Vương tử Trịnh có một muội muội gọi là Vương Cơ.
Ở thời Xuân Thu Chiến Quốc, nữ nhân thường không có tên. Tuy rằng cũng có một ít thị tộc theo chế độ mẫu hệ, nữ nhân có quyền tự chủ, có thể tùy ý kết hôn, ly hôn tái giá rất nhiều, có thể phô ra tài hoa cũng dễ dàng nhìn thấy. Bất quá chỉnh thể vẫn là địa vị nam nhân cao hơn nữ nhân rất nhiều.
Vị Vương Cơ này cũng không phải là họ Vương, tên Cơ, mà là họ Cơ. Vương là đại biểu là người hoàng gia của Chu Thiên tử Chu quốc. Nàng không có nhũ danh.
Thời Xuân Thu nam tử gọi thị không gọi họ. Đơn giản mà nói họ và thị ở cổ đại cùng hiện tại không giống nhau. Ở cổ đại họ là đại tông tộc, thị là tiểu tông tộc. Ví dụ đơn giản Tề quốc là đất phong cho Khương Thái Công nên bọn họ đều họ Khương. Khương là đại tông tộc. Mà Công tử Củ và Công tử Tiểu Bạch là quý tộc trong đó. Tiểu tông tộc là họ Lữ, cho nên Công tử Củ đại danh hẳn gọi là Lữ Củ.
Nam tử gọi theo thị kỳ thật có một loại chủ nghĩa cá nhân ở bên trong.
Nhưng nữ tử thì khác. Nữ tử chỉ có thể gọi họ, chỉ có thể thuộc sở hữu đại tông tộc. Cho nên trong lịch sử Xuân Thu, Tề quốc có rất nhiều nữ nhân là Khương. Tỷ như người cùng Chư Nhi loạn cung đình là Văn Khương, muội muội cùng cha khác mẹ với Công tử Củ và Tề Hầu là Tuyên Khương, cháu của Công tử Củ và Tề Hầu cũng là phu nhân tương lai Lỗ Công là Ai Khương, v. v...
Ngô Củ sở dĩ điểm danh Vương Cơ là bởi vì đã từng xem qua một ít chuyện xưa của Tề Hoàn Công.
Tề Hoàn Công sau khi đăng vị đã đánh Lỗ quốc, sau đó chịu nhục vì binh bại. Hắn chịu suy sụp cực đại, lúc này mới nhớ tới muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, phái người đi cầu hôn Vương Cơ, do đó mới có được sự che chở của Chu Thiên tử.
Ngô Củ nghĩ nếu chuyện này làm trước khi đánh nhau cùng Lỗ quốc thì Lỗ quốc khẳng định có kiêng kị, khả năng đánh thắng cũng cao hơn không ít.
Lại có một lý do nữa, chính là Vương Cơ là em gái cùng cha cùng mẹ của Vương tử Trịnh. Mà Vương tử Trịnh là ai? Hiện giờ hắn vẫn là Vương tử Trịnh, nhưng chỉ mấy năm sau Chu Thiên tử chết, Chu Vương mới đăng cơ, Vương tử Trịnh liền biến thành Thái tử Trịnh. Lại thêm vài năm, Chu Vương muốn phế Thái tử, sủng con của thiếp. Tề Hoàn Công tận lực giúp Thái tử Trịnh thành công bước lên ngôi Chu Vương. Cứ như vậy, Tề Hoàn Công chính là đại ân nhân. Tề Hoàn Công có thể không xưng bá sao?
Ngô Củ cảm thấy Vương tử Trịnh hiện tại chỉ là Vương tử, nhưng tuyệt đối có tiềm lực. Dù sao sách sử đã viết như vậy, cho nên Ngô Củ mới đưa ra ý kiến Tề Hầu cưới muội muội của Vương tử Trịnh. Quyết định này không sai được.
Ngô Củ cũng không biết Tề Hầu đã chết và trọng sinh.
Tề Hầu cũng không biết Ngô Củ là người đã biết qua lịch sử.
Ngô Củ nói xong. Tề Hầu liền lâm vào trầm tư, híp mắt nhìn chằm chằm đối phương.
Những người khác đều cảm thấy biện pháp của Ngô Củ rất tốt. Quả thực chính là giải trừ phiền não, giác ngộ nhanh chóng. Bất quá Tề Hầu trong lúc nhất thời không có tỏ vẻ, thế nhưng híp mắt, ánh mắt toàn là nguy hiểm nhìn Công tử Củ.
Mọi người cũng không rõ Tề Hầu có ý tứ như thế nào.
Kỳ thật Tề Hầu trong lòng cũng không phải không nghĩ tới liên hợp cùng Chu Thiên tử. Hắn chỉ là suy nghĩ về Vương Cơ. Vương Cơ là chính phu nhân của hắn. Đời trước hắn thích người có nhan sắc. Hắn có ba ham mê là săn thú, rượu ngon cùng mỹ nữ.
Tề Hầu đời trước có ba chính thê: Vương Cơ phu nhân, Từ Doanh phu nhân, Sái Cơ phu nhân. Còn có sáu vị thiếp: Trưởng Vệ Cơ, Thiếu Vệ Cơ, Trịnh Cơ, Cát Doanh, Mật Cơ, Tống Hoa Tử. Con cái tổng cộng có mười mấy người.
Về sau Tề Hoàn Công được bọn Khai Phương, Dịch Nha, Thụ Điêu đưa vào hậu cung nhiều mỹ nhân. Sủng thiếp cũng mỗi ngày nhỏ to bên gối Tề Hoàn Công, thế cho nên cuối cùng Dịch Nha cùng tự nhân cầm giữ triều chính. Khi Tề Hoàn Công lâm bệnh, bọn họ cho xây tường rào bao quanh tẩm cung, đuổi hết mọi người ra, bỏ đói Tề Hoàn Công đến chết.
Tề Hoàn Công sống lại một lần, xác định công thần hiền thần một bên, bên khác là săn thú, rượu ngon cùng mỹ nữ.
Hắn vừa nghe đến Vương Cơ, trong lòng có chút do dự. Không kết liên minh cùng Chu Thiên tử khi gót chân chưa vững sẽ không thể chống lại Lỗ quốc. Muốn cùng Thiên tử kết liên minh phải cưới Vương Cơ về. Tề Hầu không muốn lửa đốt sau lưng.
Tề Hầu vẫn luôn híp mắt đánh giá Ngô Củ. Sắc mặt Ngô Củ bất động, kỳ thật nội tâm cũng không hiểu Tề Hầu, chỉ cảm thấy người này thay đổi sắc mặt rất nhanh. Hơn nữa hắn hỉ nộ không hiện ra sắc mặt, nói không cao hứng liền không cao hứng mà không cần lý do gì.
Mọi người trầm mặc một mảnh. Không khí trong Chính Sự Đường có chút nôn nóng. Tề Hầu lại nhàn nhã chống cằm, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Ngô Củ.
Dưới ống tay áo màu đen, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn phát ra âm thanh cộc cộc....
Mọi người ở đây cũng không dám thở mạnh.
Tề Hầu đột nhiên cười một tiếng, nói:
“Hay, nói rất đúng.”
Mọi người vừa nghe, lúc này mới thở ra một hơi. Ngô Củ cũng âm thầm đem tâm buông xuống. Liền nghe Tề Hầu lại cười nói:
“Bất quá ta cảm thấy nhị ca nói có một chưa đúng.”
Ngô Củ lập tức cung kính nói:
“Thỉnh Quân thượng chỉ ra chỗ sai.”
Tề Hầu bộ dáng nhàn nhã, nói:
“Cô năm nay đã ba mươi tuổi, Vương Cơ bất quá chỉ mười bốn tuổi.”
Thời đại này nữ tử mười bốn mười lăm tuổi xuất giá là bình thường. Thời điểm Tề Hầu đăng cơ là khoảng hai mươi chín ba mươi tuổi cũng xem như một đại thúc. Công tử Củ lớn hơn Tề Hầu hai tuổi, đã là ba mươi hai tuổi.
Nam tử ba mươi mấy tuổi cưới vợ mười bốn mười lăm tuổi cũng không phải cái gì hiếm lạ. Bất quá Tề Hầu nói như vậy, mọi người chỉ có thể cười gượng, cũng không biết Tề Hầu rốt cuộc là có ý tứ gì.
Tề Hầu đột nhiên cười nói:
“Cô thật ra nghĩ tới... Vô Khuy tuổi vừa đúng cùng Vương Cơ tương đương.”
Hắn thốt ra lời này, mọi người đều bị dọa.
Hoá ra Tề Hầu định đem hôn sự này cho con mình?
Thời điểm Tề Hầu trọng sinh vừa đúng lúc đuổi kịp trận chiến Thời Thủy. Năm nay Tề Hầu đã ba mươi tuổi. Tuy rằng hắn đời này đối với thê thiếp cùng con trai đều có tâm kiêng kị, nhưng trước mắt hắn đã có ba con trai. Trưởng tử Vô Khuy năm nay mười bốn tuổi, đã là tuổi tác có thể ra chiến trường.
Vô Khuy còn chưa có cưới vợ. Tề Hầu hiện giờ còn chưa có chính thê, ba con trai đều là thiếp sinh ra. Tề Hầu không nghĩ lại cưới thêm ai, để tránh làm cho mình rơi vào bi kịch. Hắn liền đem tư tưởng liên hôn đặt lên trên người con trai, như vậy cũng là Tề quốc cùng Chu Thiên tử liên minh.<HunhHn786>
Mọi người đều nghe nói vị công chúa này là dòng chính tông tộc, mỹ mạo như hoa, lại có tài năng. Tề Hầu thế nhưng không vừa mắt, chỉ chọn cho con mình.
Công Tôn Thấp Bằng là kinh ngạc. Cao tử và Quốc tử là khó hiểu. Bào Thúc Nha và Quản Di Ngô lại là âm thầm tán thưởng. Cả Thiệu Hốt cũng nhìn nhiều Tề Hầu.
Đây là một hòn đá ném trúng hai chim. Đã có thể cùng Chu Thiên tử liên minh, hơn nữa Vương Cơ gả về đây là con dâu, vai vế thấp hơn Tề Hầu một bậc. Sau này Vương tử Trịnh có đăng cơ thì vai vế cũng thấp hơn Tề Hầu. Quả thực chính là thả dây dài câu cá lớn.
Ngô Củ cúi đầu, đôi mắt xoay chuyển. Lúc này người kinh ngạc nhất chính là Ngô Củ.
Trong sách lịch sử cũng không phải là viết như vậy. Vương Cơ đích xác gả vào Tề quốc, là gả cho Tề Hoàn Công, đệ nhất bá chủ Xuân Thu. Hơn nữa nàng với tư cách là đệ nhất phu nhân gả tới, là vợ cả của Tề Hầu. Kết quả hiện tại sao biến thành con dâu?
Ngô Củ nghĩ, đôi mắt linh động xoay vài cái, đột nhiên nghĩ đến chuyện của Tuyên Khương. Tuyên Khương cùng Văn Khương đều là muội muội của Công tử Củ và Tề Hầu. Hai người kia tài hoa hơn người, mỹ mạo kinh người. Nhưng hai kỳ nữ này đều không quá nhu thuận. Văn Khương cùng ca ca Chư Nhi tư thông, mà Tuyên Khương càng dữ dội hơn.
Ngô Củ nghĩ đến “con dâu” không khỏi liền nghĩ tới Tuyên Khương. Chẳng lẽ Tề Hầu cũng muốn noi theo Vệ Tuyên Công, nói là cưới vợ cho Thái tử kết quả tân nương lại bị đem ra dùng chung.
Hắn muốn tự mình nghênh đón con dâu?
Tề Hầu không biết Ngô Củ nghĩ lung tung rối loạn. Hắn chỉ nhìn thấy đôi mắt kia không ngừng chuyển động. Con ngươi màu đen thật là linh động, tràn ngập một cảm giác nói không nên lời, giống như bầu trời đầy sao lấn át cả ánh trăng.
Kỳ thật hắn không biết Ngô Củ đem hắn tưởng thành một tên “lão sắc lang” nhìn trộm con dâu. Ngô Củ tưởng tượng, tức khắc cảm thấy Tề Hầu vẻ ngoài đoan chính còn có khí độ vương giả nhưng có tư tưởng quá xấu xa.
Tề Hầu mạc danh bị Ngô Củ thầm mắng ở trong lòng. Cũng không biết vì sao, đang ngày mùa hè nắng chói chang, hắn tựa hồ có chút cảm lạnh. Cái mũi ngứa ngáy, hắn nhanh dùng tay áo che khuất, đánh cái hắt xì......
Tề Hầu hắc xì xong, nói:
“Chuyện Công tử Vô Khuy nghênh thú Vương Cơ liền làm phiền hai vị Thượng khanh Cao tử Quốc tử.”
Cao tử Quốc tử là giám quốc do Chu Thiên tử sai khiến. Ở Tề quốc, Chu Thiên tử tín nhiệm bọn họ nhất, để hai người kia đi làm mai, không gì tốt hơn.
Cao tử và Quốc tử lập tức đứng lên nói:
“Dạ”
Việc này xem như nói xong. Ngô Củ còn hiểu lầm một ít. Tề Hầu lại nói:
“Còn một chuyện khác, chính là theo như lời nhị ca nói Tào Mạt... Tào Mạt là một người tài ba. Thời điểm Cô đang đào vong ở Cử quốc cũng từng nghe nói qua.”
Lúc này Bào Thúc Nha liền vuốt còm râu, cẩn thận hồi tưởng lại một chút.
Ta cùng Tề Hầu đến Cử quốc, sao không nhớ rõ có biết về một người tài ba dị sĩ như thế?
Tề Hầu chỉ là thuận miệng nói. Hắn đã trải qua một đời, đã lãnh giáo hai lần lợi hại của Tào Mạt. Mà Tào Mạt có một lần ở trước mắt bao người dùng đao kề cổ bắt cóc hắn. So với sỉ nhục này thì chuyện bị Quản Di Ngô bắn một mũi tên cũng không có bì kịp.
Nói Tề Hầu là người thù dai, hắn đích xác bảo thủ cả những chuyện nhỏ nhặt. Nói hắn đại lượng thì hắn chính là kẻ thù cũng có thể tôn lên làm tướng, còn sợ gì thêm một Tào Mạt?
“Cô vừa mới đăng cơ, không có tiện rời khỏi Lâm Tri Thành, nhưng việc tìm kiếm Tào Quế cũng phải làm. Chuyện này... liền làm phiền nhị ca. Ý nhị ca như thế nào?”
Ngô Củ sửng sốt. Tình huống này đột ngột có chút không dùng được đầu óc.
Công tử Củ giờ là thiện phu nhóm lửa ở thiện phòng. Tề Hầu đột nhiên kêu hắn đi mời chào hiền thần, lại còn phải đi sứ Cử quốc. Đây chính là việc của Đại Tư Hành mà.
Hơn nữa một khi đem Công tử Củ thả ra khỏi Tề quốc, ai biết hắn còn có thể trở về hay không? Có thể nhân cơ hội chạy trốn hay không?
Tề Hầu thấy mọi người mặt lộ vẻ kinh ngạc. Cả sắc mặt tái nhợt đạm nhiên như Công tử Củ trong nháy mắt cũng run lên. Trong mắt chợt lóe ra tia nghi hoặc, mặt trắng nõn cũng lộ ra nhàn nhạt hồng hồng, nhan sắc tăng thêm vài phần linh động.
Tề Hầu nhìn phản ứng của mọi người, trong lòng có vài phần đắc ý.
Quân vương sao có thể để thần tử thăm dò rõ ràng mạch môn chứ?
Ngô Củ chỉ là hơi chút một suy xét, lập tức hành lễ nói:
“Quân thượng hậu ái. Củ không dám nhục mệnh.”
Tề Hầu cười nói:
“Tốt, tốt lắm. Cô cùng nhị ca giống như Thúc Nha sư phó, Quản sư phó cùng Thiệu sư phó, thân như thủ túc. Cô tất nhiên tin tưởng nhị ca.”
Mọi người nghe Tề Hầu nói lời đó thật ôn nhu như nước, trong lòng đều bất ổn.
Tề Hầu rốt cuộc có ý tứ gì, sao đột nhiên lại thân thiết với Công tử Củ?
Mọi người đang buồn bực, Tề Hầu thì híp mắt. Đôi mắt hẹp dài để lộ ra một tia nguy hiểm. Hắn lại cười rồi cảm thán.
“Bất quá Cô không nghĩ tới, Lỗ Công thu lưu ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn, giúp Cô nghĩ cách thảo phạt Lỗ quốc. Nhị ca... cũng là một người nhẫn tâm đó.”
Vừa mới còn ôn nhu như nước, lúc này ngữ khí liền thành sông băng. Nếu thật sự rơi xuống, nhất định là chết chắc. Đặc biệt lời này nói nửa thật nửa giả, nửa nói giỡn nửa là khiển trách. Mọi người nhất thời lại không rõ được ý của Tề Hầu.
Trong lòng Ngô Củ mãnh liệt nhảy dựng. Hai má còn lộ ra hơi hơi đỏ ửng, ngữ khí nhàn nhạt. Quần áo màu trắng hơi hơi động, phát ra âm thanh loạt xoạt, Ngô Củ hành một đại lễ, kín kẽ nói:
“Củ nghe nói có câu là “Chí công vô tư, vì quốc mà quên nhà”, có thể đối với ân nhân nhẫn tâm mới có thể đối với quân chủ trung tâm.”