Vô Củ

Chương 137: Chương 137: Háo sắc




Ngô Củ rốt cục súc miệng xong. Tề Hầu xem toàn bộ quá trình súc miệng, cảm thấy một loại trào phúng sâu sắc.

Đồ ăn sáng rất nhanh liền bưng tới. Ngô Củ lúc này mới rửa mặt xong, ngồi vào chỗ chuẩn bị ăn sáng. Vừa lúc đó, Ngô Củ đột nhiên lại thấy được “người quen” đưa đồ ăn sáng đến.

Tề Nga!

Tề Nga cùng mấy cung nữ bưng đồ ăn sáng tiến vào.

Bởi vì Tử Thanh tối hôm qua đã biết Tề Hầu đến, cho nên cố ý gọi người chuẩn bị thêm một phần thức ăn, đồng thời bưng vào.

Tề Nga hôm nay vẫn là dáng dấp kia, nhưng mặc một thân xiêm y cung nữ bình thường, thế nhưng lộ ra vẻ phong trần. Bởi vì nàng ngực và mông quá lớn, so với cung nữ bên cạnh vòng một vòng ba nhô ra không ít, vô cùng chói mắt. Quả nhiên, Tề Hầu liếc mắt liền thấy được Tề Nga, lập tức sững sờ.

Ngô Củ còn tưởng rằng Tề Hầu thấy được giai nhân ngực to, cho nên trợn tròn mắt, dù sao ngực lớn như vậy xác thực sẽ khiến người ta nhìn thêm vài lần. Tề Hầu cũng là nam nhân, hơn nữa còn là nam nhân “háo sắc“. Tề Hoàn Công là một trong các quốc quân háo sắc không năm sao, ít nhất cũng là bốn sao. Ngô Củ lập tức liền hiểu lầm.

Kỳ thực Tề Hầu nhìn thấy Tề Nga cũng không phải chú ý tới ngực Tề Nga. Mà là bởi vì Tề Hầu nhận biết người này, dù sao Tề Hầu là trọng sinh.

Người trước mắt này chính là Tề Khương ngày sau gả cho Khúc Ốc Vũ Công.

Tề Nga chẳng hề họ Nga, nàng không có họ, cũng không là người Tề. Bởi vì không tên không họ, đến Tề quốc kiếm sống, cho nên tự đặt mình là Tề.

Đời này có chút sai lệch. Bởi vì Yến Nga biến thành người tâm phúc, vì muốn bấu víu Yến Nga cho nên nàng biến thành Tề Nga.

Tề Hầu nhận ra Tề Nga, hiện tại nàng là một cung nữ, bất quá ngày sau được phong là Công chúa tôn thất gả cho Khúc Ốc Vũ Công bảy tám mươi tuổi.

Theo lý mà nói, Tề Hầu mặc dù không có con gái thế nhưng trong tôn thất nữ tử đông đảo, cũng có thể phong cô nương nhà quý tộc làm Công chúa xuất giá. Thế nhưng con gái trong các nhà quý tộc Tề quốc đều không muốn gả cho Khúc Ốc Vũ Công.

Một là bởi vì Khúc Ốc Vũ Công thực sự quá già rồi. Ông ta đã hơn bảy mươi tuổi, đã xếp vào hàng ngũ trường thọ. Tuy rằng bây giờ vẫn là thân thể cường tráng, có thể đi có thể nhảy, thế nhưng đã không thể sinh hoạt vợ chồng. Cho nên cô nương nào gả đi đều bị ủy khuất. Các cô nương quý tộc không có ai muốn gả cho ông lão bảy tám mươi tuổi.

Hai là bởi vì Tấn quốc là quốc gia lang hổ.

Tại sao nói như vậy?

Bởi vì Tấn quốc vị trí cực bắc Chu Triều. Tại thời đại này, chỉ có một ít quốc gia ở trung thổ mới là được coi trọng. Hướng đông là Tề quốc cùng Cử quốc vốn là đất của người Di. Tuy rằng bây giờ Tề quốc đã thuộc Chu triều, nhưng người Tề quốc vẫn bị các quốc gia trung thổ xem thường, nói bọn họ là man di.

Mà Tấn quốc vị trí cực bắc Chu Triều, cùng Tần quốc không sai biệt lắm. Địa bàn đúng là lớn, binh mã cường thịnh, địa thế cũng dễ thủ khó công. Thế nhưng người trung thổ coi là người Tấn quốc là man rợ, là lang hổ, vô cùng đáng sợ. Người trung thổ cảm thấy bọn họ không khác biệt người Nhung người Địch, đều là loại ăn tươi nuốt sống, không phải người có lễ nghĩa.

Cho nên bởi vì hai lý do này căn bản không cô nương tôn thất nào nguyện ý gả cho Khúc Ốc Công. Cuối cùng Tề Hầu suy nghĩ biện pháp, chính là chiêu mộ nữ tử nguyện ý xuất giá. Thân phận nô tịch có thể trực tiếp tiêu trừ, sắc phong Công chúa, Tề Hầu làm chủ hôn gả đi.

Cứ như vậy Tề Khương liền tự tiến cử xuất giá. Nàng không có diện mạo xuất sắc, thế nhưng vóc người thực sự làm người ta hận. Quả nhiên gả đi liền chiếm được yêu thích của Khúc Ốc Công. Hơn nữa Tề Hầu còn nghe nói Tề Khương rất nhanh đã sinh hạ một đứa con trai. Đứa con trai kia không phải con Khúc Ốc Công, mà là của Thái tử Quỹ.

Bởi vì Khúc Ốc Công không thể sinh hoạt vợ chồng, Công tử Quỹ liền lặng lẽ cùng “mẹ nhỏ” tư thông. Cũng là Công tử Quỹ quá may mắn, tuy rằng Khúc Ốc Công thủ đoạn sấm vang gió cuốn, nhưng rất nhanh đã bệnh nặng, bởi vậy căn bản không tâm tình để ý chuyện này. Không bao lâu Khúc Ốc Công chết, vì vậy Công tử Quỹ liền danh chính ngôn thuận cưới “mẹ nhỏ”, còn phong Tề Khương làm Tấn phu nhân.

Tề Hầu biết thủ đoạn của Tề Khương. Đời trước Tề Khương không chỉ là muốn gả cho Khúc Ốc Công, sinh con cho Thái tử Quỹ, hơn nữa còn dùng sắc dụ qua Tề Hầu.

Trước khi xuất giá, Tề Khương cũng không muốn gả tới Tấn quốc, mà là muốn trèo lên trên, vạn bất đắc dĩ mới đáp ứng xuất giá. Trước khi xuất giá nàng còn muốn ở lại Tề cung làm phu nhân.

Đời trước Tề Hầu tuy rằng yêu thích sắc đẹp, thế nhưng cũng phân nặng nhẹ. Đương nhiên hắn sẽ không giữ Tề Khương ở bên người, mà gả nàng đi ra ngoài.

Bây giờ Tề Hầu vừa thấy Tề Nga có chút ngây ra, bởi vì không biết sao nàng xuất hiện trước mặt mình sớm như vậy. Chuyện xuất giá là phải mấy năm sau. Hơn nữa Tề Nga lại còn là cung nữ ở bên cạnh Ngô Củ?

Tề Hầu ho khan một tiếng, giống như lơ đãng nói:

“Cô nhìn ngươi lạ mặt a?”

Ngô Củ vừa nghe, càng hiểu lầm, còn tưởng rằng Tề Hầu thực sự là sắc tâm nổi lên, cố ý tiếp cận.

Tề Hầu quả thật là tiếp cận. Thế nhưng hắn đang suy nghĩ có phải Tề Nga ở bên cạnh Ngô Củ sẽ làm chuyện không tốt. Tề Hầu không yên lòng khi ở bên cạnh Ngô Củ có nữ tử vóc người dụ hoặc như vậy. Hắn bây giờ còn chưa có thu phục được Ngô Củ đâu. Ngô Củ tuy rằng không phải rất chống cự, thế nhưng mỗi lần đều tương đối ghét bỏ hắn. Tề Hầu cũng không muốn vào lúc này có người chạy đến làm chuyện xấu.

Tề Nga cũng hiểu sai ý, cho là Tề Hầu coi trọng chính mình, liền yểu điệu nói:

“Hồi bẩm Quân thượng, Tề Nga chính là cung nữ ở Tề cung Lâm Truy thành. Bởi vì hội minh cần người, mới đến đây hỗ trợ.”

Tề Hầu gật gật đầu, nói:

“Thì ra là như vậy.”

Hắn nói, liền hỏi:

“Ngươi là người hầu bên cạnh Đại Tư Nông?”

Tề Nga thấp giọng nói:

“Không phải, Tề Nga là nữ tửu làm việc ở thiện phòng. Hôm nay nhân thủ không đủ, bởi vậy mới lại đây hỗ trợ.”

Tề Hầu lần thứ hai gật gật đầu, nói:

“Như vậy đi, Cô nhìn ngươi tay chân lanh lẹ, ngươi có bằng lòng theo hầu hạ Cô hay không?”

Tề Hầu nghĩ thầm.

Nữ tửu kỳ thực chính là kỹ nữ, nếu thật sự leo lên giường Nhị ca thì không tốt!

Thực sự khiến Tề Hầu không yên lòng. Bởi vậy hắn phải loại bỏ mối nguy cơ. Tìm cái lý do gì trực tiếp đuổi về, chờ qua mấy năm lại đem Tề Nga gả đi thì được rồi.

Chỉ là Tề Hầu vừa nói, Ngô Củ trong lòng càng khẳng định, đã hoàn toàn xác định Tề Hầu là sắc tâm nổi lên, coi trọng Tề Nga. Khóe miệng Ngô Củ đè xuống, cũng không biết trong lòng là cảm giác gì, cảm thấy khó giải thích được muốn cười lạnh.

Mà Tề Hầu còn cảm thấy mình cơ trí. Tề Nga cũng hiểu sai ý, vội vã quỳ xuống kinh hỉ nói:

“Tỳ nữ bằng lòng! Tỳ nữ nguyện ý hầu hạ Quân thượng, dù phải làm trâu làm ngựa!”

Tề Hầu nói:

“Tốt, ngươi đứng dậy đi.”

Có tự nhân rất mau tới dẫn Tề Nga đi. Bởi vì nàng phải tới hầu hạ Tề Hầu cho nên sẽ được dạy một ít quy tắc.

Tề Hầu cảm thấy mình cơ trí hóa giải một nguy cơ. Dù sao Tề Nga này không đơn giản, nếu nàng đơn giản, làm sao có thể ngang dọc tại Tấn quốc chứ? Phải biết rằng Tấn Hiến Công thật ra là yêu thích nam sắc hơn nữ sắc, vậy mà nàng có thể khiến Tấn Hiến Công mê mẩn, tất nhiên có chút thủ đoạn cùng bản lĩnh.

Tề Hầu sợ Ngô Củ bản thân vốn yêu thích nữ tử, lưu lại Tề Nga bên cạnh Ngô Củ, chẳng phải là nguy cơ to lớn sao?

Tề Hầu giải quyết nguy cơ, quay đầu nhìn lại Ngô Củ đã lạnh nhạt chắp tay nói:

“Quân thượng, Củ còn muốn đi hành dinh, Củ cáo lui trước, Quân thượng thong thả dùng bữa.”

Tề Hầu không biết chuyện gì xảy ra. Ngô Củ tựa hồ đột nhiên liền lãnh nhạt, cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, đồ ăn sáng cũng không ăn, đứng dậy liền đi.

Tử Thanh đuổi theo sát, còn không đồng ý nhìn Tề Hầu một cái.

Tề Hầu mặc dù có đại tài có mưu lược có thủ đoạn, thế nhưng ở phương diện tình cảm thật không tốt. Nếu hắn EQ cao, đã sớm theo đuổi được Ngô Củ.

Tề Hầu hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Dù sao hắn trước đây không dỗ dành người. Mắt thấy Ngô Củ đi, hắn chỉ nghĩ thịt thăn xào dấm chua ngọt cũng coi như ngâm nước.

Những ngày trước khi hội minh mở ra, Tề Hầu cảm thấy quan hệ của mình và Ngô Củ cứ như gần như xa, luôn cảm thấy là giảm đi. Ngô Củ thấy hắn hành lễ thái độ vẫn cung cung kính kính, thế nhưng cảm giác xa cách thiếu chút gì đó.

Rất nhanh liền bắt đầu hội minh, Ngô Củ cùng Tề Hầu cũng dọn đến hành dinh. Lần này hội minh tổng cộng bốn quốc gia, Tề quốc, Tống quốc, Trịnh quốc, còn có Tấn quốc muốn làm việc xấu. Bất quá bây giờ vẫn không thể xưng là Tấn quốc. Tuy rằng Khúc Ốc Công đã lãnh đạo Tấn quốc, thế nhưng vẫn chưa có được sắc phong, bởi vậy không danh không phận, người khác khách khí gọi một tiếng Khúc Ốc Công.

Ngày này các quốc quân đều cần phải đến.

Tống Công Ngự Thuyết đã đi ra khỏi thành, sau đó cùng quốc tướng Đái Thúc Bì đi xe vào thành.

Tề Hầu cũng ra nghênh tiếp Tống Công, cười híp mắt nói:

“Tống Công đại giá, không có từ xa tiếp đón. Một đường bôn ba mệt nhọc, mau đi vào nghỉ ngơi. Hôm nay tạm thời nghỉ ngơi, ngày mai tham gia lễ mừng hội minh.”

Tống Công Ngự Thuyết cũng là diễn viên thực lực, một thân hướng bào đen, đầu đội mũ miện. Hắn vốn để râu mép, thật vất vả có chút râu mép thoạt nhìn có chút uy nghiêm. HunhHn786 Kết quả Triển Hùng gặp mặt liền cạo sạch, hiện ở trên cằm trống trơn. Một sợi râu cũng không có, tướng mạo bây giờ có chút tuấn mỹ ôn nhu.

Ngự Thuyết nho nhã lễ độ nói:

“Tề Công khách khí, thực sự khách khí.”

Hai người khách sáo xong xuôi, Tề Hầu liền nói:

“Triển Hùng, tiếp đón Tống Công đi vào hành dinh.”

Triển Hùng vội vã chắp tay nói:

“Vâng, Quân thượng, Tống Công xin mời!”

Ngự Thuyết liền dẫn người Tống quốc tiến nhập hành dinh, hướng đến lều trại.

Triển Hùng và Ngự Thuyết tiến vào lều, những binh lính khác dẫn Đái Thúc Bì tiến vào lều bên cạnh.

Triển Hùng đi vào liền ôm chặt lấy Ngự Thuyết. Ngự Thuyết sợ hết hồn, nói:

“Ngươi làm gì, cẩn thận người khác nghe thấy.”

Triển Hùng cười híp mắt nói:

“Ngươi mặc xiêm y quốc quân thật là đẹp mắt, hơn nữa có vẻ mệt nhọc. Ta nhìn liền muốn làm ngươi khóc, làm sao bây giờ?”

Ngự Thuyết đỏ mặt, mạnh mẽ đạp Triển Hùng một cước, nói:

“Cút đi một bên.”

Tống Công Ngự Thuyết vừa tới, rất nhanh liền có một đội binh mã đến.

Đội binh mã kia đông vô cùng, bụi tung mù mịt từ đàng xa chạy nhanh đến. Dẫn đầu là một chiếc xe diêu, trên xe diêu ngồi một người râu tóc bạc trắng nhìn khá là uy nghiêm. Diện mạo hung ác, một thân trường bào màu đen, đầu đội mũ miện, trên tay ôm một bảo kiếm đồng thau.

Ngô Củ mặc dù không quen biết người này, nhưng từ độ tuổi không khó nhìn ra đây là Khúc Ốc Công.

Khúc Ốc Công thoạt nhìn còn rất cường tráng, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang. Phía sau còn một chiếc xe diêu khác, trên xe là Công tử Quỹ. Cách khá xa thấy không rõ lắm, chờ Khúc Ốc Công cùng Công tử Quỹ xuống xe, Ngô Củ suýt nữa bật cười.

Công tử Quỹ trải qua một thời gian điều dưỡng, thương tổn vẫn chưa có tốt đẹp, bất quá trên người mùi thối không có.

Khúc Ốc Công mang theo Công tử Quỹ đi tới. Khúc Ốc Công đổi một mặt hòa hợp, vẫn là dáng dấp trưởng bối, cười chắp tay nói:

“Tề Công, mấy năm không gặp, Tề Công vẫn tài hoa bất phàm? Xứng năm đó nhìn thấy Tề Công khi còn làm Công tử, mới cỡ như vậy.”

Khúc Ốc Vũ Công là họ Cơ, tên gọi Xứng.

Tề Hầu chỉ là cười nhạt, biết Khúc Ốc Công ở trước mặt mình làm ra vẻ trưởng bối. Bất quá ở cái tuổi đó, xác thực đủ làm gia gia Tề Hầu. Tề Hầu chỉ là chắp tay nói:

“Khúc Ốc Công, quả nhiên đã lâu không gặp a. Khúc Ốc Công vẫn là càng già càng dẻo dai.”

Khúc Ốc Công trên mặt cứng lại. Ông ta sợ nhất người khác nói mình già, Tề Hầu lại trực tiếp nói ra như vậy. Tuy rằng xác thực nói theo nghĩa tốt, thế nhưng Khúc Ốc Công không làm sao cao hứng. Ông ta vội vã đổi chủ đề, giới thiệu con trai.

“Tề Công, đây là con lớn nhất của Xứng, tên là Quỹ.”

Công tử Quỹ có tên này là có lý do. Bởi vì năm đó Khúc Ốc Công bắt được thủ lĩnh người Nhung làm tù binh, bởi vậy rất vinh quang liền lấy tên của người kia đặt cho con mình. Người thời Xuân Thu đều có yêu thích này, kỳ thực Ngô Củ ban đầu không quá hiểu, sau đó suy nghĩ một chút cũng hiểu. Khiến kẻ thù quỳ xuống gọi mình là phụ thân, cảm giác hả hê kỳ thực tăng cao.

Công tử Quỹ “nho nhã lễ độ” đi tới, vừa muốn bái kiến Tề Công, đột nhiên thấy được Ngô Củ đứng phía sau Tề Hầu, liền sững sờ.

Lần thứ nhất Công tử Quỹ mất mặt, Ngô Củ đóng vai người qua đường Giáp giúp đỡ một người say muốn ngã sấp xuống. Sau đó Công tử Quỹ bị trùm bao vải. Bởi vậy Công tử Quỹ không xác định Ngô Củ có phải liên quan đến người ám hại mình.

Lần thứ hai Công tử Quỹ mất mặt, bởi vì trốn ở trong máng cỏ, Công tử Quỹ bị ngựa cắn mông. Bởi vì lúc đó đau, hắn không chú ý Đại Tư Nông Tề quốc dung mạo ra sao.

Lần thứ ba Công tử Quỹ mất mặt, Ngô Củ căn bản không có xuất đầu lộ diện. Bởi vậy Công tử Quỹ không nhận biết Ngô Củ.

Bây giờ vừa thấy Ngô Củ, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, Công tử Quỹ cả hành lễ cũng quên mất.

Khúc Ốc Công cảm thấy mất mặt, vội vã quát lên:

“Làm cái gì vô lễ?!”

Công tử Quỹ cực sợ phụ thân, vội vàng hành lễ Tề Hầu. Tề Hầu giới thiệu Ngô Củ.

“Đây là Đại Tư Nông Tề quốc, cũng là đặc sứ Tề quốc lần này.”

Công tử Quỹ vừa thấy Ngô Củ là Đại Tư Nông, tựa hồ lúc ẩn lúc hiện cảm thấy được không đúng lắm. Ngô Củ cười híp mắt chắp tay nói:

“Ngoại thần Củ bái kiến Khúc Ốc Công, Khúc Ốc Công tử.”

Công tử Quỹ sắc mặt cũng thay đổi, chỉ là mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, bất quá rất nhanh thì càng không được bình thường. Bởi vì Ngô Củ cười híp mắt quay người giỏi thiệu Triển Cầm và Tang Thần.

“Khúc Ốc Công, Khúc Ốc Công tử, hai vị này chính là Đại Tư Lý Tề quốc Tang đại phu, còn đây là Triển đại phu bộ Tư Nông. Khúc Ốc Công tử có ấn tượng không?”

Công tử Quỹ thấy được Triển Cầm, nhất thời đã nghĩ ra.

Đây không phải là nam tử ngày đó bị mình trêu chọc?

Công tử Quỹ có ngu đi nữa cũng rõ ràng ngọn nguồn, bị đánh thành đầu heo, bị vứt bên trong thùng thức ăn thừa, hoàn toàn là do Ngô Củ trêu đùa.

Nhưng mà Công tử Quỹ căn bản không có cách nào nói ra, nghiến đến gãy răng còn phải nuốt vào trong bụng, suýt nữa nghẹn chết.

Tề Hầu biết ngọn nguồn, liền cười híp mắt nói:

“Vậy sao? Khúc Ốc Công tử quen biết Tang đại phu và Triển đại phu?”

Khúc Ốc Công tử liên tục xua tay, nói:

“Không không không, chưa từng quen, có thể là Đại Tư Nông nhận lầm người, nhận lầm người... Quỹ chính là... là gương mặt đại chúng, khả năng nhận lầm người.”

Ngô Củ nhìn Công tử Quỹ mặt đại chúng, suýt nữa bật cười, liền chắp tay nói:

“Có khả năng thực sự là Củ nhận lầm người.”

Công tử Quỹ liên tục nói phải. Tề Hầu cười nói:

“Khúc Ốc Công mời. Công tử mời. Hai vị một đường mệt nhọc, hôm nay vào nghỉ ngơi trước.”

Hai người đều hướng Tề Hầu chắp tay, sau đó chuẩn bị tiến vào hành dinh.

Ngô Củ phát hiện, đi theo phía sau Khúc Ốc Công cùng Công tử Quỹ có hai người người. Người thứ nhất chính là sĩ phu Sĩ Vĩ, mà đi ở phía sau một chút là một nam tử chừng hai mươi lăm tuổi. Nam tử kia vóc người cao gầy, rõ ràng là nam nhân nhưng khi bước đi uốn tới ẹo lui, có gió bay bay tà áo. Không chỉ như vậy, trên mặt hắn còn thoa phấn, tô môi, vẽ lông mày. Hắn mang theo nụ cười ngại ngùng suýt nữa dọa Ngô Củ.

Khúc Ốc Công cùng Công tử Quỹ đi vào trong, nam nhân kia liền theo ở phía sau. Hắn còn chạy tới bên Khúc Ốc Công mái tóc bạc trắng làm nũng.

Ngô Củ rốt cục cảm nhận được cái gì là chân chính nũng nịu, cũng không như loại làm nũng của Tề Hầu. Đung đưa cánh tay, hắn một mặt e thẹn nói:

“Quân thượng, Ngũ Nhi tối nay có thể ở chung lều cùng Quân thượng không?”

Khúc Ốc Công cười ha ha, nói:

“Tự nhiên có thể.”

Ngô Củ vừa nghe liền hiểu. Thì ra đây là nam sủng của Khúc Ốc Công. Bất quá nam sủng này cũng thật sự có chút cấp bậc, có thể cùng đến hội minh, hơn nữa còn cùng Khúc Ốc Công ở chung một cái lều.

Ngô Củ nghe hắn tự xưng Ngũ Nhi, tựa hồ mơ hồ biết đến thân phận của hắn.

Trước đây bọn họ cũng đã gặp qua một “Ngũ Nhi“. Trong lịch sử Tấn quốc có hai Ngũ Nhi, một là Lương Ngũ. Bởi vì Lương Ngũ là gian tế Thiếu Vệ cơ phái tới, sớm đã bị Tề Hầu giải quyết. Một Ngũ Nhi khác chính là Đông Quan Ngũ. Hai người này dựa theo lịch sử ghi chép là nam sủng của Tấn Hiến Công, cũng chính là Công tử Quỹ.

Trước mắt Ngũ Nhi e thẹn này hẳn là Đông Quan Ngũ.

Đông Quan Ngũ lôi kéo tay Khúc Ốc Công làm nũng. Nghiêng đầu liền thấy được Tề Hầu, đôi mắt liếc nhìn hai lần, trên gương mặt liền lộ ra e thẹn. Hắn vừa cười vừa lén lút đánh giá Tề Hầu. Ánh mắt vô cùng ám muội, giả bộ như không cẩn thận cùng Tề Hầu chạm ánh mắt.

Ngô Củ ở một bên yên lặng nhìn, nghĩ thầm.

Tề Hầu như cái bánh bao nóng hổi, vì vậy “Ngũ bí đao” một mặt ái mộ chi tình, quả thực thèm muốn “tràn” ra rồi!

Mọi người nghênh tiếp Khúc Ốc Công, bây giờ cũng chỉ còn lại người Trịnh quốc chưa có tới.

Khoảng chừng lúc xế chiều, Trịnh Bá mới khoan thai đến chậm.

Trong bốn quốc gia tham gia hội minh, Tề Hầu là Hầu tước, Khúc Ốc Công cách đây không lâu giết Tấn Hầu, bây giờ tuy rằng vẫn chưa có chính thức sắc phong, thế nhưng Khúc Ốc Công chính là Hầu tước, Tống Công là Công tước, Trịnh Bá là Bá tước. Theo thứ tự tước vị từ cao đến thấp Công Hầu Bá Tử Nam, Trịnh Bá cần phải đến sớm nhất để thể hiện cung kính. Thế nhưng Trịnh Bá cố tình tới trễ nhất.

Lúc xế chiều, Trịnh Bá mới tới. Tuỳ tùng Trịnh Bá Tử Nghi cũng không phải đệ nhất quốc tướng Tế Trọng quyền lực ngập trời. Khi Quản Di Ngô còn chưa tên tuổi Tế Trọng chính là đệ nhất quyền thần. Thế nhưng bây giờ Tế Trọng tuổi tác đã cao, lực bất tòng tâm, đã bệnh nặng ở nhà, căn bản không chịu nổi bôn ba mệt nhọc. Trước có Phó Hà tranh quyền đấu thế, hiện tại Phó Hà vì tội ám sát Tống Công đã bị chém bay đầu, nhưng vừa có một Cao Cừ Di nổi lên tranh sủng.

Tế Trọng không thể tới, đến tất nhiên là Cao Cừ Di. Lần trước tại Tống quốc, Cao Cừ Di chém đầu Phó Hà, địa vị của hắn liền tăng lên, trở thành đệ nhất quyền thần Trịnh quốc. Lần này Trịnh Bá tham gia hội minh mang theo Cao Cừ Di.

Trịnh Bá Tử Nghi là người không có bản lãnh gì, cũng không có độ lượng, không bản lĩnh còn muốn chiếm tiện nghi. Hắn cùng Phó Hà thương nghị ám sát Tống Công, sự tình thất bại liền đẩy sạch sẽ. Lần này bị ép đến hội minh, thật ra là có chút sợ sệt.

Trịnh Bá trước cổng đã xuống xe diêu, cung cung kính kính đi tới, đầu tiên hướng Tề Hầu làm lễ, cười nói:

“Tề Công, đã lâu không thấy, Tử Nghi có lễ.”

Tề Hầu lại cười lạnh, nói:

“Trịnh Công, không dám nhận.”

Trịnh Bá nghe hắn vừa mở miệng mùi vị liền không đúng, trên mặt thực sự không nhịn được. Bởi vì lần trước Phó Hà ám sát Tống Công, không chỉ tổn thương Tống Công, còn tổn thương Ngô Củ. Tề Hầu lại phi thường thù dai. Hơn nữa Trịnh cơ độc hại Công tử Chiêu, còn sai người đánh Công tử Vô Khuy. Tề Hầu bây giờ hận người Trịnh quốc, tất nhiên đối với hắn không lạnh không nhạt.

Cao Cừ Di nhanh chóng điều đình, cười nói:

“Cao Cừ Di bái kiến Tề Công. Lần trước nghịch tặc Phó Hà liên lụy Đại Tư Nông Tề quốc, thực sự là có lỗi. Quả quân nghe nói việc này, cũng là giận tím mặt. Lần này quả quân đến đây chính là muốn nói chuyện với Tề Công cùng Đại Tư Nông. Đợi lát nữa trên hội minh, nhất định sẽ làm cho Tề Công cùng Đại Tư Nông lời giải thích thoả mãn.”

Tề Hầu cười lạnh nói:

“Ồ? Thật không. Không biết Trịnh Công có cái gì có thể làm cho Cô thoả mãn?”

Trịnh Bá nghe khẩu khí của Tề Hầu vẫn là lãnh đạm, thực sự không nhịn được. Nhưng vừa nhìn thấy hai bên hành dinh đầy quân binh mạnh mẽ, phô trương quốc uy cùng thực lực Tề quốc Quốc, hắn lại không dám trở mặt với Tề Hầu, bởi vậy đành phải nhẫn nại xuống dưới.

Tề Hầu gọi người dẫn Trịnh Bá trực tiếp đi vào bên trong, cũng không có tự mình đưa một bước. Hắn giơ tay nói:

“Trịnh Công nghỉ ngơi, Cô không tiễn.”

Trịnh Bá lặp đi lặp lại nhiều lần lời khách sáo, rồi nhanh chóng vào lều nghỉ ngơi.

Quốc quân bốn quốc gia đã đến đông đủ, ngày thứ nhất cũng không có nghi thức hội minh. Bất quá buổi tối, Tề quốc thể hiện sự tận tình của chủ nhà, tổ chức một buổi tiệc long trọng đón chào các quốc quôc. Hơn nữa ở trên tiệc này mọi người còn phải đề cử ra thủ lĩnh, cũng chính là minh chủ, ngày thứ hai minh chủ sẽ chủ trì đại điển.

Bởi vậy mặc dù là yến tiệc, nhưng thực ra cũng coi như là mở màn chiến tranh không có binh đao. Dù sao lần này người tới, ai cũng muốn làm minh chủ.

Tề Hầu muốn làm minh chủ, nguyên nhân thì không cần nói. Bởi vì hắn muốn xưng bá các nước, hơn nữa còn muốn mạnh mẽ trừng trị Trịnh quốc. Làm minh chủ nói chuyện có trọng lượng, tất nhiên có thể chất vấn Trịnh quốc.

Khúc Ốc Công muốn làm minh chủ, bởi vì Khúc Ốc Công vẫn chưa có địa vị chính thức. Địa vị của ông ta chưa được Chu Thiên tử thừa nhận. Nếu như có thể làm minh chủ lần hội minh này, như vậy có thể được các nước chư hầu tán thành, cũng coi như là đi thành công bước thứ nhất. Bây giờ Khúc Ốc Công có lực có quyền, chính là chưa có sự công nhận. Hội minh lần này đối với Khúc Ốc Công là vô cùng quan trọng.

Tống Công muốn làm minh chủ, lý do rất rõ ràng, bởi vì Tống Công là Công tước duy nhất ở đây, mà không phải Hầu tước hay Bá tước. Tuy rằng ở nơi này hắn trẻ tuổi nhất, thế nhưng địa vị thật ra là cao nhất. Tống Công làm minh chủ là danh chính ngôn thuận, là chuyện đương nhiên. Bất quá Tống Công kế vị thời gian ngắn nhất, rất khó phục chúng.

Về phần Trịnh Bá, Trịnh Bá muốn làm minh chủ là vì hắn đang bị Tề Hầu cùng Tống Công chỉ trích. Phó Hà ám sát, nhưng thật ra là Trịnh Bá ra chủ ý. Hiện tại Phó Hà chết rồi, Trịnh Bá đẩy hết tội. Thế nhưng Tề Hầu cùng Tống Công đều rõ ràng trong lòng, đều phẫn nộ oán trách hắn. Trịnh Bá nếu làm minh chủ, tâm lý cũng thả lỏng một ít. Nhưng nhìn chung, Trịnh Bá tựa hồ không có cơ hội gì.

Quốc quân bốn quốc gia bây giờ đều là mỗi người một ý.

Rất nhanh sắc trời liền tối, yến tiệc cũng chuẩn bị xong. Quốc quân bốn quốc gia đều là mặc trang phục màu đen. Mọi người ngồi cùng một chỗ. Tề Hầu bởi vì là chủ nhà, liền nâng ly trước, cười nói:

“Hôm nay bốn quốc gia theo lệnh Thiên tử hội tụ ở đây, Tiểu Bạch kính các vị quốc quân.”

Ngô Củ lại nghe được Tề Hầu xưng tên của mình.

Khúc Ốc Công tên là Xứng, Tống Công là Ngự Thuyết, Trịnh Bá là Tử Nghi, cũng chỉ có tên Tề Hầu cho cảm giác buồn cười nhất.

Tề Hầu đã nâng ly, làm các quốc quân cùng nhóm sĩ phu vội vã cũng đứng dậy nâng ly, dồn dập đáp lời.

Tề Hầu nâng tay áo, uống vào một ly rượu, sau đó đem ly đặt ở trên bàn, cười híp mắt nói:

“Chư vị quốc quân phụng mệnh Thiên tử đến đây hội minh. Các vị cũng biết xưa nay hội minh đều phải chọn ra một minh chủ. Ngày mai chính là đại điển hội minh. Mặc dù hôm nay là tiệc đón chào, không phải chỗ nói chuyện chính sự. Nhưng mong các vị quốc quân cho chủ ý, phải đề cử ai làm minh chủ là thỏa đáng nhất. Ngày mai kính xin vị minh chủ này dẫn dắt đại lễ.”

Tề Hầu vừa nói xong, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, quốc quân nhìn quốc quân, đại phu nhìn đại phu. Rõ ràng trong mắt mọi người đều lập loè ánh sáng muốn làm minh chủ, thế nhưng đều giả vờ thận trọng. Dù sao người đầu tiên nói chuyện không có kết quả tốt.

Tề Hầu cười nói:

“Không sao, hôm nay là tiệc rượu, nói chuyện thoải mái.”

Hắn vừa nói như thế, Trịnh Bá đã không thể chờ đợi được nữa chắp tay nói:

“Khúc Ốc Công chính là trưởng bối, quân phụ khi còn tại thế thường nhắc đến Khúc Ốc Công, kể các loại chiến công vĩ đại. Tử Nghi ngưỡng mộ Khúc Ốc Công đã lâu, xin đề cử Khúc Ốc Công là minh chủ.”

Khúc Ốc Công vừa nghe, vội vã xua tay, vuốt chòm râu bạc, cười nói:

“Không, không, không, Trịnh Công cất nhắc lão hủ, thực sự không dám nhận.”

Tề Hầu chỉ là cười cười. Bởi vì hắn trong lòng sớm biết Trịnh Bá nhất định sẽ đề cử Khúc Ốc Công. Bởi vì trong bốn quốc gia, Trịnh quốc chỉ không có đắc tội với Tấn quốc. Nếu đề cử Tề quốc hay Tống quốc, Trịnh Bá cũng không chiếm được chỗ tốt.

Tống Công Ngự Thuyết cười tủm tỉm, tất nhiên cũng biết ý đồ của Trịnh Bá. Hắn lần này tới, mục đích chính là cho Trịnh Bá chịu tội, bởi vậy cùng Tề Hầu là một phe. Hắn liền chắp tay nói:

“Thời điểm hội minh Bắc Hạnh, Tề Công chính là minh chủ chư hầu, dẫn dắt các nước thảo phạt Toại quốc. Không thể không kể công, chính là tấm gương các nước. Ngự Thuyết đề cử Tề Công là minh chủ.”

Trịnh Bá sắc mặt khó coi, sau đó đến phiên Khúc Ốc Công. Khúc Ốc Công cười nói:

“Tống Công chính là Công tước, mặc dù tuổi trẻ nhưng văn thao võ lược, quả thật hậu bối tuấn kiệt. Lão hủ đề cử Tống Công là minh chủ.”

Ngô Củ vừa uống rượu vừa ăn đồ ăn, nghe mấy quốc quân “nham hiểm dối trá” nói khoác đề cử lẫn nhau, thầm nghĩ.

Hiện tại hay rồi, chỉ còn lại Tề Hầu chưa có bỏ phiếu. Nếu Tề Hầu tặng phiếu bầu cho Trịnh Bá, đúng lúc là một cái hình vuông, vậy thì khó rồi!

Bất quá Tề Hầu chắc chắn sẽ không gửi phiếu bầu cho Trịnh Bá. Vì vậy hiện tại Tề Hầu, Tống Công cùng Khúc Ốc Công mỗi người có một phiếu. Phiếu bầu của Tề Hầu cũng cực kì quan trọng. Nếu Tề Hầu thật da mặt dày, như Mao Toại tự đề cử mình, cũng không phải không thể.

Liền thấy Tề Hầu cười híp mắt bưng ly rượu lên, nói:

“Tiểu Bạch mặc dù trước đã làm qua minh chủ một lần, nhưng cũng là phụng mệnh Thiên tử, bất đắc dĩ mà thôi. Tự nghĩ bản thân tài năng kém cỏi không xứng đảm nhận vị trí minh chủ, bây giờ Tống Công đề cử, thực không dám nhận. Tống Công mặc dù tuổi trẻ, nhưng là anh tài. Thời điểm thảo phạt Toại quốc, Tống Công cũng xuất lực rất nhiều. Thiên tử thường thường cùng Tiểu Bạch đề cập về Tống Công, còn luôn khen ngợi. Bởi vậy... Tiểu Bạch đề cử Tống Công là minh chủ.”

Hắn dứt lời, tất cả mọi người một trận giật mình, cả Ngô Củ cũng giật mình.

Khúc Ốc Công giật mình là vì ông ta cũng không phải thành tâm đề cử Tống Công. Ngự Thuyết ở nơi này là quốc quân trẻ tuổi nhất, mới lên ngôi không lâu. Khúc Ốc Công chỉ nói là ngoa, đề cử một người không có nhiều khả năng, cơ hội của mình liền sẽ lớn hơn.

Trịnh Bá giật mình là bởi vì không biết Tề Hầu cùng Tống quốc “liên kết“. Tề Hầu có thể rộng lượng đề cử Tống Công trẻ tuổi làm minh chủ HunhHn786.

Ngô Củ giật mình.

Tề Hầu rộng lượng đến đem vị trí minh chủ nhường lại?

Bất quá vừa nhìn thấy nụ cười của Tề Hầu cùng biểu tình híp mắt, Ngô Củ nhất thời liền hiểu.

Tề Hầu thà rằng nhường vị trí minh chủ để thực một mục đích... khiến Trịnh Bá cùng Khúc Ốc Công tức hộc máu.

Quả nhiên thấy thái độ của Trịnh Bá cùng Khúc Ốc Công, Tề Hầu liền hài lòng. Dù sao đối với Trịnh Bá này, Tề Hầu cùng Tống Công thống nhất ý kiến. Bởi vậy lần này để Tống Công làm minh chủ cũng như nhau, còn có thể bán cho Tống Công một ân tình.

Trong khi Trịnh Bá cùng Khúc Ốc Công vẻ mặt như nuốt một bát ruồi, Tề Hầu cười nâng ly, nói:

“Nào, mời chư vị, kính Thiên tử, kính minh chủ!”

Tống Công rất phối hợp đứng lên, cười nói:

“Được các vị tiền bối cất nhắc, thực không dám nhận. Mà Ngự Thuyết chối từ lại không khỏi làm ra vẻ. Vậy chỉ có thể cố gắng không làm nhục mệnh.”

Những người khác đều bất đắc dĩ. Thái dương gân xanh nhảy lên, nhưng vẫn phải bưng ly rượu lên, không hề có thành ý, một mặt xám xịt cười gượng nói:

“Kính thiên tử, kính minh chủ...”

Ngô Củ nhíu mày. Nhóm sĩ phu cũng theo đứng lên, nâng ly nói:

“Kính thiên tử, kính minh chủ!”

Yến tiệc mới vừa mở màn, Trịnh quốc cùng Tấn quốc liền ăn không vô cũng uống không được, cảm giác cuống họng bị nghẹn thật sự khó chịu. Tống Công tâm tình thật tốt. Tâm tình so với hắn còn hoàn hảo hơn đó chính là Tề Hầu.

Tề Hầu bởi vì trêu đùa Trịnh Bá cùng Khúc Ốc Công nên tâm tình rất tốt, uống thêm mấy ly..Thời điểm buổi tiệc kết thúc, hắn đã say. Tự nhân đỡ Tề Hầu đứng dậy về lều, liền nghe Tề Hầu lầm bầm nói:

“Nhị ca, Cô muốn ăn... thịt... thịt xào dấm chua ngọt...”

May mà các quốc quân khác cũng đã tản đi. Ngô Củ lông mày nhảy một cái. Bởi vì Ngô Củ hiểu lầm Tề Hầu đối với Tề Nga nổi lên sắc tâm, một tháng này cũng không làm món thịt thăn xào dấm chua ngọt.

Không nghĩ tới Tề Hầu còn thèm!

Ngô Củ để tự nhân dìu Tề Hầu đi, miễn cho hắn mất mặt xấu hổ. Tự nhân hoang mang rối loạn đỡ Tề Hầu hướng về lều.

Ngô Củ cũng chuẩn bị trở về lều mình thì gặp Triển Cầm. Triển Cầm đến xin chỉ thị về đại điển ngày mai, bởi vậy làm trễ nãi một ít thời gian. Ngô Củ lại cùng Triển Cầm đi nhìn một chút sân bãi, lúc sau mới đi về lều của mình.

Thời điểm Ngô Củ đi ngang lều Tề Hầu, vừa muốn nghiêng người đi qua tiến vào lều bên cạnh của mình, lại nghe một tiếng vang lớn.

“Xoảng”

Tựa hồ là âm thanh của vật gì rơi trên đất.

Ngô Củ sợ hết hồn, còn tưởng rằng là thích khách. Tử Thanh đi phía sau cũng sợ hết hồn. Hai người nhanh chóng vọt vào lều của Tề Hầu.

Nhưng mà nơi này binh lính bên trong ba tầng ở ngoài ba tầng, làm sao có thích khách trà trộn vào?

Ngô Củ liền xốc lên mành lều. Bên trong tắt đèn tối đen. Thì ra một vật trang trí đặt bên cạnh giường rơi trên mặt đất mới phát ra tiếng vang lớn như vậy.

Mà bên trong bóng tối, lờ mờ nhìn thấy hướng bào cùng mũ miện tùy ý ném xuống đất, bên cạnh còn có một cái áo lót màu hồng nhạt.

Trong doanh trướng chỉ hai người, một là Tề Hầu không thể nghi ngờ, một người khác là cung nữ mới vừa được Tề Hầu thu nhận, Tề Nga.

Ngô Củ nhìn thấy Tề Hầu cùng Tề Nga nằm trên giường. Tề Hầu nhắm mắt lại, phảng phất ngủ say. Nghe âm thanh hắn mở mắt ra, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái. Tề Hầu vừa ngẩng đầu, Ngô Củ nhất thời nhìn thấy trên mặt Tề Hầu cư nhiên còn có một dấu son môi màu đỏ chót ở vị trí bên cạnh miệng.

Thật chói mắt...

..................

Tiểu kịch trường:

Đại bạch Tề Hầu: Cô là vô tội, Nhị ca ngươi phải tin tưởng Cô!

PP Củ: Sầu riêng? Khoai chiên? Mì ăn liền? Ngươi thích loại nào?

Tác giả ngu xuẩn: chọn liều mạnh, bỏ thêm chất xúc tác, trực tiếp xông a!

PP Củ: Nghĩ xong, vẫn là đem Tề Hầu trùm bao vải đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.