Đáy mắt Hàn Thiên Sư lập tức xẹt qua một tia kỳ lạ, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất bình tĩnh: “Yên tâm đi, anh biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm. Anh vừa liên lạc với anh em của anh ở cục cảnh sát, bảo anh ấy gán cho ông ta tội danh cố ý làm hại người khác ở mức độ nặng, đảm bảo mười đến mười ba năm vẫn chưa ra khỏi tù!”
Tĩnh Sam thấy Hàn Thiên Sư nói vậy thì mới yên tâm gật đầu.
Hai tay cô vẫn duy trì tư thế nắm chặt lấy vạt áo Hàn Thiên Sư không buông, nhờ có anh ở bên cạnh mà sự sợ hãi trong lòng đã tan đi ít nhiều.
Ban nãy cô còn cho rằng tối nay mình chắc chắn sẽ không thoát khỏi xui xẻo bị xâm hại, cô thậm chí còn nghĩ đến cái chết! Nhưng không ngờ vào thời khắc cuối cùng, Hàn Thiên Sư lại xuất hiện đúng lúc, giải cứu cô khỏi móng vuốt của ma quỷ.
“May mà anh đã đến! Nếu không, em…” Tĩnh Sam cắn môi dưới, không nói nốt lời phía sau mà chỉ níu chặt lấy vạt áo của Hàn Thiên Sư.
Hàn Thiên Sư híp mắt lại, mơ hồ đoán ra lời mà Tĩnh Sam muốn nói nhưng lại không nói. Anh tin người phụ nữ cố chấp, bướng bỉnh như Tĩnh Sam có thể làm ra chuyện tiêu cực như thế!
Trái tim anh không khỏi rối loạn vì suy nghĩ này. Đồng thời, anh cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì quyết định đến công ty của mình.
Anh đưa tay ra ôm Tĩnh Sam vào lòng, cả người cô khẽ run, cô trở tay ôm lấy eo Hàn Thiên Sư. Cô không khóc lóc nữa nhưng Hàn Thiên Sư biết cô đang âm thầm chịu đựng, khóc không ra tiếng.
Anh có thể cảm nhận được vạt áo chỗ eo mình đã ướt đẫm. Nước mắt của cô lăn dài thấm ướt vạt áo anh, thấm vào da anh, nóng đến nỗi… cả người anh đau đớn!
Tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập cắt đứt những tiếng nấc nghẹn ngào của Tĩnh Sam.
Cô tiện tay lấy điện thoại từ trong túi áo ra, sau khi nhìn thấy tên “anh Nam” hiện trên màn hình, cô mới chậm chạp nhớ ra mình đang mặc áo khoác của Hàn Thiên Sư, chiếc điện thoại này cũng là của anh!
Cô giơ điện thoại lên đưa cho Hàn Thiên Sư.
Hàn Thiên Sư ấn nút nghe, hiệu quả của loa thật tốt, Tĩnh Sam có thể nghe thấy đối phương nói ba chữ: “Tôi tới rồi!”
Hàn Thiên Sư chỉ đáp lại một câu: “Ừ!”
Sau đó, anh cúp điện thoại, nói với Tĩnh Sam: “Em đợi ở đây, đừng đi ra ngoài, anh xử lý xong việc sẽ đưa em đi viện!”
Tĩnh Sam nắm chặt áo khoác âu trên người, lặng lẽ gật đầu.
Hàn Thiên Sư xoay người sải bước đi ra ngoài, nhưng vừa mới nhấc chân lên anh lại phát hiện mặc dù Tĩnh Sam gật đầu nhưng hai tay của cô vẫn nắm chặt vạt áo anh không buông.
“Anh sẽ quay lại nhanh thôi!” Hàn Thiên Sư bất đắc dĩ xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Tĩnh Sam.
Tĩnh Sam “ai” một tiếng rồi giơ tay lên ấn đầu mình.
Hàn Thiên Sư nhận ra mình đã làm đau cô thì trong lòng không khỏi ân hận, xót xa, đồng thời cơn tức giận đang không ngừng dâng lên. Anh chỉ xoa nhẹ cô mà cô đã đau như vậy rồi, như vậy có thể thấy trước đó tên khốn nạn kia đã làm ra những chuyện điên rồ như thế nào với cô.
“Ngoan, ngồi đợi anh ở đây! Anh sẽ quay lại nhanh thôi.” Hàn Thiên Sư bỏ lại câu đó rồi xoay người bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ.
Vừa ra cửa Hàn Thiên Sư nhìn thấy Chung Hạo Nam nhặt chiếc đèn pin mà tên bảo vệ trung niên để trên mặt đất lên. Lãng Khôn và Triển Diệp đứng bên cạnh Chung Hạo Nam giống như vệ sỹ, khi nhìn thấy Hàn Thiên Sư, họ vội giơ tay lên, trưng ra dáng vẻ vô lại chào hỏi anh.
Chung Hạo Nam nhìn thấy Hàn Thiên Sư đi ra thì lắc lắc chiếc đèn pin trên tay, lạnh lùng hỏi: “Cậu ba, cầu dao bên ngoài bộ phận thiết kế của công ty các cậu ở đâu?”
Hàn Thiên Sư nghe thấy câu này thì lập tức sáng tỏ. Trước đó anh đi thang máy lên nhưng lại không bật được đèn hành lang bên ngoài phòng làm việc của bộ phận thiết kế, khi đó anh nghi ngờ là có người tắt nguồn điện của khu làm việc bộ phận thiết kế.
Anh bước nhanh lên trước, cầm lấy đèn pin trong tay Chung Hạo Nam, sau đó đi đến cuối hành lang bên ngoài bộ phận thiết kế, tìm thấy cầu dao rồi bật nguồn điện đã bị tắt lên.
Khi công tắc được bật, hành lang bên ngoài và phòng làm việc của bộ phận thiết kế lập tức sáng trưng giống như ban ngày.
Hàn Thiên Sư tắt đèn pin đi rồi tiện tay ném nó vào thùng rác bên cạnh.
Khi quay trở lại phòng làm việc của bộ phận thiết kế, anh lại thấy Chung Hạo Nam, Triển Diệp và Lãng Khôn đang đứng trước người bảo vệ trung niên, lạnh lùng đánh giá đối phương.
“Anh ba, chuyện gì đây?” Lãng Khôn nhíu mày, nghi ngờ nhìn Hàn Thiên Sư.
Hàn Thiên Sư giận dữ nhìn chằm chằm bảo vệ trung niên, anh cắn răng nói từng chữ một: “Tên khốn kiếp này động phải người không nên động!”
Triển Diệp vừa nghe thấy lời này thì vỗ mạnh bắp đùi: “Gì cơ? Không phải là đụng đến hồ ly nhỏ nhà cậu đấy chứ? Nhìn vết máu còn sót lại ở hiện trường gây án, chẳng lẽ tôi đã đoán đúng?”
Hàn Thiên Sư không rảnh để ý đến lời nói đùa của Triển Diệp, tâm trạng bây giờ của anh đang rất tồi tệ.
Trong đầu lập tức xẹt qua cảnh tượng tàn bạo mà tên bảo vệ trung niên làm với Tĩnh Sam, vừa nghĩ đến bộ dạng liều mình giãy giụa của Tĩnh Sam khi áo ngoài của cô bị xé rách, chỉ còn lại hai miếng vải che người là anh lại tức giận. Đặc biệt khi nghĩ đến vết bầm tím, vết xước và vết thương chảy máu khắp cơ thể Tĩnh Sam, anh suýt thì giận sôi máu.
Tĩnh Sam có tốt hay không tốt thì cô cũng là vợ của Hàn Thiên Sư anh, người phụ nữ của anh sao có thể bị làm nhục như thế được? Tối nay nếu anh không khiến đối phương phải trả một cái giá đau đớn thì anh không mang họ Hàn!
“Tôi muốn ông ta sống không được mà chết cũng không xong!” Hàn Thiên Sư bước nhanh về phía trước và nói một câu.
“Cái này đơn giản, anh ba anh xem em này!” Lãng Khôn nghe thấy lời này của Hàn Thiên Sư thì trưng ra vẻ mặt bỉ ổi đi lên phía trước, sau đó giơ chân lên đá vào háng tên bảo vệ trung niên.
“A!!” Bảo vệ trung niên kêu gào thảm thiết, một giây sau lập tức ngất xỉu.
Cùng lúc đó, bên trong phòng nghỉ truyền đến tiếng gọi run rẩy của Tĩnh Sam: “Hàn Thiên Sư!”
Chung Hạo Nam, Triển Diệp và Lãng Khôn vừa nghe thấy tiếng của Tĩnh Sam thì lập tức ngẩng đầu lên cùng nhìn về phía cửa phòng nghỉ đóng chặt.
Tiếc là cửa phòng đã đóng chặt, người phụ nữ bên trong hoàn toàn không có ý định ra ngoài!
Nghĩ kỹ cũng đúng, nhìn cảnh tượng quần áo rách nát bay tứ tung trên mặt đất ở hiện trường gây án thì e là bộ dạng nhếch nhác, áo quần rách rưới của người bên trong cũng không tiện để đi ra ngoài!
“Cậu ba, hồ ly nhỏ ở trong đó sao?” Triển Diệp xoa mũi, hỏi một câu.
Hàn Thiên Sư trừng mắt nhìn anh ta, cảm thấy lời nói nhảm như thế này cũng chỉ có một mình lão nhị Triển Diệp nói ra được. Chẳng trách anh ta xếp thứ hai, bởi vì anh ta ngốc nghếch quá mà!
“Trong mười phút phải thu dọn sạch sẽ nơi này và lôi người đi cho tôi!” Hàn Thiên Sư bỏ lại câu đó rồi đi về phía phòng nghỉ.
Triển Diệp gọi với từ phía sau: “Ây yo, này cậu coi anh em bọn tôi là chó săn để sai khiến đấy à, cậu có biết xấu hổ không đấy hả?”
“Đúng đó! Còn có thể chơi đùa vui vẻ cùng nhau nữa hay không đây?” Lãng Khôn bày ra dáng vẻ vô lại phụ họa theo.
Hàn Thiên Sư lập tức dừng lại, giơ tay chỉ về phía phòng nghỉ, dùng giọng điệu nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Cô ấy đang bị thương rất nặng, ba người các anh xem rồi làm đi!”
Hàn Thiên Sư bỏ lại câu đó rồi đi thẳng vào phòng nghỉ, đầu cũng không thèm quay lại.
Bên trong phòng nghỉ là một mảng tối om, Hàn Thiên Sư giơ tay bật công tắc bên cạnh cửa.
Chỉ thấy Tĩnh Sam ngồi bên giường, hai tay ôm chặt lấy quần áo trên người, ánh mắt sợ hãi nhìn thẳng ra phía cửa, đến khi nhìn thấy anh, sắc mặt của cô mới thả lỏng hơn một chút.
Hàn Thiên Sư bước nhanh về phía trước, còn chưa nói gì, Tĩnh Sam đã chủ động nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh.
Trong nháy mắt, anh không thể nói rõ cảm giác đang dâng trào trong lòng mình là dư vị gì, được Tĩnh Sam ỷ lại như vậy, giống như… có một cảm giác thành tựu không nói nên lời!
“Ban nãy bên ngoài… xảy ra chuyện gì thế?” Tĩnh Sam ôm chặt lấy vòng eo cứng rắn của Hàn Thiên Sư, thấp giọng hỏi.
Hàn Thiên Sư vỗ nhẹ lưng cô, muốn cho cô chút cảm giác an toàn: “Không có gì cả, người đó muốn chạy nên bị đạp một cái mà thôi!”
Đạp vào chỗ hiểm! Đương nhiên, Hàn Thiên Sư không nói nốt nửa câu sau.