Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 241: Chương 241: Tôi chỉ có thể gợi ý




Từ Mộng cũng không sợ hãi gì, dù sao tổng giám đốc Nam cũng đã công khai đào góc tường rồi, có bị đuổi thì cô ta cũng sẽ tìm đến bạn học cũ để nương tựa, nghe nói đãi ngộ của trang sức đá quý Nam Thị rất tốt, còn được làm việc với bậc thầy Ngọc Tâm, đó là chuyện hạnh phúc biết bao nhiêu!

Bị cấp dưới khinh bỉ, Dụ Lâm Hải cũng không nổi giận, chỉ đanh mặt, giọng nói trầm thấp: “Tôi… Thật sự tệ lắm hả?”

Bị mắng là tên chó má khiến anh Dụ bắt đầu nghi ngờ về mặt mũi và nhân phẩm của bản thân mình, cũng cảm thấy khó hiểu.

Trông anh giống loài chó nào nhỉ?



Nam Mẫn ngủ một giấc rất say, tối qua uống nhiều quá nên sáng dậy đầu có hơi đau, trên tủ đầu giường có một ly nước mật, đặt trong hộp giữ nhiệt, cô thấy hơi ngạc nhiên.

Cố Hoành biết săn sóc đến thế từ khi nào?

Cô rất ít khi tùy tiện uống này uống kia, lúc trước anh nhỏ suýt chút nữa bị người ta bắt cóc bởi một lon nước ngọt, lúc về đã bị bố năm đánh tơi bời, Nam Mẫn nhìn cái mông sưng đỏ của anh nhỏ rồi bị ám ảnh đến giờ, không dám uống bậy bạ gì bên ngoài.

Cô gọi điện thoại cho Cố Hoành, hỏi anh ta chuyện nước mật.

Cố Hoành phủ nhận: “Không phải tôi để đâu, Lâm Lâm dặn tôi là cô uống say dễ bị đau đầu nên bảo tôi pha một ly nước mật, tôi đang định vào siêu thị mua mật về pha cho cô đây… Chẳng lẽ là do khách sạn chuẩn bị?”

Nam Mẫn nhếch miệng: “Cái khách sạn này ấy hả, anh thấy nó có hợp lý không?”

Cố Hoành mím môi, cũng thấy không đúng lắm.

Mười phút sau, Nam Mẫn uống được nước mật chính tay Cố Hoành pha, cảm thấy dạ dày thoải mái hơn rất nhiều, cũng đỡ đau đầu hơn.

Cố Hoành báo cáo kết quả anh ta điều tra được sau khi hóa thân thành thám tử lừng danh Conan: “Tôi đã kiểm tra máy quay của khách sạn, nước mật đó là do nhân viên khách sạn mang vào, tôi có hỏi nhân viên phục vụ phòng, người đó nói là do vị khách ở phòng 711 dặn, phòng 771 chính là phòng của tổng giám đốc Dụ”.

Nói tóm lại, nước mật là do Dụ Lâm Hải dặn người ta chuẩn bị.

“Tổng giám đốc Dụ cũng biết săn sóc quá”.

Cố Hoành vừa mới khen Dụ Lâm Hải một câu đã gặp phải ánh mắt lạnh lẽo của Nam Mẫn, tươi cười cũng đông cứng lại.

Sau đó, Nam Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu: “Có người tranh thủ lúc tôi đang say rượu ngủ say, công khai bước vào phòng tôi, anh… Vẫn còn cười được”.

Cô lại lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Anh muốn nhặt xác cho tôi hay là muốn tôi nhặt xác cho anh?”

Tim Cố Hoành bị bóp nghẹn, suýt chút nữa quỳ rạp xuống trước Nam Mẫn: “Tôi sai rồi tổng giám đốc Nam, là do tôi làm việc không cẩn thận, tôi sẽ họp lại với nhóm vệ sĩ! Đảm bảo sẽ không có lần sau!”

Anh ta có thái độ nhận lỗi rất tốt, nể tình sáng sớm tinh mơ anh ta đã đi mua mật về pha cho mình, quan trọng hơn nữa là nể mặt Nam Lâm, Nam Mẫn không so đo với anh ta quá nhiều, tha cho Cố Hoành một lần.

Nhưng mà tên khốn Dụ Lâm Hải này, ân cần đến mức con người ta thấy phiền.

Hình như hôm qua còn đòi mua nhà cho cô nữa thì phải?

Ha ha ha, anh tưởng mình là ai mà nghĩ rằng cô sẽ ở trong căn nhà anh mua?

Nam Mẫn này thiếu nhà để ở lắm hả?

Nực cười.

Xuống lầu, không hề bất ngờ, lại gặp được nhóm Dụ Lâm Hải.

Nếu không nói rõ ràng chuyện này, e là bọn họ sẽ bám riết lấy cô mãi không thôi.

Nam Mẫn không quan tâm đến Dụ Lâm Hải, chỉ ngoắc tay với Từ Mộng: “Giám đốc Từ, lên xe tôi đi, chúng ta trò chuyện một lát”.

Từ Mộng quá đỗi vui mừng, hỏi ý Dụ Lâm Hải, sau khi được chấp thuận thì vội vã leo lên xe Nam Mẫn.

Xe nhanh chóng chạy về phía đoàn phim Thanh Sơn, hôm nay Nam Mẫn phải quay về thành phố Nam, trước khi đi còn phải dặn dò một số việc, tạm biệt Lâm Giác, trên đường có chút thời gian bèn nói chuyện với Từ Mộng.

Sau khi lên xe Từ Mộng đã bày tỏ ý định hợp tác với Nam Mẫn, cũng nói rõ mình biết chi phí để mời bậc thầy Ngọc Tâm không hề rẻ, chỉ cần cô đồng ý, thì bất kỳ một cái giá nào trong phạm vi hợp lý họ đều có thể chấp nhận.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Tôi cũng nói rõ luôn, trang sức đá quý Nam Thị và Dụ Thị có quan hệ cạnh tranh, bậc thầy Ngọc Tâm đã liên kết với Nam Thị, không thể dính dáng tới Dụ Thị được nữa. Tôi cũng không có nhiều thời gian và tinh thần để giúp trang sức đá quý Dụ Thị các cô quảng cáo sản phẩm”.

Từ Mộng nghe thế thì lòng đã lạnh hơn nửa.

“Nể tình các cô đến mời tôi ba lần bảy lượt, tôi sẽ gợi ý cho các cô một cách, có làm theo hay không là tùy vào công ty các cô”, Nam Mẫn đã mở miệng.

Đành vậy, dù sao quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay người nhà họ Dụ.

Từ Mộng khiêm tốn nghe: “Mời cô”.

“Các cô muốn hợp tác cùng với bậc thầy Ngọc Tâm, đó chẳng qua chỉ là một mánh lới để bán hàng, so với việc mời tôi về, chi bằng đi tìm một bậc thầy chạm ngọc khác, có rất nhiều thợ chạm khắc ngọc tài giỏi trong nước, đâu phải chỉ mình tôi”.

Giọng Nam Mẫn rất khẽ: “Còn một câu nữa, phiền cô quay về nói với ông chủ của cô rằng, điều quan trọng nhất trong ngành trang sức chính là thiết kế. Tất cả mọi mánh lới đều không thể sánh bằng một bản thiết kế có đủ sức hấp dẫn. Một công ty độc chiếm thị trường chẳng có gì vui cả, Nam Thị vẫn mong có thể chung sống hòa bình với Dụ Thị, đôi bên cùng có lợi”.

Dưới chân núi Thanh Sơn, Từ Mộng kể lại những lời Nam Mẫn đã nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.