Ở bên cạnh, Tĩnh Sam sợ đến nỗi nắm chặt áo khoác của Hàn Thiên Sư trên người mình. Thấy đối phương đánh bảo vệ trung niên rất tàn nhẫn, đánh đến nỗi máu mũi miệng phun hết ra, lúc này ý thức của cô mới quay trở lại.
“Hàn Thiên Sư, đừng đánh nữa!” Tĩnh Sam run rẩy gào thét.
Hàn Thiên Sư làm ngơ vẫn tiếp tục ra tay tàn nhẫn, không hề có ý định dừng lại. Tiếng kêu của bảo vệ trung niên ngày càng yếu ớt, ngày càng đau khổ.
Tĩnh Sam sợ hãi, cô rất sợ Hàn Thiên Sư sẽ thật sự đánh chết người. Cô giãy giụa đứng lên, tiện tay ném áo khoác của Hàn Thiên Sư trên người mình xuống đất, cô lảo đảo bổ nhào về phía trước rồi ôm chặt lấy Hàn Thiên Sư đang vung nắm đấm lên người bảo vệ trung niên.
“Hàn Thiên Sư, đừng đánh nữa! Em xin anh đừng đánh nữa, em không muốn anh xảy ra chuyện, không muốn anh ngồi tù! Em xin anh đừng đánh nữa mà! Hu hu hu!” Cả người Tĩnh Sam dán sát vào tấm lưng rộng lớn của Hàn Thiên Sư, gào khóc nức nở.
Cơ thể Hàn Thiên Sư bỗng cứng đờ, nắm đấm đang giơ lên cuối cùng bởi vì lời nói của Tĩnh Sam mà từ từ hạ xuống.
Người bảo vệ trung niên thở phào nhẹ nhõm, nằm ngửa trên mặt đất không thể cử động được.
Hàn Thiên Sư quay người lại ôm chặt Tĩnh Sam đang run rẩy vào lòng. Thấy chiếc áo khoác bị cô ném sang một bên, anh khẽ thở dài một tiếng, ôm cô đi đến nhặt áo lên rồi khoác lại lên người cô.
Chân Tĩnh Sam mềm nhũn, cả người không có sức dựa vào lòng Hàn Thiên Sư. Đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo sơ mi của anh, giống như chỉ có làm vậy cô mới cảm thấy yên tâm.
Hàn Thiên Sư nhìn thấy bộ dạng này của Tĩnh Sam thì đã sớm quên mất chuyện không vui xảy ra lúc sáng. Anh ôm cô đang run rẩy chặt hơn, để cô có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của anh.
“Tĩnh Sam, đừng sợ, có anh ở đây, không ai bắt nạt được em đâu!” Anh không biết nên an ủi tâm trạng lúc này của cô như thế nào nên chỉ còn cách nhẹ giọng dỗ dành cô.
Tĩnh Sam khó khăn lắm mới ngừng khóc, sau khi nghe thấy lời này của Hàn Thiên Sư, cô lại òa khóc một lần nữa.
Cô giống như một đứa trẻ bị oan ức, hai tay níu chặt lấy vạt áo của Hàn Thiên Sư, tố cáo nói: “Em gọi điện cho anh vì sao anh không nghe máy? Anh có biết em sợ như thế nào không? Đều tại anh, đều tại anh không tốt!”
“Đúng vậy! Đều tại anh, tại anh không tốt!” Hàn Thiên Sư luôn miệng trả lời, giờ phút này dù cho Tĩnh Sam có tố cáo anh cái gì anh cũng không phản bác.
Là một người đàn ông, Hàn Thiên Sư không thể tranh biện xem ai đúng ai sai sau khi người phụ nữ của mình xảy ra chuyện như vậy được. Tĩnh Sam đã phải chịu đựng vết thương đến từ cả thể xác lẫn tinh thần, anh không thể nào thiếu hiểu biết đến nỗi tiếp tục khiến cô tổn thương hơn nữa.
Sau khi nghe thấy lời này của Hàn Thiên Sư, sự tủi thân trong lòng Tĩnh Sam càng mãnh liệt hơn. Cô đưa tay ra ôm chặt lấy eo Hàn Thiên Sư, chặt đến nỗi giống như cả đời này không muốn buông tay!
Hàn Thiên Sư mặc cho Tĩnh Sam ôm mình, ánh mắt của anh xuyên qua Tĩnh Sam nhìn về phía bảo vệ trung niên đang nằm ngửa trên mặt đất. Tên khốn nạn đó giờ phút này không còn giả chết nữa mà đang lặng lẽ ngồi dậy.
Hai tay ông ta bị Hàn Thiên Sư vặn gãy, nhếch nhác thả bên hông, ông ta cũng không có ý định mặc quần áo nữa mà muốn chuồn đi luôn.
“Ông dám đi một bước thử xem?” Hàn Thiên Sư lạnh lùng uy hiếp.
Cả người bảo vệ trung niên run rẩy, ông ta lập tức dừng lại, cái đầu bị đánh sưng như đầu heo ngẩng lên nhìn Hàn Thiên Sư, liên tục cầu xin tha mạng: “sếp Hàn, xin anh… xin anh tha cho tôi!”
“Nằm mơ đi!” Hàn Thiên Sư dứt khoát từ chối lời cầu xin của đối phương.
Ánh mắt của bảo vệ trung niên lập tức đảo như rang lạc, thấy Hàn Thiên Sư bị Tĩnh Sam ôm chặt thì đoán chừng anh không thể thoát ra ngay được. Cửa của bộ phận thiết kế cũng đang mở, nếu lúc này ông ta cố hết sức lao ra ngoài, sau đó dùng cùi chỏ ấn mở của thang máy rồi rời đi thì chắc hẳn khả năng thành công cũng rất lớn.
Nghĩ như vậy, bảo vệ trung niên lập tức thay đổi hành động, ông ta cắn răng lao về phía cửa.
Hàn Thiên Sư thấy vậy, đáy mắt lập tức xẹt qua tia trào phúng. Tên đàn ông khốn kiếp này cho rằng làm như vậy là có thể chạy thoát được ư? Đúng là xem thường Hàn Thiên Sư anh quá rồi!
Hàn Thiên Sư ôm ngang eo Tĩnh Sam, đi hai ba bước đến chặn cửa, sau đó anh nhấc chân lên đá tên bảo vệ đang muốn chạy trốn kia ngã lăn ra đất.
Người bảo vệ trung niên không ngờ Hàn Thiên Sư lại có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình và chiếm trước cơ hội đi đến cửa, ông ta tức giận cắn chặt răng, quyết định liều mạng với Hàn Thiên Sư.
Nhưng suy nghĩ này vừa mới nảy ra trong đầu thì Hàn Thiên Sư đã ôm Tĩnh Sam đi đến, giơ chân đá mạnh vào ngực ông ta.
“Muốn chạy trốn?” Hàn Thiên Sư lạnh lùng chất vấn, lực dưới bàn chân càng mạnh hơn, anh giẫm lên người bảo vệ trung niên giống như muốn đạp nát xương cốt ông ta.
Bảo vệ trung niên đau đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, chỉ cảm thấy bị giẫm vào ngực như vậy khiến hô hấp của ông ta cũng trở nên khó khăn.
“Sếp Hàn, xin anh tha mạng!” Ông ta yếu ớt lên tiếng.
Nhưng Hàn Thiên Sư hoàn toàn không quan tâm tới ông ta mà chỉ nhẹ nhàng đặt Tĩnh Sam xuống đất.
Sau đó, anh rút điện thoại của mình từ trong áo khoác âu phục trên người Tĩnh Sam ra rồi gọi điện thoại cho “Anh Nam” trong danh bạ.
Rất nhanh đầu dây bên kia điện thoại đã được kết nối, Chung Hạo Nam nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hàn Thiên Sư “ừ” một tiếng: “Có chuyện, cần anh đích thân ra tay mới được, tôi đợi anh ở bộ phận thiết kế của công ty!”
Phía bên này, Chung Hạo Nam còn không hỏi tình huống cụ thể, chỉ “ừ” một tiếng đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Thiên Sư đỡ Tĩnh Sam để cô tự mình đứng vững.
Chỉ thấy anh ngồi xổm xuống, nâng hai chân người bảo vệ trung niên lên rồi bẻ một cái thật mạnh.
“A!” Bảo vệ trung niên kêu gào thảm thiết, đau đến nỗi suýt ngất xỉu.
Hàn Thiên Sư phủi tay, nhặt đai lưng trước đó đối phương ném xuống đất lên rồi buộc một đầu quanh cổ bảo vệ trung niên, đầu còn lại buộc vào chân bàn làm việc.
“Nếu ông có thể mang theo chiếc bàn làm việc này rời đi trong tình trạng tay chân bị bẻ gãy thì tôi sẽ tha cho ông một con đường sống!” Hàn Thiên Sư dùng chân đá vào eo bảo vệ trung niên rồi lạnh lùng ném cho ông ta một câu như vậy.
Sau đó, anh không chút do dự ôm lấy Tĩnh Sam đi về phía phòng nghỉ tạm thời của bộ phận thiết kế.
“Người đó… nên làm như thế nào?” Tĩnh Sam cắn chặt môi, xoắn xuýt hỏi.
Hàn Thiên Sư hỏi ngược lại cô: “Em cảm thấy nên làm như thế nào mới tốt?”
Tĩnh Sam im lặng một lúc, sau đó khó xử trả lời: “Em muốn ông ta phải trả giá trước pháp luật, muốn ông ta ngồi tù ba đến năm năm tránh sau này ông ta tiếp tục hãm hại người khác. Nhưng nếu để ông ta vào tù, em sẽ phải ra mặt làm nhân chứng, chứng minh hành vi tội ác của ông ta, mà một khi làm vậy sợ là sẽ liên lụy đến danh tiếng của anh và công ty…”
Hàn Thiên Sư sững sờ, sau đó anh vô hình chung ôm chặt Tĩnh Sam hơn rồi thấp giọng trách mắng: “Ngốc!”
Tĩnh Sam buồn phiền, hồi lâu sau mới khẽ hỏi: “Hay là, tha cho ông ta?”
“Vớ vẩn! Không phải ban nãy em nói loại người như ông ta mà không phải trả giá thì sẽ tiếp tục đi làm hại người khác ư? Sao nhanh như thế mà đã muốn tha cho người ta rồi?” Hàn Thiên Sư bị tính cách thất thường của Tĩnh Sam đánh bại.
Tĩnh Sam cúi đầu xuống, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Hàn Thiên Sư mượn ánh trăng ấn Tĩnh Sam ngồi xuống chiếc giường đơn bên trong phòng nghỉ, sau đó an ủi nói: “Em không cần lo lắng chuyện này đâu, sẽ có người giải quyết tốt hậu quả. Người đó dính líu đến tội cưỡng dâm chưa thành, cố ý làm hại người khác, anh sẽ không dễ dàng tha cho ông ta đâu.”
Trong lòng Tĩnh Sam vẫn còn khiếp sợ, cô gật đầu, sau đó lại chần chừ hỏi: “Anh định làm gì với ông ta? Anh không được làm chuyện phạm pháp đâu đấy!”
Nghĩ đến cảnh tượng ban nãy Hàn Thiên Sư đánh bảo vệ trung niên, cả người Tĩnh Sam không khỏi run rẩy.