Địa điểm quay phim của đoàn làm phim là một vùng núi của thành phố Thanh, phong cảnh ở đó rất đẹp, nhưng hơi hẻo lánh xa xôi, điều kiện y tế địa phương của có hạn, đội y tế của Nam Mẫn vừa đến, có thể nói là sự giúp đỡ to lớn.
Nam Mẫn ngủ suốt cuộc hành trình, Tư Triết ngồi bên cạnh, cũng không dám lên tiếng quấy rầy.
Trong lòng rất nhớ anh trai.
Đến bệnh viện, Tư Triết trực tiếp chạy đến phòng bệnh của Tư Đạc, Nam Mẫn đã ngủ đủ đến phòng bệnh nhìn Tư Đạc một cái, bèn đưa đội y tế đến phòng viện trưởng, nghiên cứu thương tích trên chân của Tư Đạc.
Tư Đạc vô cùng bất ngờ trước việc em trai và Nam Mẫn cùng xuất hiện: “Sao hai người lại cùng đến đây?”
Tư Triết mím môi, chỉ nói cậu ta và Nam Mẫn cơ duyên trùng hợp quen biết trong một lần chụp ảnh chung, không dám nói ra việc mình bái sư học làm đầu bếp, mà Nam Mẫn là thái sư thúc của cậu ta.
Tư Đạc nhìn em trai một cái, không ai hiểu em trai bằng anh, tên nhóc này chột dạ thì sẽ cắn môi, vừa nhìn là biết em trai có chuyện giấu mình.
Chỉ là hiện giờ anh ta đang bị thương nặng, tinh lực có hạn, cũng không có tâm tư tra hỏi cậu ta.
Nhìn phim chụp X-quang và kiểm tra MRI (chụp cộng hưởng từ), Nam Mẫn cau mày: “Trước đây Tư Đạc cũng từng bị thương ở chân?”
Người quản lý chị Hoa vẫn luôn ở bệnh viên trông coi, nghe vậy, nói: “Có lẽ là bị thương khi làm sinh viên thực tập hồi mới vào nghề, trước đây cũng từng làm phẫu thuật, nhưng chưa được nghỉ ngơi tốt”.
Sắc mặt Nam Mẫn trở nên rất khó coi.
“Người bị thương chân chưa khỏi thì ra ngoài quay phim cái gì, không muốn sống nữa hả?”
Đến phòng bệnh, nhìn thấy Tư Đạc, Nam Mẫn mở miệng lạnh lùng chất vấn một câu, xuất phát từ “sự quan tâm” của bà chủ.
Nhưng Tư Đạc từng trải qua nhiều ông chủ như vậy, người nào cũng chỉ quan tâm anh ta bay có cao không, đây là lần đầu tiên có người quan tâm anh ta bay có mệt không, liệu có ngã chết giữa đường không.
“Tôi không sao, tổng giám đốc Nam”.
Sắc mặt Tư Đạc tái nhợt, cố gắng lên tinh thần nói: “Vết thương cũ nhiều năm, đã điều dưỡng khá ổn rồi”.
“Khớp đầu gối bị viêm, tích nước, dính khớp, chấn thương nghiêm trọng ở sụn bên, dây chằng chéo giữa cũng bị tổn thương. Anh chỉ cách bị què có một bước thôi, đây gọi là điều dưỡng khá ổn hả?”
Vẻ lạnh lùng xinh đẹp của Nam Mẫn không thay đổi chút nào, khuôn mặt nghiêm túc và khí chất băng lạnh khiến anh em Tư Đạc và Tư Triết đóng băng, không dám nói một câu.
Bầu không khí trong phòng căng thẳng, cũng may Cố Hoành kịp thời đến cứu nguy.
“Tổng giám đốc Nam, phòng phẫu thuật đã chuẩn bị ổn thỏa, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi cô và người bệnh đến thôi, cô xem…”
Nam Mẫn tháo đồng hồ và khuyên tai rồi đi ra ngoài, không quên cảnh cáo Tư Đạc: “Lần này sau khi phẫu thuật xong, anh dưỡng thương thật tốt cho tôi, không dưỡng tốt thì không được về đoàn làm phim quay phim. Muốn nổi tiếng, muốn kiếm tiền, anh cũng phải có cái mạng này mới được”.
Nhìn bóng dáng Nam Mẫn vừa đẹp vừa hiên ngang rời đi, Tư Đạc và Tư Triết lại hẹn mà cùng chớp mắt.
Đôi mắt nai của Tư Triết tràn đầy vẻ vô tội và kinh ngạc: “Anh, sao em nghe hình như chị muốn đích thân làm phẫu thuật cho anh?”
Đôi mắt thanh tú của Tư Đạc nghi hoặc: “Anh cũng nghe ra ý đó”.
Trong đầu hai anh em đầy dấu hỏi, nhất định là bọn họ hiểu sai rồi.
Tư Đạc thay áo bệnh nhân, được nhân viên y tá đẩy vào phòng phẫu thuật, Tư Triết đi theo sao, sau đó thì nhìn thấy một nữ bác sĩ mặc trang phục phẫu thuật màu xanh nhạt, đeo khẩu trang và găng tay trắng đi vào.
Vẻ mặt cô bình thản, cất giọng thản nhiên: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“…”
Tư Đạc và Tư Triết hóa đá tại chỗ.
Hai anh em mở to con mắt, không dám tin nhìn Nam Mẫn mặc trang phục bác sĩ.
Nếu vừa nãy là hiểu ra vấn đề, bây giờ cũng không đến nỗi mắt xảy ra vấn đề chứ?
“Chị”.
Tư Triết gọi Nam Mẫn một tiếng, yết hầu cuộn lên: “Là chị, muốn làm phẫu thuật cho anh của em sao?”.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Ừm”.
Nam Mẫn thản nhiên ngước mắt: “Sao thế, không tin tôi hả?”
Tư Triết lắc đầu như lắc trống.
Đây không phải là vấn đề có tin hay không, mà là… thái sư thúc của cậu ta, người chị xinh đẹp của cậu ta, lại biết y thuật?
Y tá ở bên cạnh cười nói: “Yên tâm đi, có bác sĩ Grace ra tay, ngựa chết cũng được cứu sóng, anh trai cậu chắc chắn sẽ không bị què đâu”.
“Vào đi”.
Nam Mẫn giơ đôi tay đi vào trong, cho Tư Triết ánh mắt an ủi: “Đợi ở bên ngoài, có tôi ở đây, đừng sợ”.
Tư Triết ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc, tin tưởng chị vô điều kiện.
Phẫu thuật gần bốn mươi phút, cho đến khi đèn đỏ tắt, Tư Triết bỗng đứng bật dậy từ ghế trường, nhân viên y tế đẩy Tư Đạc ra, Tư Triết lập tức tiến lên đón: “Anh trai!”
Cậu ta quan tâm nhìn Tư Đạc sắc mặt trắng bệch: “Sao rồi? Đau không?”
Tư Đạc khẽ động đôi môi tái nhợt, nở nụ cười nhàn nhạt: “Tiêm thuốc tê rồi, không đau”.
“Chốc nữa sẽ đau, vừa hay để anh nhớ thật kỹ lần này”.
Cùng với giọng thanh lạnh, Nam Mẫn từ phòng phẫu thuật đi ra, tháo khẩu trang, dặn dò nhân viên y tế đẩy Tư Đạc đến phòng bệnh, bảo anh ta dưỡng thương cho tốt.
Tư Triết thấy sắc mặt của Nam Mẫn cũng hơi trắng bệch, khuôn mặt của Tư Đạc, khuôn mặt trắng nõn còn dính lớp mồ hôi mỏng, bất giác hơi đau lòng: “Chị vất vả rồi”.
Bây giờ cậu ta biết tại sao cô lại ngủ trên cả chuyến bay rồi.