Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 266: Chương 266: Ai lợi dụng ai




Nghe thấy tiếng kêu thảm của ông cụ, Bạch Lộc Dư không nhịn được cười nói: “Ông cụ đúng là càng già càng kiêu ngạo, giống hệt em. Thật không hổ là cháu gái của ông cụ”.

Anh ta giơ tay gạt mũi của Nam Mẫn, Nam Mẫn cau mày: “Em ngoan ngoãn hơn ông ấy nhiều”.

“Được rồi đấy, so ra cũng tức chết rồi vẫn không thể nói lý”.

Thấy Nam Mẫn sắp trở mặt, Bạch Lộc Dư vội nói: “Được rồi, tìm được ông về rồi, anh đi đây, ông cháu hai người đã lâu không gặp, trò chuyện vui vẻ đi. Đừng chọc cho ông lão nổi giận”.

Nam Mẫn gật đầu.

Đợi Bạch Lộc Dư đi khỏi, Nam Mẫn quay đầu nhìn về hướng khu vườn hoa hồng, đôi mắt trong veo dần dần phủ ánh sáng, đột nhiên lên tiếng: “Lâm Lâm”.

Nam Lâm bị tình huống vừa nãy dọa sợ không nhẹ: “Chị?”

Nam Mẫn khẽ cong môi: “Qua giúp chị, tối nay chúng ta ăn một bữa thịnh soạn!”

Vừa nghe thấy sắp ăn một bữa thịnh soạn, Nam Lâm biết chắc chắn chị sẽ đích thân xuống bếp, lập tức vui vẻ đáp lại.

Cố Hoành lấy công chuộc tội, cũng ở lại.

Có lẽ Nam Mẫn đang vui, lại khai ân: “Nếu có thể khiến ông đi tắm, thay quần áo sạch sẽ, tôi sẽ bù lại cho anh tiền thưởng quý tháng này”.

“Tuân mệnh!”, Cố Hoành thầm nghĩ việc này có gì mà khó, anh ta cũng tắm cho người già trong nhà nhiều lần, anh ta có chiêu đối phó với ông cụ.

Khu vườn hoa hồng có đầy đủ mọi thứ, có suối nước nóng, còn có phòng xông hơi.

Cũng không biết Cố Hoành dùng chiêu gì, dỗ được Nam Tam Tài đi tắm, lại còn ngâm nước nóng, xông hơi, lúc từ phòng xông hơi đi ra, ông cụ mặc áo phông, quần dài xám, trông rất sảng khoái có tinh thần.

Đương nhiên, ông ấy vẫn còn cầm chặt tẩu thuốc lá đó trên tay.

“Ông nội”.

Nam Lâm đang bưng đồ ăn lên bàn, từ xa đã nhìn thấy Nam Tam Tài đi đến, vội cười gọi ông ấy một tiếng: “Đúng rồi, mặc thế này đẹp biết mấy”.

Nam Tam Tài hừ nhẹ một tiếng, chỉ vào Cố Hoành bên cạnh: “Cậu nhóc này cứ đeo bám ông như thuốc cao da chó, cả đời ông chưa từng tắm lâu như vậy, ông ngâm mình suýt bốc hơi luôn”.

Cố Hoành cười he he, thầm nghĩ hầu ông tắm, giành được tiền thưởng quý, vì tích tiền cưới vợ, cháu cũng chẳng còn cách nào.

Nam Mẫn từ phòng bếp đi ra, bưng hai đĩa thức ăn, ngước nhìn ông cụ một cái, khóe miệng khẽ giật.

“Tắm xong rất dễ chịu phải không ông?”

Nam Tam Tài hừ hai tiếng, lẩm bẩm: “Ông không tắm cũng rất dễ chịu”.

Ở tiệc hôn lễ không ăn được đồ ngon, đói cả một ngày, lại ngâm nước nóng cả buổi, ông cụ đã đói đến mức ngực dính vào lưng rồi, nhìn thấy món ăn thơm ngon cũng nhanh chóng xán đến.

“Đã lâu không được ăn đồ của cháu gái cả làm rồi, mau mau mau, đũa đâu?”

Bữa cơm rất vui vẻ, ba thanh niên còn uống mấy chén rượu với ông cụ, rượu trắng lên men mạnh, cổ họng cay rát như thiêu, người uống đỏ mặt tim đập nhanh, trái tim cũng ấm theo.

Tửu lượng của Nam Lâm không tốt, uống nửa chén rượu trắng đã gục, Cố Hoành xin ý kiến của Nam Mẫn xong, mới dám cõng cô ấy đưa lên tầng.

Vừa vào phòng, Cố Hoành đặt Nam Lâm xuống giường, đang định cởi giày cho cô ấy, thì suýt nữa bị cái chân không ngoan ngoãn của cô đá vào mặt.

“Này, đừng đá lung tung nữa”.

Nam Lâm say ngà ngà ngây thơ nằm trên giường, khuôn mặt ửng đỏ, giống như bị nám đỏ, trông rất buồn cười, Cố Hoành rất thích, không nhịn được tiến lên véo một cái, cảm giác mềm mềm trơn trơn.

Nhưng anh ta không ngờ Nam Lâm uống say mà tay vẫn rất mạnh, bị anh ta véo mặt, có lẽ bị đau, cau mày, sau đó tóm anh ta đến trước người.

Cố Hoành không kịp phòng lao về phía trước, cả người đè lên cô ấy, miệng của hai người… cứ vậy chạm vào nhau.

“!!!”

Thế này là ai lợi dụng ai?

Cố Hoành không kịp phòng lao về phía trước, cả người đè lên cô ấy, miệng của hai người… cứ vậy chạm vào nhau.

Thế này là ai lợi dụng ai?

Trên bàn ăn chỉ còn lại hai ông cháu Nam Mẫn và ông cụ Nam.

Tửu lượng của Nam Mẫn cũng không tốt, uống mấy chén với ông cụ, khuôn mặt cũng đỏ hồng, đôi má trắng nõn như đóa phù dung, trở nên hồng phây phây.

Nam Tam Tài nhìn dáng vẻ đáng yêu của cháu gái, lấy ra một viên đá phù dung từ trong túi thuốc lá như thuật biến hình, lại ma xui quỷ khiến biến ra một con dao khắc, mượn ánh đèn ngồi khắc đá, xuống dao như có thần trợ giúp, chỉ một lát đã hoàn thành một bức tượng sống động như thật.

Ông cụ đặt đá phù dung đã khắc xong trong lòng bàn tay, đưa cho Nam Mẫn: “Tiểu Mẫn, ông nội tặng cháu quà gặp mặt”.

Vừa nãy Nam Mẫn nhìn ông nội điêu khắc không rời mắt, nhất thời tâm tư phiêu bay, dường như trở lại hồi nhỏ, cũng dưới ánh đèn vàng như này, cô ngồi trên đùi ông nội, tập trung hết tinh thần xem ông nội cầm dao khắc, khắc tượng người, sông núi, hoa lá chim muông trên ngọc thạch một cách điêu luyện tài tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.