Mọi người vừa nghe, tất cả đều ngơ ngẩn, không khỏi giật mình nhìn về phía Ngô Củ.
Lời này nói ra chuẩn mực, hơn nữa thể hiện tài hùng biện xuất chúng.
Tuy Quốc tử Cao tử là Thượng khanh Đại phu cũng chưa có biện pháp đối đáp trôi chảy như thế. Công tử Củ không chỉ phản ứng mau, đối đáp cũng dễ nghe. Bào Thúc Nha, Quản Di Ngô cùng Thiệu Hốt trong lòng cũng âm thầm kinh ngạc cảm thán.
Bọn họ không biết Công tử Củ giờ đã là Ngô Củ, đều tưởng Công tử Củ trải qua kiếp nạn nên trưởng thành. Nếu Công tử Củ trước kia cũng thành thục cẩn thận như thế này thì không đến mức rơi vào kết cục thê thảm.
Tề Hầu nghe xong lời này không nói, chỉ thực hưởng thụ. Kỳ thật làm Quân vương, đặc biệt là người địa vị càng cao, càng không ai bì nổi thì càng thích nghe người khác biểu đạt lòng trung thành.
Đời trước Dịch Nha là nô lệ nhóm lửa lại có thể trở thành sủng thần của Tề Hầu rồi thành đại phu, chính là nhờ Dịch Nha biết biểu đạt trung tâm.
Khi đó Tề Hầu chỉ là thuận miệng nói mình thịt gì cũng ăn qua, đời này duy nhất chưa ăn thịt người. Tất cả mọi người nghe xong chỉ nghĩ là hắn vui đùa nên cho qua, nào biết Dịch Nha liền đem đứa con mới bốn tuổi hiến cho Tề Hầu ăn.
Tề Hầu tất nhiên là không dám ăn thịt người, nhưng cũng thấy được Dịch Nha trung tâm. Ở trong lòng hắn, người nhà không có quan trọng bằng Quân vương.
Quản Di Ngô năm đó đã từng khuyên Tề Hầu, nói Dịch Nha không có nhân tính, không thể dùng. Nhưng Tề Hầu lúc ấy đã quyền cao chức trọng. Hắn đã trợ giúp Thái tử Trịnh đăng cơ trở thành Chu Thiên tử, thành công áp chế Chu quốc, nào nghe Quản Di Ngô khuyên can. Vì thế ngày sau hắn mới hối hận không ngừng.
Ngô Củ biểu đạt trung tâm là gãi đúng chỗ ngứa. Nói Công tử Củ lấy oán trả ơn là quá gượng ép. Vì Lỗ quốc lòng tham không đáy, Lỗ Công lắc lư không chừng, chỉ là mưu đồ ích lợi, cuối cùng còn muốn giết Công tử Củ để xin hòa với Tề Hầu. Lỗ Công hoàn toàn không có một chút tình cảm cữu cữu với cháu trai.
Lòng trung của Ngô Củ vừa không thái quá, cũng không cứng ngắc, phối hợp khuôn mặt đạm nhiên liền có vẻ thực làm người ta hưởng thụ.
Tề Hầu cười cười, nói:
“Các khanh đừng câu nệ, dùng bữa, dùng bữa.”
Mọi người lại cúi đầu dùng bữa, ăn đến dị thường “chuyên chú“.
Cả Bào Thúc Nha cùng Quản Di Ngô cũng không rõ ràng lắm Tề Hầu cùng Công tử Củ đang trình diễn cái gì, thực sự khó hiểu.
Tề Hầu vừa mới đăng cơ, đích xác cần nhân tài. Hắn cho phép một người ngày xưa cùng mình tranh đoạt Hầu vị, hiện giờ đã là Thiện phu làm sứ thần đi Cử quốc, giúp hắn tìm kiếm người tài ba. Chuyện này quá kỳ quái, nếu Công tử Củ nhân cơ hội chạy trốn, hoặc là đi mượn binh, hoặc là âm thầm chiêu dụ người tài ba cho bản thân thì không phải đại sự không ổn sao.
Tề Hầu chẳng những không lo lắng, lại còn một bộ nhàn nhã tự đắc, bộ dáng như đã tính sẵn trong lòng.
Lại nói chuyện về muội muội của Vương tử Trịnh là Vương Cơ. Hiện giờ Tề Hầu vừa mới ba mươi, đúng là tuổi cưới vợ tốt. Tề Hầu lại muốn Cao tử và Quốc tử đi làm mai cho con mình. Quan trọng nhất chính là trong hậu cung Tề Hầu tuy rằng có mấy người thiếp, nhưng chưa có chính thê. Tề quốc không có chính phu nhân, nói ra sẽ làm người ta cười đến rụng răng. Tề Hầu cũng không nóng nảy, thật sự làm người khác khó nắm bắt.
Nhạc công diễn tấu, mỹ nữ dâng rượu, vũ nữ hiến vũ, trong lúc nhất thời Chính Sự Đường trở nên thanh bình.
Tề Hầu thử xong Ngô Củ, cũng không có lại nói cái gì. Hắn tựa hồ đang hưởng thụ.
Rượu qua ba tuần, Tề Hầu nói mình say rượu, liền rời ghế về tẩm điện. Những người khác cũng ăn no, chuẩn bị tan tiệc.
Thiệu Hốt thấy Ngô Củ đứng lên phải đi, lập tức cũng đứng lên đuổi theo. Quản Di Ngô giữ chặt Thiệu Hốt, cho đệ đệ một ánh mắt, cũng khẽ lắc lắc đầu. Thiệu Hốt quay đầu nhìn về phía Cao tử Quốc tử đối diện. Hai vị Giám quốc Đại phu còn chưa có đi, nhìn thấy hành động của Thiệu Hốt liền đem ánh mắt chuyển lại đây. Họ lập tức làm bộ liếc nghiêng, bất quá ánh mắt vẫn là vào cùng một chỗ. Hai người kia hiển nhiên đang quan sát huynh đệ bọn họ.
Bào Thúc Nha nhìn cảnh tượng này, vội vàng nói:
“Nhị vị hiền đệ, chúng ta đã lâu không gặp, lão ca ca mời các ngươi đến chỗ ta hàn huyên. Đi bên này.”
Quản Di Ngô kéo Thiệu Hốt.
Tuy rằng Thiệu Hốt có chút lỗ mãng, nhưng hắn biết lý lẽ rõ ràng, trong lòng cũng biết nặng nhẹ. Đặc biệt là tại thời khắc mấu chốt này, hắn tuyệt đối sẽ không làm vật ngán chân, liền đi theo Bào Thúc Nha cùng Quản Di Ngô.
Cao tử và Quốc tử liếc nhau. Hai vị Giám quốc Đại phu tựa hồ là phải đi bàn bạc chính sự, vì thế cùng nhau đi.
Dư lại một mình Công Tôn Thấp Bằng. Công Tôn Thấp Bằng đem ly rượu cuối cùng uống cạn. Hắn chậc chậc lưỡi, tựa hồ có một chút chưa đã thèm, thật là môi răng lưu hương.
Công Tôn Thấp Bằng thích rượu ngon. Đây là sở thích duy nhất của hắn. Hắn vừa không thích săn thú giết chốc vô vị, vừa không thích mỹ nữ phiền phức. Hắn chỉ thích rượu ngon.
Rượu này không giống rượu bình thường. Rượu bình thường uống nhiều sợ làm việc sai lầm, vậy chính là tội chém đầu. Rượu này không chỉ là vào miệng ngọt lành, dư vị cũng sảng khoái vô cùng, uống nhiều cũng không say đi gây chuyện.
Công Tôn Thấp Bằng có vẻ chưa đã thèm, bất quá những người khác đều tan tiệc, hắn cũng không thể để người khác chê cười, liền đứng lên đi ra khỏi Chính Sự Đường.
Công Tôn Thấp Bằng đang đi đến xe ngựa của mình, để ra khỏi cung. Trước mắt sắc trời đã tối, ở lại một lát chỉ sợ đến giờ cấm đi lại ban đêm.
Công Tôn Thấp Bằng đi chưa xa, liền nhìn thấy một bóng người. Một bóng trắng trong đêm tối dễ làm người ta khiếp sợ. Bất quá nhìn kỹ, người này có chút quen mắt, thế nhưng là Công tử Củ vừa rồi đã đi trước.
Công Tôn Thấp Bằng ở trong chúng thần xem như tương đối thẳng thắn. Vừa mới rồi hắn chứng kiến tài hùng biện của Ngô Củ, còn có khí độ lâm nguy không sợ. Nói thật ra, trong lòng hắn đã bội phục, căn bản không có một chút ý khinh thường.
Công Tôn Thấp Bằng hiện giờ gặp được Ngô Củ, lập tức qua đi, cười chắp tay nói:
“Công tử hữu lễ.”
Ngô Củ còn mặc thân y phục màu trắng, bạch quan vấn tóc. Một thân màu trắng thoạt nhìn tuy rằng nhạt nhẽo, nhưng Công Tôn Thấp Bằng cảm thấy thật là vạn phần thích hợp, để lộ ra một loại khí chất tiên nhân, không kiêu ngạo, cũng không hèn mọn.
Ngô Củ bởi vì uống rượu trên mặt mang theo hơi hơi ý cười cùng đỏ ửng, thoạt nhìn có khí sắc không ít. Ngô Củ cũng đáp lễ đối với Công Tôn Thấp Bằng, sau đó từ trong lòng ngực đem ra một cái bình nhỏ đưa cho Công Tôn Thấp Bằng, nói:
“Củ mới vừa rồi thấy Đại Tư Hành tựa hồ thích rượu Ô Mai, cố ý lấy thêm một vò.”
Công Tôn Thấp Bằng vừa thấy, thật sự quá vui sướng, nói:
“Đây là cho ta? Thật sự?”
Công Tôn Thấp Bằng vừa nói xong, lúc này mới cảm thấy lời này có chút tính trẻ con. Thật sự quá mất mặt.
Ngô Củ lại không có cười nhạo hắn, mà là từ trong tay áo rộng lấy ra một mảnh vải thô đưa cho Công Tôn Thấp Bằng.
Công Tôn Thấp Bằng mở ra liền nhìn thấy mặt trên viết: ô mai mười cân, cam thảo một cân, muối bốn lượng, bột đàn hương nửa lượng, v v...
Công Tôn Thấp Bằng không hiểu đây là thứ gì. Ngô Củ cười cười, nói:
“Đây là công thức làm rượu Ô Mai, quá trình làm cũng ghi kỹ càng tỉ mỉ. Đại Tư Hành nếu thích uống rượu Ô Mai, thì đem thứ này về đi, đưa cho người nấu rượu trong phủ tự nhiên sẽ biết làm như thế nào.”
Công Tôn Thấp Bằng vừa nghe, tức khắc càng thêm cao hứng. Hắn nghĩ thầm Công tử Củ chẳng những tặng mình một vò rượu, còn có đem phương pháp sản xuất rượu cho mình, quả thực là khẳng khái hào phóng.
Công Tôn Thấp Bằng liên tục nói lời cảm tạ. Ngô Củ xua tay nói:
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đủ nói cảm ơn.”
Nói xong lời này cũng không có nói những lời khác, Ngô Củ liền xoay người đi.
Công Tôn Thấp Bằng nhìn Công tử Củ một thân bạch y chậm rãi biến mất ở trong đêm tối, trong lòng vừa cảm kích lại có chút vi diệu. Nói Công tử Củ muốn mượn sức hắn, thì dùng một vò rượu cũng quá ít. Hơn nữa Công tử Củ cũng không nói cái gì khác, cũng không có bất luận ám chỉ gì.
Công Tôn Thấp Bằng suy tư một trận, cuối cùng vỗ vỗ bình rượu yêu quý trong lòng ngực, nhanh chóng đem công thức cất đi. Sau đó hắn gấp lên xe ngựa về phủ, muốn nhanh chóng đưa công thức làm rượu cho thiện phu trong phủ mới được...
Tề Hầu mời Công tử Củ tham gia yến tiệc sau một chút đã truyền khắp trong cung. Ngay cả góc chật chội nhất cũng nghe thấy tiếng gió.<HunhHn786>
Hơn nữa Tề Hầu lại đặt nhiệm vụ lên trên người Công tử Củ. Đi sứ Cử quốc, cái này phảng phất là Khâm sai đại thần nha. Người làm quan lớn có đặc quyền, quan nhỏ nói miễn liền miễn.
Rất nhiều người đều để ý. Ví dụ như Cao tử cùng Quốc tử, hai người bận rộn chuyện làm mai cho Công tử Vô Khuy vẫn cứ để ý thái độ Tề Hầu đối với Công tử Củ.
Ngô Củ từ yến tiệc trở về thân phận đã thay đổi to lớn. Thiện phu Thượng sĩ cũng tất cung tất kính, cúi đầu cúi người trước Ngô Củ. Vẻ mặt dữ tợn cũng thành tươi cười làm lành, thiếu chút nữa hắn đem tổ tông của Ngô Củ đội lên đầu.
Ngay cả “sư phó” nhóm lửa Đông Quách Nha của Công tử Củ cũng là người đắc đạo gà chó lên trời. Trước kia mỗi ngày làm cu li nhóm lửa, hiện tại cũng được nịnh bợ, mỗi ngày không có việc gì làm, ăn ngon uống tốt.
Cứ như vậy qua đi hơn mười ngày, sắp đến nửa tháng, Tề Hầu vẫn luôn không có bất luận phản ứng gì. Thiện phu Thượng sĩ cũng đã không ra vẻ đáng thương nổi nữa, lại không dám hiện nguyên hình.
Đúng lúc này liền nghe được tiếng bước chân dồn dập, âm thanh còn rất lớn, đều nhịp tiến tới thiện phòng.
Hiện tại là gần giữa trưa, mọi người đang chuẩn bị bữa trưa cho Tề Hầu cùng các vị thiếp phu nhân. Nhóm thiện phu trước kia cũng chưa nghe qua khí thế lớn như vậy, vừa nghe là hoảng sợ.
Thiện phòng có nhiều khu, Thiện phu ở khu bên ngoài vừa nghe sợ tới mức lập tức vọt vào khu trong cùng, kêu to:
“Không tốt không tốt! Hổ Bí Quân tới bắt người!”
Thiện phu Thượng sĩ vừa nghe, nói:
“Cái gì? Bắt người? Bắt người?!”
Hắn nói, theo bản năng liền nhìn về phía Ngô Củ. Tử Thanh ở bên cạnh, lập tức trừng mắt nói:
“Vì sao nhìn Công tử nhà ta, nói không chừng là tìm các ngươi!”
Hắn vừa nói, liền nghe được tiếng bước chân ùa vào phòng bếp chính. Một đống Hổ Bí Quân đột nhiên ùa vào trong phòng, thiếu chút nữa đem không gian thu hẹp đến chật cứng.
Là Hổ Bí Quân?
Toàn là giáp đen, thân hình đồng đều, trên tay còn đều cầm kiếm, một đám oai hùng bất phàm, mắt hổ sáng rực.
Đi đầu Hổ Bí Quân chính là Đại Tư Hành Công Tôn Thấp Bằng. Công Tôn Thấp Bằng cũng là một thân giáp đen, càng tăng thêm vẻ oai vệ. Thân hình cao lớn, trong oai hùng lại để lộ ra khí chất văn nhân nho nhã.
Công Tôn Thấp Bằng đi vào, mọi người sợ tới mức đều muốn quỳ.
Hôm nay Đại Tư Hành Đại tướng quân vào phòng bếp, đây không phải bắt người thì là cái gì?!
Hơn nữa chỗ này, trừ bỏ Công tử Củ, Thiện phu khác nếu như bị bắt, căn bản không cần Đại Tư Hành tự mình đến.
Công Tôn Thấp Bằng đi vào, mọi người đều phải quỳ xuống đất, Ngô Củ lại là sắc mặt bình tĩnh, chỉ là chắp tay nói:
“Đại Tư Hành, đã lâu không thấy.”
Công Tôn Thấp Bằng trong tay nâng một quyển da dê, nhìn thấy Ngô Củ cũng không có quát lớn, mà là cười một tiếng, nhỏ giọng nói:
“Công thức rượu Công tử cho thực tốt, quả nhiên ra một hương vị!”
Ngô Củ cười một tiếng, nói:
“Là người trong phủ Đại Tư Hành có tài.”
Công Tôn Thấp Bằng nhanh ho nhẹ một tiếng, nói:
“Truyền chính sự, Thấp Bằng xin chúc mừng Công tử trước.”
Hắn vừa nói, mấy Thiện phu đều hai mặt nhìn nhau. Tử Thanh cũng kinh ngạc. Vừa rồi Công Tôn Thấp Bằng quá khí thế, cảm giác không chỉ là bắt người, mà như là tử hình ngay tại chỗ.
Ngô Củ sắc mặt nhàn nhạt, cười nói:
“Có tin tốt gì?”
Công Tôn Thấp Bằng mở tấm da dê trong tay, nói:
“Chúc mừng Công tử, vinh dự tiếp nhận trọng trách, thay mặt Quốc quân đi sứ Cử quốc, hoà đàm minh ước.”
Ngô Củ vừa nghe, trong lòng “thình thịch”, tim nhảy hai cái. Không nghĩ tới Tề Hầu nói là thật sự, lần này lại cùng lịch sử có sai lệch. Ngô Củ không biết có thể từ thiện phòng đi ra ngoài là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Bất quá mặc kệ là chuyện tốt hay là chuyện xấu, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, chết cũng đã chết qua rồi, còn sợ tai bay vạ gió này nọ sao?