Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 259: Chương 259: Đại diện cho nhà họ Phó, nhà họ Dụ




Hôn lễ thì phải tham gia rồi đó, nhưng Nam Mẫn không hề sốt ruột, biết đến trưa có khi không ăn được tiệc nữa nên buổi sáng phải ráng ăn cho no, hai chị em ở nhà thảnh thơi ăn sáng.

Ăn được một nửa thì nhận được điện thoại từ Nam Ninh Bách.

Ở đầu dây bên kia, Nam Ninh Bách đang cố kiềm nén ngọn lửa giận: “Hai đứa đang ở đâu?”.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

Nam Mẫn: “Ở nhà, ăn sáng”.

“Ăn sáng?”

Giọng Nam Ninh Bách lập tức trở nên sắc bén: “Đến lúc nào rồi, bên này bận tối mắt tối mũi mà hai đứa không chịu sang đây tiếp đón khách khứa, vẫn còn tâm trạng ở nhà ăn sáng hả? Có tí ý thức nào về gia đình không vậy? Trước khi chú nổi giận, hai đứa mau lăn tới đây ngay!”

“Nổi giận đi, đâu có ai ngăn cản đâu”.

Nam Mẫn ăn miếng bánh hương vanila, thản nhiên nói: “Chú hai, cái thắt lưng của chú vẫn chưa khỏi hẳn đấy, để tránh liệt nửa người, chú đừng xuống giường đi lung tung nhé, ngồi xe lăn sẽ tốt hơn”.

“…”

Nam Ninh Bách cũng chỉ có thể ngồi xe lăn thôi mà!

Bị thương đụng đến xương cốt mất trăm ngày, ông ta lớn tuổi như thế rồi, bị đánh một trận, eo cũng gãy, nằm trên giường mới có một tuần, lẽ ra ông ta không định tham dự hôn lễ, nhưng Nam Nhã sống chết không chịu, nhất quyết phải bắt giúp việc đỡ ông ta lên xe lăn.

Còn uy hiếp ông ta: “Bố à, bố phải suy nghĩ cho kỹ nhé, con gái bố chỉ có đúng một hôn lễ này thôi đấy, bố bỏ lỡ lần này rồi sẽ không có lần nữa đâu. Thời khắc quan trọng trong đời con như thế mà bố không tham gia, sau này bố già rồi con sẽ không chăm sóc bố, bây giờ bố chỉ có thể dựa vào con và anh Nguyên thôi”.

Vì thế… Ông ta bị thương ở eo vẫn phải gắng gượng tham gia.

Vốn còn trông chờ vào chị em Nam Mẫn và Nam Lâm đến giúp đỡ này kia, không ngờ tới cái giờ này rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng hai người đâu, bên nhà gái chỉ có lác đác vài người như thế, có khác gì làm trò cười cho người ta đâu?

Nam Mẫn cười lạnh: “Nhà họ Nam chúng ta ít bị người ta chê cười lắm chắc? Anh em trong nhà cãi nhau, tự giết lẫn nhau, trò cười gì cũng diễn hết cả rồi”.

Nam Ninh Bách bên kia câm nín nửa ngày: “Cháu nói cái gì thế, chú nghe không hiểu… Nhanh cái chân lên, lượn tới đây ngay!”

Sau đó cúp điện thoại cái “rụp”.

Cách đó không xa, Nam Lâm nghe rất rõ lời Nam Ninh Bách nói ở đầu dây bên kia, cô ấy cũng nhanh chóng nhận được điện thoại từ ông bố Nam Ninh Trúc của mình, cũng là một tràng mắng chửi ầm ĩ cả lên, hối thúc hai người mau chóng qua đó, chẳng khác gì đòi nợ.

Nam Mẫn phủi tay, đứng dậy, khóe môi cong lên.

“Đi thôi, ăn uống no đủ rồi, chúng ta đi xem kịch hay nào”.

Hôn lễ của Nam Nhã và Tần Giang Nguyên được tổ chức ở khách sạn Phong Duyệt thuộc quyền quản lý của tập đoàn Tần Thị.

Nhà họ Tần ở thành phố Nam cũng có máu có mặt, con trai kết hôn cưới vợ, chủ tịch Tần sẽ không keo kiệt, cái gì cần thể hiện thì phải thể hiện hết, vả lại hôn nhân này là sự kết hợp của hai nhà khá lớn mạnh, có thể mượn tay Nam Nhã và Nam Ninh Bách để tóm lấy tập đoàn Nam Thị, ông ta vui muốn chết.

Tất cả những nhân vật nổi tiếng ở thành phố Nam đều được ông ta mời đến, biến hôn lễ thành bữa tiệc kinh doanh, muốn nhân cơ hội này để danh tiếng nhà họ Tần bước lên một tầm cao mới.

Địa vị giàu có bậc nhất thành phố Nam đã cách họ rất gần rồi, lấy về là chuyện dễ như trở bàn tay thôi!

Điều khiến chủ tịch Tần cảm thấy bất ngờ hơn cả chính là cậu cả nhà họ Dụ thành phố Bắc, cùng với cậu ấm họ Phó ở thành phố Dung cũng đồng ý tham gia hôn lễ.

Nói thật, nhà họ Tần không có quan hệ sâu xa gì với hai nhà này, nào ngờ họ lại đồng ý đến, ông ta cũng hân hạnh đón tiếp, mặt chủ tịch Tần sáng rỡ, cứ thấy nhà họ Tần xưa không bằng nay.

Cậu cả nhà họ Dụ, cùng với cậu ấm nhà họ Phó đều là những người ru rú trong nhà, rất ít khi xuất hiện.

Chủ tịch Tần đứng trên bậc thang để chào đón và dẫn đường, sợ đám phục vụ có mắt như mù, bất cẩn đắc tội với những nhân vật lớn, khiến ông ta trộm gà không được còn mất cả nắm gạo.

“Bố à, bố căng thẳng như thế làm gì, đâu phải chủ tịch Dụ và ông cụ Phó đích thân đến đâu”.

Tần Giang Nguyên không thích cái dáng vẻ khúm núm của bố mình, không nhịn được hừ lạnh.

Tần Văn Quân trừng mắt nhìn anh ta: “Con thì biết cái gì! Cậu cả nhà họ Dụ cùng với cậu ấm họ Phó, người thì thừa kế cả gia tộc, kẻ lại là con cưng con quý của ông cụ Phó, đại diện cho cả nhà họ Dụ và nhà họ Phó. Nếu nhà chúng ta có thể nhận được sự ủng hộ của hai nhà này, thì địa vị giàu có bậc nhất thành phố Nam sắp về tay rồi!”

Tần Giang Nguyên chỉ cười nhạt.

“Cậu cả nhà họ Dụ, nói thì nghe hay, nhưng cũng chỉ là một đứa cháu ngoại, máu mủ cũng không ruột rà là mấy, nếu không phải nhà họ Dụ chẳng sinh ra được mầm non nào tốt, thì làm gì đến phiên Dụ Lâm Hải”.

“Còn tên họ Phó kia ấy hả, ai lại chả biết anh ta là đứa con ông cụ Phó có khi về già, thương thì có thương, nhưng sản nghiệp nhà họ Phó đã sớm bị đám anh lớn trong nhà tranh cướp gần hết rồi, bây giờ anh ta cũng chỉ là chân chạy vặt cho ông cụ mà thôi, có gì ghê gớm đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.