Mà Dụ Lâm Hải khi lớn lên cũng không biết yêu là gì, không ai yêu anh, anh cũng sẽ không yêu bất kỳ người nào.
Người con gái duy nhất yêu anh cũng đã từ bỏ anh vì gia đình.
Kết quả, anh vẫn là người có thể tùy ý vứt bỏ.
Thật ra chết cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Vết thương của anh thật sự rất nặng, sau khi cứu chữa ba lần bảy lượt, thư thông báo nguy kịch được in mười mấy tờ, mãi đến khi bác sĩ Grace xuất hiện, khiến tất cả mọi thứ thay đổi.
Cơ thể đã sống lại, nhưng con tim anh thì hoàn toàn không.
Thậm chí, anh còn nằm trên giường như một kẻ vô tri vô giác, một người thực vật không thể tự làm bất kỳ việc gì. Anh nghĩ chi bằng mình cứ dứt khoát chết đi cho xong, cần gì phải tham sống sợ chết níu giữ cơ thể tàn tật thế này?
Nhưng người nhà của anh không chịu, hộ công của anh cũng không chịu.
Khi anh lại một lần nữa không thể khống chế việc tiểu tiện của mình, thì anh đã dùng đôi mắt đỏ hồng của mình van xin hộ công: “Xin hãy cho tôi một cái chết không đau đớn đi, giải thoát cho tôi, cô cũng có được giải thoát mà”.
Hộ công tên Lộ Nam Mẫn đó lại nói với anh rằng: “Anh nghĩ chết là một cách để giải thoát ư? Không, chết chỉ là một cách để trốn tránh, bởi vì tất cả mọi người đều biết sống mới là việc khó khăn nhất”.
Cô không chỉ giải thích đâu ra đó mà còn bắt đầu đọc sách cho anh nghe.
Stray Birds của Tagore, To Live của Dư hoa, Đời Người và Thế Giới Bình Thường của Lộ Diêu, cả thơ Đường Tống Từ cô cũng không bỏ qua, ngày nào đọc cái gì đều phải xem tâm trạng của cô.
Giọng cô trong trẻo lại êm tai, không phải giọng của phát thanh viên nhưng lại đầy tình cảm, đọc sách thì êm tai, đọc thơ lại thể hiện được cái ý của bài, chỉ là khi ngâm nga lên… Lại khàn khàn lạc tông hơi khó nghe.
Không biết là do những câu chuyện của người trong sách tạo cho anh động lực hay vì lí do gì, mà những ngày tháng tối tăm mù mịt của anh đã tìm lại chút ánh sáng của mặt trời.
Những ngày tháng khó khăn vất vả đó đã bất giác trôi qua.
Bị mẹ ép phải cưới vợ nên anh đã cưới cô, vì anh thấy thuận mắt, cũng khá là biết ơn. Anh nghĩ cô đồng ý gả cho anh cũng vì thương hại, và tiền tài.
Một hôn nhân hữu danh vô thật mà thôi, anh cũng không để trong lòng, lại không ngờ, người con gái bị anh ngó lơ suốt ba năm đã mất rất nhiều sức lực để kéo anh lên khỏi đáy vực đó từng chút một.
Cảnh tượng trước mắt này trông quen thuộc như thế, như mới vừa trải qua, như thời gian vừa xoay lại một vòng lặp.
Khi anh đang thả hồn, thì cuối cùng đèn của phòng phẫu thuật cũng tắt.
Thẩm Nham được người ta đẩy ra, Lâm Lộc vội vàng chạy lên đón, Phó Vực cũng hỗ trợ đẩy Thẩm Nham sang phòng theo dõi. Dụ Lâm Hải ngồi trên chiếc ghế dài không hề nhúc nhích, nhìn Nam Mẫn là người cuối cùng bước ra với dáng vẻ mệt mỏi.
Cơ mặt anh giật giật, đang muốn đứng dậy đi tới thì một bóng người đã xuất hiện trước mặt anh, vòng qua đám đông, đỡ lấy Nam Mẫn không hề lệch đi một chút nào.
Đó là một người đàn ông trong chiếc áo blouse trắng đầy dịu dàng, cứ thế ôm lấy Nam Mẫn vào lòng, đỡ cô đến phòng nghỉ.
Không biết Dụ Lâm Hải đứng dậy từ khi nào, nhưng cũng chỉ đứng đó, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng cô mà thôi.
Người đàn ông đó là anh tư của cô, anh biết, cũng là một bác sĩ.
Có anh ta chăm sóc, chắc chắn cô sẽ nhận được sự săn sóc thỏa đáng.
Đúng như lời cô nói: “Nam Mẫn tôi sống hơn hai mươi năm qua vô cùng xuôi chèo mát mái, bố mẹ yêu thương, anh trai bảo bọc, đến tận bây giờ vẫn không để tôi chịu bất kỳ một sự uất ức nào… Sóng gió lớn nhất của đời tôi là do anh gây ra”.
Lòng Dụ Lâm Hải bỗng nhiên trầm xuống, như bị một bàn tay lớn bóp mạnh, đau đến mức anh hít một hơi khí lạnh, không thể đứng vững được, lại ngồi xuống.
Trông anh cứ như một người bị đấm trên sàn đấu quyền anh, hồn lìa khỏi xác vậy, anh ngồi trên ghế dài, một lúc lâu sau đó, cảm giác chóng mặt đó mới dần biến mất.
Có hai y tá vừa mới đi ngang qua, thấy sắc mặt anh tái nhợt bèn tiến lên hỏi: “Thưa anh, anh có sao không? Có khó chịu ở đâu không? Có cần tìm bác sĩ khám thử không?”
“Không cần, cảm ơn”.
Dụ Lâm Hải khẽ từ chối, chậm rãi đứng dậy rời khỏi nơi đó.
Hai y tá nhìn theo bóng lưng anh đi, một người nói: “Trông anh này cứ như người mất hồn ấy, sắc mặt khó coi như thế, không phải mắc bệnh nan y gì đó chứ?”
“Còn trẻ như thế mà sao lại bệnh dữ thế được? Tôi thấy dáng vẻ anh ta giống đang thất tình hơn, có khi nào anh ta vừa bị nữ bác sĩ nào đó đá không?”
“Ô? Cái đó lại càng không thể nhé. Cô không thấy người ta đẹp trai như thế à? Cô gái nào mù tới mức đá anh ta chứ, anh ta đá người ta thì đúng hơn…”
“Chắc không đâu ha? Mấy tên cặn bã đó đâu có tình sâu ý nặng tới vậy?”
“Sai! Mấy câu thơ tình ngày xưa đấy, mấy nhà thơ lớn như Nguyên Chấn, Tô Thức, Hồ Thích, Từ Chí Ma kìa, có ông nào thoát khỏi kiếp cặn bã đâu? Hà Thư Hoàn cũng tình sâu nghĩa nặng đấy, tới lúc cặn bã thì dứt tình còn dễ hơn cắt áo nữa là!”
“Cô thắng… Tôi không có câu nào để chống chế”.