Thẩm Nham đang hóng hớt nãy giờ, nghe tới đó thì cảm thấy hết sức kinh ngạc, nhìn Dụ Lâm Hải: “Bác sĩ Grace là vợ cũ của cậu hả?”
Đôi môi mỏng của Dụ Lâm Hải mím thành đường thẳng, im lặng không nói.
“Không chỉ thế đâu nhé, cậu có nhớ mười năm trước lúc chúng ta vào Mật Lâm thực hiện một nhiệm vụ, cứu một cô bé bí ẩn không?”
Thẩm Nham cẩn thận suy nghĩ: “Tôi nhớ hình như là có nhiệm vụ như thế, nhưng không nhớ rõ cô bé trông thế nào, năm đó cô bé được Lâm Hải ôm ra đúng không?”
Anh ta nói xong thì đồng tử co rụt lại: “Cô bé đó, đừng nói cô bé là… Bác sĩ Grace nha?”
“Chúc mừng cậu, trả lời đúng rồi”.
Tâm trạng Phó Vực hết sức phức tạp, không biết là hận mối duyên đó không rơi xuống đầu mình, hay là hận mình thua ngay từ khi bắt đầu.
Nhưng bây giờ, anh ta phải làm thế nào để đuổi Dụ Lâm Hải ra khỏi trái tim Nam Mẫn, sau đó bỏ bản thân mình vào trong đây?
——
Phẫu thuật này được thực hiện rất lâu, từ mười giờ sáng đến tận hai giờ chiều, đằng đẵng bốn tiếng.
Lâm Lộc lo lắng bất an chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt căng thẳng và lo lắng.
Phó Vực an ủi cô ấy: “Đừng sợ, không sao đâu. Lão Thẩm là người từng vượt qua bao quỷ môn quan, có được người vợ tốt như cô ở ngoài chờ, chắc chắn cậu ấy sẽ thắng lợi trở về!”
Lâm Lộc cố cong môi cười gượng, vẫn thành nụ cười khổ: “Trong lòng anh ấy tôi chẳng là gì cả. Tôi thích anh ấy, nhưng anh ấy lại không thích tôi, tất cả đều do tôi đơn phương mà thôi”.
Cái gọi là “bạn gái” đó cũng chỉ là thân phận cô ấy tự nhận để dễ bề chăm sóc Thẩm Nham, anh ta chưa từng thừa nhận.
Ngoài tiền bạc, cô ấy không thể cho anh thêm bất kỳ một sức mạnh nào.
Phó Vực thấy mình không an ủi được người ta, còn khiến con người ta đau lòng thì vội vàng chuyển đề tài: “Cô không tin bản thân mình cũng phải tin tưởng bác sĩ Grace chứ, cô ấy là thần y, có thấy tên này không…”
Anh ta vỗ vai Dụ Lâm Hải, dùng anh làm nhân chứng sống để an ủi Lâm Lộc.
“Năm đó thằng ranh này bị tai nạn xe cộ, bị thương còn nặng hơn cả lão Thẩm, bây giờ vẫn sống vui sống khỏe đấy thôi? Có Grace ở đây rồi, chắc chắn sẽ không thành vấn đề!”
Sắc mặt Lâm Lộc thoáng dịu đi, thật lòng thật dạ nói tiếng “cảm ơn”.
Sắc mặt Dụ Lâm Hải lại trắng như tờ giấy, đầu cứ đau nhói lên.
Phải nói là từ khi nhìn thấy Nam Mẫn mặc áo blouse trắng, ký ức đã biến mất bỗng chốc ùa về trong đầu anh, vô số hình ảnh như đèn kéo quân ập tới, hiện lên trước mắt anh, khiến đầu anh đau như muốn nứt ra.
Một số đoạn ký ức anh bỏ quên cũng dần được bổ sung lại.
Dụ Lâm Hải chợt nhớ ra, ba năm trước trên con đường cao tốc, anh biết được tin nhà họ Trác xảy ra chuyện không may bèn vội vàng chạy từ công ty con về thành phố Bắc.
Nhưng nửa đường lại nhận được cuộc điện thoại chia tay của Trác Huyên…
Cô ta khóc nói: “Anh Hải, xin lỗi anh, tuy là em rất yêu anh nhưng để giữ được nhà họ Trác, em không thể nào ở bên anh được nữa. Anh nói bác Dụ tha cho nhà em một con đường sống đi. Chúng ta, chia tay đi”.
Anh còn chưa lên tiếng thì Trác Huyên đã cúp điện thoại, gọi lại lần nữa thì cô ta đã tắt máy.
Thật ra anh muốn nói cho cô ta biết rằng chia tay cũng phải gặp thẳng mặt nhau nói, đó mới là sự tôn trọng dành cho nhau.
Khi đó, sự cố chấp của mẹ cùng với sự vứt bỏ của bạn gái đã đẩy anh xuống hố sâu của cảm xúc, lúc chạy tới ngã tư, anh đã không giảm tốc độ xe, một chiếc xe tải cũng thế, nó lao thẳng về phía anh…
Ầm!
Trong những hình ảnh mờ ảo, hỗn độn đó, anh trông thấy bản thân mình của quá khứ.
Bố mẹ anh luôn cãi nhau, bố đẩy cửa ra bỏ đi, mẹ lại tức giận đến run cả người, tất cả những thứ có thể đập trong nhà đều vỡ nát, bên ngoài vang vọng tiếng loảng xoảng, leng keng, hệt như tiếng pháo trong ngày mừng năm mới vậy.
Nếu đó là cách để chào đón một năm mới sang, thì ngày nào nhà họ cũng ăn mừng như thế cả.
Về việc giáo dục con cái, bố anh không có quyền lên tiếng, mẹ anh lại dạy dỗ anh rất nghiêm khắc. Không biết có phải là giận chó đánh mèo hay không, cứ mỗi lần cãi nhau với bố, mẹ lại đến kiểm tra bài tập về nhà của anh.
Sai một chữ, hoặc là một bài toán nào đó cũng sẽ bị trách phạt thật nặng.
Đánh xong, mẹ anh lại ném roi qua một bên, giữ lấy vai anh, cực kỳ nghiêm khắc ra lệnh anh phải trở thành một người nổi bật.
“Con nhất định phải liều mạng trở thành người xuất sắc nhất của nhà họ Dụ, lấy lại tất cả thể diện đã mất bởi bố con! Con nghe rõ chưa! Con trai của Dụ Phượng Kiều này phải là rồng trong biển người!”
Trước kia, Dụ Lâm Hải luôn khao khát tình thương của bố, lại sợ hãi tình thương của mẹ.