“Cậu nấu ấy hả?”
Phó Vực nhìn nhóc con miệng còn hôi sữa trước mặt mình, không dám tin.
Nhớ lần trước khi ăn món gà tơ lụa cậu ta làm vẫn còn thấy hơi thiếu chút lửa, nhưng hôm nay anh ta đã suýt nhầm thành món sư phụ Đinh làm.
Thời gian mới trôi qua có bao lâu đâu, bây giờ thanh niên tiến bộ nhanh đến thế ư?
Môi Phó Vực dần mím thành một đường thẳng, bắt đầu chọn xương trong trứng: “Viên đầu sư tử này… Vo tròn quá, bên ngoài phải lồi lõm chút thì mới đẹp, hiểu không? Món cá lù đù vàng xào giấm chua này ngoài giòn trong mềm, nhưng mà nó có hơi cháy xém nha…”
Anh ta liên tục ý kiến về những món ăn, nhưng có thể nói đó chỉ là vạch lá tìm sâu, cuối cùng chạm phải ánh mắt lạnh giá của Nam Mẫn thì mới chịu ngậm miệng lại.
Ánh mắt Nam Mẫn đầy lạnh lẽo nhìn Phó Vực: “Anh có biết nguyên tắc nhà hàng luôn luôn nhất nhất tuân theo dành cho dành cho loại khách như anh là gì không?”
“Phó Vực: “?”
Nam Mẫn: “Thích thì ăn, không ăn thì cút”.
Phó Vực: “…”
Có người nào đối xử với khách hàng của mình như vậy không?
Tất nhiên Phó Vực không muốn cút, nên chỉ có thể cắm đầu cắm cổ ăn cơm trong sự buồn bực, Tư Triết cũng đã mang hai món vừa làm xong lên.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Từng này là đủ rồi, không cần phải làm thêm nữa đâu. Hôm nay cậu về sớm một chút đi, bận rộn suốt một ngày rồi, về nghỉ ngơi cho khỏe đi”.
Tư Triết định nói mình không mệt, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của Nam Mẫn thì cậu ta nghĩ mình không nên cố ra vẻ làm gì, ngoan ngoãn đồng ý: “Dạ chị”.
Khi ra ngoài, Tư Triết còn lịch sự chào tạm biệt Dụ Lâm Hải và Phó Vực: “Hai quý ngài dùng bữa thong thả”.
“…”
Phó Vực được người ta gọi cậu ấm họ Phó hơn hai mươi năm nay, chưa từng nghe ai gọi mình là “quý ngài Phó” như hôm nay, anh ta bất giác cảm thấy mình già đi rất nhiều, lập tức nổi giận, lại có chút đau thương.
Tư Triết đi rồi, Phó Vực lại thấy mình nghẹn cả bụng lửa giận suốt một đêm không có chỗ trút, tức giận nói: “Thằng nhóc này cố tình đúng không? Ai là quý với cả ngài của cậu ta chứ, nói cái gì thế!”
“Anh có thôi ngay đi không?”, Nam Mẫn cũng bắt đầu nổi nóng, mặt mũi khó chịu, như thể một giây sau sẽ kết thúc bữa cơm này vậy.
Dụ Lâm Hải xoay bàn tròn thủy tinh, chuyển mấy món thịt tới trước mặt Nam Mẫn: “Cái thằng đó tới thời kỳ mãn kinh, đừng để ý tới cậu ta làm gì. Em ăn nhiều một chút, em đã gầy tới mức không còn hình người nữa rồi”.
“…”
Nam Mẫn nhíu mày, không nói gì, hôm nay hai người này muốn cô không thể nuốt trôi cơm đúng không.
Phó Vực thì ngước đôi mắt hoa đào của mình lên, híp lại nhìn chằm chằm Dụ Lâm Hải nửa ngày: Tên khốn này bây giờ đã biết hạ thấp tình địch, xum xoe các thứ rồi đấy nhỉ, hôm nay mấy nước cờ của anh ta đã bị kẻ khác nhanh chân đi trước rồi, sai lầm quá mà.
…
Cách một ngày nữa là tới hôn lễ của Nam Nhã.
Trời mới tờ mờ sáng, Nam Mẫn đã bị quấy nhiễu bởi tiếng chuông điện thoại ầm ĩ.
Mới sáng tinh mơ Nam Nhã đã bắt đầu tấn công lần lượt vào điện thoại của Nam Mẫn và Nam Lâm, sợ hai người không đến tham gia hôn lễ của mình, mà Nam Mẫn cũng không muốn đi thật.
“Cho tôi một lý do để đến đó đi”.
Nam Mẫn buồn ngủ mắt vẫn còn nhập nhèm, còn chưa mở ra được, giọng vô cùng mất kiên nhẫn và lạnh nhạt: “Đừng có lôi tình cảm chị em thân thiết ra đây với tôi, mấy cái chuyện vớ vẩn như chứng kiến hạnh phúc của cô này kia đều không liên quan gì tới tôi, I don’t care”.
Đầu dây bên kia, Nam Nhã vội vàng nói to: “Hôn lễ của tôi có cả ông nội! Chẳng lẽ chị không muốn gặp ông cụ ư?”
Nghe tới hai chữ “ông nội”, Nam Mẫn lập tức trợn tròn mắt: “Ông nội cũng tới tham dự hôn lễ của cô hả? Ai nói vậy?”
Thấy cô có vẻ hứng thú, Nam Nhã lại bắt đầu làm bộ làm tịch, khẽ hừ một tiếng: “Tôi là cháu gái ruột của ông nội, hôn lễ của tôi thì chắc chắn ông phải đến rồi! Tôi đã gửi thiệp mời cưới đến nhà ông, ông cũng nhận rồi, tất nhiên sẽ đến chứng kiến hạnh phúc của tôi”.
Nam Mẫn còn chưa kịp hỏi lại thì Nam Nhã bên kia đã vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, tôi bận lắm, không có thời gian rảnh nghe chị nói đâu, chị phải tranh thủ dẫn Nam Lâm tới đấy nhé. Tôi mà vui vẻ thì có khi sẽ ném hoa cưới cho hai người đấy!”
Cô ta cảm thấy bản thân mình hơn hẳn người khác, nói xong lập tức cúp điện thoại.
Nam Mẫn đã ngồi dậy.
Cô đã lộ thân phận bậc thầy Ngọc Tâm ra ngoài hơn nửa tháng, ông cụ lại chẳng có chút động tĩnh nào, chẳng lẽ ông thật sự đến hôn lễ của Nam Nhã?
Từ trước đến nay ông cụ chưa từng thích tham gia những sự kiện đó.
Nam Mẫn gọi một cuộc điện thoại cho Cố Hoành, bảo anh ta điều tra hành tung của ông cụ, Cố Hoành đồng ý, lại báo cáo cho cô một tin tức khác.
Nghe xong, ánh mắt Nam Mẫn chợt lóe, không nhịn được cười một tiếng.
“Xem ra hôn lễ lần này tôi không thể vắng mặt được rồi, sắp có kịch hay, tôi không thể bỏ lỡ được”.