Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 240: Chương 240: Tên chó má




Xế chiều đảo qua công ty con một chuyến, tối đến lại ăn một bữa cơm với ban giám đốc và quản lý cấp cao của công ty con, xã giao một phen, khi về đến khách sạn thì đã rất trễ rồi.

Buổi tối Nam Mẫn đã uống không ít rượu gạo đặc sản ở đây, cảm nhận được vị thơm ngon trong lành, cô lại tham uống nên mặt đỏ rần lên.

Khi xuống xe bị gió lạnh trên núi thổi xuống, lập tức say bí tỉ.

Cố Hoành đỡ Nam Mẫn lảo đảo xuống xe, giúp cô đeo túi xách, lo lắng nhìn cô: “Tổng giám đốc Nam, cô ổn không? Có thể đi được không? Hay là để tôi cõng cô vào?”

Anh ta đi tới trước mặt Nam Mẫn ngồi xổm xuống, đang chuẩn bị cõng thì bị Nam Mẫn vỗ bốp vào lưng: “Đứng dậy, không cần anh, tôi có thể tự đi được. Tôi đâu có say”.

Vẻ mặt Cố Hoành hết sức bất đắc dĩ, nhỏ giọng thì thầm: “Bình thường ai uống rượu cũng nói mình không say…”

“Tôi thật sự không say!”

Ánh mắt Nam Mẫn đã trở nên mơ màng, còn cứng miệng cứng cổ không chịu thừa nhận mình say: “Anh không tin hả? Tôi đi một đường thẳng cho anh xem!”

Sau đó, bước chân thẳng tắp đảo trái đảo phải.

“…”

Cái đó mà là thẳng á? Rõ ràng là gấu chó khiêu vũ mà.

Cố Hoành không dám nhìn thẳng, thấy tổng giám đốc Nam nhà mình sắp đụng đầu vào cửa thủy tinh, anh ta giật mình gọi: “Cẩn thận…”

Giọng nói chợt dừng lại, bởi vì đã có người đỡ lấy cô.

Cửa thủy tinh của khách sạn thiết kế dạng xoay tròn, Dụ Lâm Hải đỡ lấy Nam Mẫn vòng qua cửa đi vào rồi dừng lại, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô, anh nhíu mày: “Sao em lại uống nhiều rượu như thế?”

Nam Mẫn khom lưng cảm thấy khó chịu, nên vịn cánh tay anh đứng thẳng dậy, ngước mắt lên nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Dụ Lâm Hải.

Cô cong môi: “Tên chó má, là anh đó hả”.

“…”

Sắc mặt Dụ Lâm Hải tối sầm lại, chó má?

Gân xanh trên đầu anh giật giật: “Em mới gọi tôi là cái gì?”

Cảm nhận bầu không khí lạnh lẽo ập tới, Cố Hoành thầm nghĩ “tiêu rồi”, sau đó vội vàng chạy tới đỡ lấy Nam Mẫn từ trong lòng Dụ Lâm Hải, đang định làm hòa thì chợt nghe Nam Mẫn thốt ra thêm một tiếng: “Tên chó má”.

Cố Hoành: “…”

Tình hình này không phải là thứ mà người thường như anh ta có thể giải quyết được nữa rồi.

Sắc mặt Dụ Lâm Hải không thể miêu tả bằng hai từ khó coi được nữa.

Anh quay sang hỏi Hà Chiếu và Từ Mộng: “Trông tôi giống chó lắm hả?”

Hà Chiếu và Từ Mộng đều lắc đầu.

Ai dám nói giống? Không muốn sống nữa chắc?

Nhưng mà “tên chó má” chỉ là một khởi đầu, Nam Mẫn vẫn không ngừng mắng chửi anh: “Tên khốn kiếp, chúng ta đã ly hôn rồi, ly hôn rồi, anh phải trả lại những thứ tôi từng tặng cho anh chứ… Con dấu này, khuy tay áo này, tượng chibi này, đó đều là những thứ vất vả lắm tôi mới làm ra được, tặng cho anh mà anh lại không trân trọng, tức muốn chết”.

Cô lên án mắng mỏ anh một phen, lại xòe tay: “Anh có biết tiên nữ tôi đây khắc một món thôi cũng có giá khởi điểm là bảy con số rồi không, anh trả đây cho tôi, tôi đem đi bán, còn có thể mua thêm nhà ở thành phố Nam”.

Dụ Lâm Hải lặng lẽ nghe những lời mắng mỏ của cô.

Chờ cô dừng lại, anh mới dùng giọng bình tĩnh nói: “Trả cho em là không được rồi, nhưng tôi có thể tặng nhà cho em”.

“…”

Khi nói những lời đó, giọng Dụ Lâm Hải không lớn, nhưng nội dung lại hết sức vang dội, nhân viên lễ tân khách sạn cùng những vị khách khác ra ngoài đi ăn cũng nghe thấy.

Bọn họ nhướng mày lên, lập tức hóa đá, anh chàng này cũng mạnh miệng thật đó.

Theo đuổi con gái nhà người ta thì tặng túi, tặng vòng tay, tặng dây chuyền, người này thì giàu quá không có chỗ tiêu tiền nên há miệng ra là tặng nhà tặng cửa.

Hơn nữa còn là nhà ở thành phố Nam, đắt đỏ lắm.

Nhưng Nam Mẫn nghe xong lại dùng giọng lạnh như băng hỏi: “Anh đang sỉ nhục tôi đấy hả?”

Mọi người: “?”

Cái đó gọi là sỉ nhục ấy hả?

Ông trời ơi, hãy sỉ nhục tôi nhiều vào!

Tôi bằng lòng nhận lấy sự sỉ nhục ấy!

Dụ Lâm Hải nhướng mày: “Tôi không có ý đó”.

Cố Hoành thấy Nam Mẫn nhướng mày thì biết cô đang tức giận, sợ cứ tiếp tục thế này sẽ có tai nạn chết người nên vội vàng đỡ Nam Mẫn đi: “Thang máy đến rồi, mau vào thôi…”

Nhìn nhóm Nam Mẫn biến mất sau cánh cửa thang máy, Từ Mộng đứng sau lưng Dụ Lâm Hải thở dài thật sâu: “Tổng giám đốc Dụ à, tôi thấy rất ngạc nhiên, tại sao lúc trước tổng giám đốc Nam lại gả cho anh vậy?”

Mấy tên thẳng nam thế này nên sống cô đơn suốt quãng đời còn lại.

Hà Chiếu khẽ liếc nhìn Từ Mộng, muốn cô ta cẩn thận ngôn từ, đừng nói thẳng quá, dù sao cũng là cấp trên, nên tôn trọng thì vẫn phải tôn trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.