Vô Củ

Chương 138: Chương 138: Thử một lần




Tự nhân đỡ Tề Hầu tiến vào hành trướng vốn đã ngủ rồi. Tề Nga là cung nữ của Tề Hầu, đương nhiên phải hầu hạ Tề Hầu nghỉ ngơi. Vừa vặn hôm nay đến phiên Tề Nga gác đêm, vì vậy những người khác đều lùi ra.

Tề Hầu hôm nay uống hơi nhiều, hơn nữa cùng nhóm công khanh đấu trí đấu dũng. Đừng thấy thắng, thế nhưng kỳ thực hắn rất mệt, lao tâm lao lực, trở về liền trực tiếp ngủ, đôi mắt không mở ra được. Nào có biết vào lúc này, Tề Hầu đột nhiên ngửi thấy được một mùi hương đặc biệt gay mũi, cũng không giống huân hương, là loại hương hoa rất nồng.

Tề Hầu theo bản năng né một chút, cũng cảm giác thứ gì rơi trên mặt mình. Nếu như không phải bởi vì né một chút, chỉ sợ cũng trực tiếp rơi trên môi.

Tề Hầu trốn một chút, vừa vặn đụng phải vật trang trí bằng đồng thau bên cạnh giường.

“Rầm!”

Đồ vật liền rơi trên mặt đất, bởi vì phát ra âm thanh lớn. Tề Hầu cũng có chút mông lung tỉnh lại, cau mày. Kết quả Tề Hầu vừa mở mắt, nhất thời có chút ngây ra. Bởi vì hắn đầu tiên thấy được là Tề Nga nằm nhoài trên giường, tư thế thực ám muội. Sau đó hắn liền nhìn thấy trong doanh trướng tối đen, Ngô Củ cùng Tử Thanh vọt vào.

Tề Hầu ngẩn ra, trong đầu hơi rượu đều bốc hơi sạch sẻ. Hắn đột nhiên vươn mình ngồi dậy, đẩy Tề Nga, theo bản năng cùng Tề Nga bảo trì một khoảng cách. Bất quá Tề Hầu vừa nãy đang ngủ, cũng không biết trên mặt còn có dấu môi son màu đỏ rực hết sức rõ ràng.

Ngô Củ đi tới đúng dịp thấy một màn như vậy. Tề Hầu trên mặt có một cái dấu môi son chói mắt, còn rơi vào bên mép, chỗ vô cùng ám muội.

Tề Nga thấy có người tiến vào, như thỏ nhỏ mò lên xiêm y của chính mình, kinh hoảng thất sách trốn ở một bên, cả người run lẩy bẩy.

Ngô Củ trong đầu “ầm” một tiếng, có chút đổ vỡ. Dù sao tại tiệc rượu Ngô Củ cũng uống mấy ly. Mặc dù biết mình tửu lượng không cao đã khắc chế, thế nhưng lúc này vẫn cứ có chút chóng mặt. Tuy rằng không phải say rượu, hoàn toàn biết mình đang làm gì, thế nhưng Ngô Củ vẫn cứ có chút bị choáng váng đầu.

Ngô Củ cảm giác mình thấy cảnh này có chút kích động, ức chế không được. Bởi vì Ngô Củ đã ức chế một tháng, bắt đầu từ khi Tề Hầu đem Tề Nga tới hầu hạ bên người.

Trong thời gian sớm chiều ở chung, Ngô Củ tựa hồ đã mơ hồ rõ ràng thái độ của mình. Chỉ là có chút sự tình Ngô Củ cho là vấn đề “tẻ nhạt” không muốn nghĩ đến. Bởi vì vấn đề có sự hạn chế, cũng quá trói buộc, có lẽ chỉ là đôi khi lóe lên, Ngô Củ không đi nghiền ngẫm liền tan mất.

Nhưng mà không có nghĩa là Ngô Củ không có loại tâm tư đó. Tâm tư kia chậm rãi ở đáy lòng sinh sôi, không bị khống chế càng ngày càng dày đặc, chậm chậm bắt đầu lên men khuếch tán.

Ngô Củ cảm giác có chút say. Có câu nói rất đúng “tửu tráng túng nhân đảm”, nghĩa là uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn. Huống chi Ngô Củ căn bản không nhát gan.

Tề Hầu mới vừa nói một câu “Nhị ca”, tựa hồ cảm thấy được chuyện trước mắt không ổn, muốn giải thích cái gì. Hắn nhanh chóng xuống giường, liền thấy Ngô Củ mặt không hề cảm xúc đi vào. Cũng không có như hắn tưởng tượng, Ngô Củ sẽ yên lặng lui ra, hoặc là nói một câu “Củ thất lễ“.

Tề Hầu sững sờ nhìn Ngô Củ đi tới. Ngô Củ chậm rãi nhíu mày, trên mặt mang lên một nụ cười long lanh, cười dị thường ôn nhu. Tề Hầu nhìn mà tim nhảy “thình thịch” ba lần, thật muốn mạnh mẽ đem Ngô Củ ôm vào trong ngực HunhHn786.

Bất quá Tề Hầu hoàn chưa có động tác, Ngô Củ đã giơ tay đến ôm cổ Tề Hầu. Tề Hầu càng là sững sờ không thôi. Ngay cả Tề Nga bên cạnh giả thỏ con cũng sững sờ không dứt.

Ngô Củ ôm cổ Tề Hầu, cười khẽ một tiếng, nói:

“Quân thượng trước mong Củ cân nhắc vấn đề kia, Củ đã suy nghĩ kỹ càng.”

Tề Hầu vẫn chưa có tỉnh mộng, không biết Ngô Củ nói là vấn đề gì, liền nghe Ngô Củ nhẹ giọng nói:

“Có thể.”

Tề Hầu nghiền ngẫm một chút xem có thể cái gì, trong đầu đột nhiên cả kinh. Hắn không biết Ngô Củ nói cùng mình nghĩ rốt cuộc là có phải giống nhau hay không. Liền nghe Ngô Củ nói tiếp:

“Củ có thể cùng Quân thượng... Thử một lần.”

Nói như vậy, ôm lấy cổ Tề Hầu, Ngô Củ hơi hơi ngẩng đầu lên đem môi chạm môi Tề Hầu. Hành động này chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt.

“Ôi!!!”

Chỉ là trong nháy mắt, Tề Nga hít một hơi khí lạnh, tựa hồ không nghĩ tới Tề Hầu cùng Ngô Củ quan hệ là như thế này, kinh hãi mở to hai mắt.

Tề Nga là kinh hãi, mà Tề Hầu là kinh hỉ. Tề Hầu vội vã ôm lấy Ngô Củ, nói:

“Nhị ca nói thật chứ?”

Ngô Củ cười cười, nói:

“Tất nhiên là thật. Lời Củ nói ra không có không đáng tin. Bất quá... Củ có một điều kiện.”

Tề Hầu tựa hồ đã bị kinh hỉ xông phá đầu, đừng nói là một điều kiện, liền vội vàng nói:

“Ngươi nói, là điều kiện gì Cô cũng đáp ứng ngươi.”

Tề Hầu không hỏi một tiếng, một chút liền đồng ý, cũng là do quá kinh hỉ cùng chưa hết say rượu. Thế nhưng trả lời này lại khiến cho Tề Nga bị dọa phát sợ.

Một quốc quân quá sủng thần tử, còn không có hỏi liền đồng ý. Vạn nhất Ngô Củ muốn Hầu vị thì làm sao, muốn tất cả binh quyền thì thế nào?

Bất quá Ngô Củ không có muốn Hầu vị, cũng không có muốn binh quyền, mà là cười híp mắt liếc liếc mắt nhìn Tề Nga chấn kinh cuộn tròn trong một góc, cười nói:

“Củ muốn đem Tề Nga về bên người.”

Tề Hầu sững sờ, cũng liếc mắt nhìn Tề Nga. Tề Nga chỉ mặc áo lót, cuộn tròn rúc vào một chỗ, thoạt nhìn vô cùng oan ức, nước mắt mông lung. Lúc này Tề Hầu mới cảm giác mình oan ức. Ngô Củ đột nhiên đáp ứng chính mình, hơn nữa cơn giận này hiển nhiên là sinh tức giận.

Tề Hầu không xác định, hỏi.

“Nhị ca muốn Tề Nga làm cái gì?”

Ngô Củ cười cười, nói:

“Không làm cái gì, chỉ là muốn Quân thượng ban thưởng, còn nữa Quân thượng cũng đừng đau lòng mỹ nhân.”

Tề Hầu vừa nghe, liền vội vàng nói:

“Cô trong lòng chỉ có một mình Nhị ca.”

Tề Nga nghe được câu này, trong lòng càng kinh hãi vạn phần. Tuy rằng nàng cảm thấy Tề Hầu nói nhất định là lời lấy lòng, dù sao thân là vua của một nước, đã có ba con trai, làm sao có khả năng trong lòng chỉ có một mình Ngô Củ. Mà một quốc quân nếu nói ra lời như vậy, coi như là lời lấy lòng cũng không phải chuyện đùa.

Ngô Củ chỉ là cười híp mắt ngẩng đầu. Ngẩng đầu nhìn Tề Hầu, bởi vì chiều cao chênh lệch, Ngô Củ ngẩng đầu lên, đôi môi vừa vặn cùng môi Tề Hầu kề nhau. Hô hấp hai người giằng co, càng khiến Tề Hầu cơ hồ phát điên.

Ngô Củ cười khẽ nói:

“Quân thượng đáp ứng hay là không đáp ứng?”

Tề Hầu sao chịu được Ngô Củ trêu chọc, lập tức nói:

“Đáp ứng, Cô đương nhiên đáp ứng.”

Ngô Củ nở nụ cười, liền nhẹ nhàng chạm môi Tề Hầu một chút. Tề Hầu lúc này hô hấp cũng ồ ồ, ôm ngang Ngô Củ, đem người đăt trên giường, lạnh giọng nói:

“Tử Thanh, mang Tề Nga đi ra ngoài. Từ nay về sau, Tề Nga liền đi theo Đại Tư Nông, Đại Tư Nông muốn nàng làm cái gì liền làm cái đó.”

Tề Nga vừa nghe như thế, suýt nữa co quắp ngã trên mặt đất. Tử Thanh mau tới trước, kéo Tề Nga co quắp ngã xuống đất mang ra khỏi lều.

Doanh trướng trong lúc nhất thời cũng chỉ còn sót lại hai người là Ngô Củ cùng Tề Hầu. Ngô Củ vào lúc này, nghe âm thanh mành lều buông xuống, tim đập nhanh chóng tăng vọt lên, hơi kinh ngạc vì mình vừa mới kích động.

Kích động như vậy thật chính là mình sao?

Tề Hầu đem người đặt ở trên giường, tay đặt ở bên tai Ngô Củ. Ngô Củ còn tưởng rằng hắn phải làm gì, tim nhảy càng nhanh hơn.

Tề Hầu lại chỉ là nhìn, giọng khàn khàn cất lên:

“Nhị ca, ngươi có phải là tức giận?”

Tề Hầu giải thích.

“Cô mới rồi có hơi say, liền ngủ, vẫn chưa cùng Tề Nga làm cái gì.”

Ngô Củ nhìn chằm chằm Tề Hầu ở trên cao nhìn xuống, nhàn nhạt nói:

“Quân thượng trước tiên đem dấu son môi lau sạch rồi nói.”

Tề Hầu lúc này mới phát hiện trên mặt mình có dấu son môi đỏ. Cũng không tìm được khăn, hắn vội vàng dùng ống tay áo lau một cái, nghênh đón ánh mắt ghét bỏ của Ngô Củ.

Tề Hầu thấp giọng cười một tiếng, nói:

“Nhị ca, được rồi chứ?”

Ngô Củ không lên tiếng, Tề Hầu còn nói:

“Nhị ca đừng hiểu lầm. Cô không có tâm tư khác, chỉ là sợ Tề Nga ở bên cạnh ngươi. Nếu Nhị ca động tâm, Cô tổn thất lớn rồi, lúc đó mới đưa nàng qua đây.”

Ngô Củ vẫn cứ không lên tiếng, Tề Hầu cười, cúi đầu hôn một cái trên trán Ngô Củ.

“Nhị ca, ngươi nếu như giận liền cho thấy trong lòng quan tâm Cô.”

Tề Hầu nói đúng. Tuy rằng Ngô Củ căn bản không muốn nghĩ vấn đề này, thế nhưng đúng là như thế. Trong lòng Ngô Củ quả thật là quan tâm vấn đề này.

Ngô Củ là người bề ngoài nhã nhặn ôn nhu, nội tâm lại lạnh lẽo cứng rắn. Nhưng Ngô Củ cũng không phải từ nhỏ liền lạnh lẽo cứng rắn, đây là bởi vì đời trước gặp biến cố, làm cho đối với tình cảm không có hứng thú gì.

Thứ nhất, Ngô Củ sinh ra liền không có cha. Người cha kia là một Trần Thế Mỹ, bỏ vợ con. Cuối cùng Ngô Củ còn bị chính cha đẻ cho chết thanh thản. Điều này làm cho Ngô Củ đối với tình thân cũng không ôm bất cứ hy vọng nào, càng đừng nói người không có quan hệ máu mủ, càng thực mờ mịt.

Thứ hai, Tề Hầu là vua của một nước. Quốc quân sủng ái phảng phất là mưa rền gió dữ.

Trong lịch sử có vị vua nào sủng ái vĩnh cửu?

Thời điểm sủng nâng lên tận trời cao, phong quan lộc dầy, bao che cả tộc, hận không thể gà chó lên trời. Mà thất sủng là nhổ cỏ tận gốc, mất đầu giết cửu tộc, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Từ xưa tới nay, các vị mựu thần đều biết, quân vương có thể đồng hoạn nạn, thế nhưng không thể cùng hưởng phúc, biết tiến biết thối mới có thể giữ được tính mạng.

Thứ ba là một nguyên nhân rất quan trọng. Đó chính là Tề Hoàn Công trong lịch sử có rất nhiều phu nhân, rất nhiều con. Tranh Hầu vị thì có năm con trai, tại Sở quốc làm đại phu thì có bảy con trai, gộp lại chính là mười hai người con trai, còn có một vài người trong sách lịch sử không có nhớ rõ tên.

Tề Hoàn Công trong lịch sử có ba vị Chính phu nhân, sáu Thiếp phu nhân, mỹ nhân nhiều vô số kể. Đương nhiên Tề Hoàn Công cũng có nam sủng, cũng yêu thích nam sắc. Có thể nói Tề Hầu Tiểu Bạch là đúng chuẩn “yêu cách Đế vương“.

Ba điểm này khiến Ngô Củ căn bản không muốn đi cảm thụ, mà không có nghĩa là xưa nay không cảm thụ. Nói trắng ra là Ngô Củ có bóng ma trong lòng, tính ưa sạch sẽ cũng là bởi vì tâm lý bóng ma quấy phá. Bề ngoài ôn nhu, nội tâm lạnh lẽo cứng rắn, kỳ thực chính là sợ bị thương tổn.

Ngô Củ nghe Tề Hầu nói như vậy, phút chốc cũng có chút mê man. Vốn chỉ là muốn bảo vệ tính mạng của mình, bây giờ thậm chí có chút chệch đường ray. Ngô Củ nhàn nhạt nói:

“Quân thượng, từ xưa tới nay người cùng quốc quân nói chuyện tình cảm không có được chết tử tế. Huống chi, Củ còn là một nam nhân. Nói chính xác đã là nam nhân lớn tuổi.”

Tề Hầu nói:

“Nhị ca hoàn không thấy được sao? Cô cùng mấy quốc quân đó không giống nhau.”

Xác thực không giống nhau. Tề Hoàn Công là một đời bá chủ, so với những quốc quân kia xuất sắc hơn, càng tuyệt tình hơn.

Tề Hầu không biết Ngô Củ đang suy nghĩ gì nở nụ cười, nói:

“Nhị ca, ngươi là yêu thích Cô, hử?”

Ngô Củ nghe hắn nói khoác không biết ngượng, một mặt dáng vẻ tự tin, cười cười, giơ tay lên nắm cằm Tề Hầu lắc lắc, nói:

“Củ vô cùng vừa ý khuôn mặt này.”

Tề Hầu lập tức đổi một bộ biểu tình oan ức, nói:

“Vậy a, vậy thì thật là cảm tạ Nhị ca. Nên lo lắng tuổi già sắc suy rõ ràng là Cô mới đúng.”

Ngô Củ nghe hắn hờn dỗi dĩ nhiên không nhịn được cười. Tề Hầu thấy Ngô Củ cười rộ lên, nụ cười vô cùng ôn nhu, phảng phất là gió xuân tháng ba, tâm bị ai cào ngứa ngáy.

Tề Hầu cổ họng có chút khô, chậm rãi cúi đầu, thăm dò.

“Nhị ca, ngươi rốt cục đáp ứng Cô.”

Ngô Củ thấy ánh mắt kia phảng phất là mắt sói, liền vội vàng nói:

“Củ chỉ là đồng ý cùng Quân thượng thử một lần.”

Tề Hầu cười nói:

“Được được được, bất quá thử một lần. Vậy chung quy có phải bắt đầu hay không?”

Hắn nói, cúi đầu thấp xuống từng chút. Tóc Tề Hầu tán xuống dưới nhẹ nhàng cọ gò má Ngô Củ. Ngô Củ nhìn hắn áp sát tim nhảy vụt, không lý do nhắm mắt lại.

Ngô Củ chỉ cảm thấy trên môi nóng lên. Nụ hôn của Tề Hầu rơi xuống vô cùng ôn nhu. Dừng trên cánh môi Ngô Củ một lúc lâu, hắn đẩy ra hàm răng, chậm rãi xâm lược vào trong.

Ngô Củ sau khi xác định cùng Tề Hầu hôn môi là lần đầu. Đôi mắt nhắm chặt chẽ, hô hấp cũng gấp bất ổn. Tề Hầu cảm giác hô hấp đối phương không ổn nhanh chóng liền buông lỏng môi lưỡi Ngô Củ. Mỉm cười ngẩng đầu lên, hắn nói:

“Nhị ca, ngươi không phải yêu thích mặt Cô, sao không mở mắt nhìn?”

Tề Hầu thấy Ngô Củ đỏ cả mặt, một bộ dáng anh dũng hy sinh, không nhịn được cười lên. Ngô Củ nghe hắn “cười nhạo”, mở mắt ra, tức giận trừng Tề Hầu một cái. Sau đó đột nhiên đưa tay nắm vạc áo trước của Tề Hầu kéo xuống, Ngô Củ mạnh mẽ cắn đôi môi Tề Hầu một cái.

“Ui”

Tề Hầu kêu lên.

“Nhị ca, tật xấu cắn người của ngươi khi nào mới sửa.”

Ngô Củ nói:

“Không muốn sửa.”

Tề Hầu lập tức cười nói:

“Được, vậy Cô cũng chìu theo Nhị ca.”

Hai người không nháo bao lâu, liền ngủ.

Ngô Củ còn có chút bận tâm đã đáp ứng cùng Tề Hầu thử một lần, không biết Tề Hầu có làm chuyện kỳ quái gì hay không. Dù sao ánh mắt Tề Hầu tựa như sói ác.

Bất quá Tề Hầu coi như quân tử, chỉ là hôn một cái, liền ôm Ngô Củ ngủ. Dù sao Tề Hầu là muốn thả dây dài câu cá lớn.

Ngô Củ ngày hôm sau lúc tỉnh lại có chút đau đầu. Dùng sức mở mắt, giơ tay xoa xoa thái dương, cảm thấy trong óc một mảnh căng đau, nghĩ nhất định là bởi vì hôm qua uống rượu.

Ngô Củ có chút mê man mở mắt, đầu tiên nhìn thấy chính là Tề Hầu. Bên trong còn mờ tối, bên ngoài tựa hồ chưa hừng đông. Tề Hầu vẫn đang say ngủ, đem Ngô Củ ôm vào trong ngực. Hai người đắp chung một cái chăn. Ngô Củ gối đầu lên trên cánh tay của Tề Hầu.

Ngô Củ mê mang, sửng sốt vài giây, trên mặt có hơi lúng túng. Bên trong đầu có chút hồi ức nhỏ nhặt, tối hôm qua tựa hồ mình làm sự tình rất “dũng mãnh“. Chủ động hôn Tề Hầu trước mặt Tề Nga. Mặc dù chỉ là miệng chạm vào miệng, thế nhưng Ngô Củ cảm giác mình nhất định là bị rượu dẫn dắt.

Bây giờ nhớ tới, cảm giác mình thực sự quá đàn ông rồi!

Trong lúc Ngô Củ ôm đầu hối tiếc, Tề Hầu liền tỉnh rồi. Mới tỉnh giọng hắn vô cùng khàn khàn trầm thấp cười.

“Ha ha, Nhị ca, chào buổi sáng.”

Ngô Củ nghe giọng hắn khàn khàn, ho khan một tiếng, nói:

“Quân thượng, chào buổi sáng.”

Tề Hầu cười tủm tỉm nói:

“Nhị ca, gọi Quân thượng quá khách khí, nơi này cũng không có người khác.”

Con ngươi Ngô Củ đảo một vòng.

Không gọi Quân thượng, gọi gì? Lẽ nào kêu tên? Tiểu Bạch?

Tề Hầu không biết tên của chính mình trong mắt Ngô Củ có bao nhiêu buồn cười, cũng không hiểu Ngô Củ biết cười. Thấy ánh mắt Ngô Củ vòng tới vòng lui, tựa hồ đang suy tư vấn đề, sợ hết hồn, hắn vội vã ngồi dậy nói:

“Nhị ca, ngươi sẽ không vì tối hôm qua uống say, hôm nay không nhớ chính mình đã nói lời gì chứ?”

Tề Hầu chỉ sợ Ngô Củ tối hôm qua lớn mật là do say rượu, liền mượn rượu làm càn. Thật vất vả đồng ý, nếu thật là mượn rượu làm càn không nhớ rõ, Tề Hầu nhất định gặp trở ngại không nhỏ.

Ngô Củ thấy hắn một mặt sốt ruột, liền nói:

“Củ chưa quên.”

Tề Hầu thở phào nhẹ nhõm, cười nói:

“Thật chưa quên?”

Hắn nói, tựa hồ muốn trêu đùa Ngô Củ vài câu. Ngô Củ thấy hắn vẻ mặt “cười xấu xa”, vô cùng thành thạo điêu luyện tựa, liền lập tức nói:

“Dù sao Quân thượng gương mặt dáng dấp không tệ.”

Tề Hầu vừa nghe, lời trêu chọc đều bị chặn ở cuống họng, cũng không nói ra được, nhất thời tức giận gần chết, nói:

“Nhị ca thật thương tổn trái tim Cô.”

Tề Hầu nói, liền ngã trên giường, còn mở rộng tay chân, nói:

“Nhị ca nhanh hôn Cô, không thì thương tâm không đứng dậy nổi.”

Mí mắt Ngô Củ giật lên.

Tề Hầu đã là trai già ba mươi, là chúa tể một phương, còn chơi xấu làm nũng. Ngô Củ ung dung xuống giường, cầm ngoại bào phủ lên người, nói:

“Vậy Quân thượng cũng đừng dậy, mà một chốc hội minh sẽ bắt đầu.”

Tề Hầu thấy Ngô Củ không để ý liền vội vàng đứng lên, rất ân cần giúp Ngô Củ tròng áo khoác, buộc thắt lưng, nói:

“Nhị ca đem Tề Nga đi làm cái gì?”

Ngô Củ liếc mắt nhìn Tề Hầu một cái. Tề Hầu chính là nửa ngồi nửa quỳ buộc dây lưng cho mình. Động tác ân cần thực sự không chịu nổi. Ngô Củ nhàn nhạt nói:

“Tất nhiên có chỗ dùng.”

Kỳ thực Ngô Củ đem Tề Nga đi, cũng không phải nảy sinh ý nghĩ bất chợt. Ngô Củ đã nghĩ chuyện này rất lâu, thế nhưng vẫn luôn không có cơ hội làm, tối hôm qua đột nhiên đến linh cảm, vừa vặn để Tề Nga đi làm.

Hỏa dược (thuốc nổ) là một trong bốn phát minh thời cổ đại, bất quá thời Xuân Thu loại vũ khí này chưa có. Vũ khí thời đại này chính là binh khí sắc bén cứng rắn, còn có ngựa cùng thể lực của binh lính. Đối với những thứ này mà nói, người Chu triều chủ yếu lấy nông cày làm trọng, sẽ không có sức mạnh bằng dân du mục như người Nhung người Địch. Bởi vậy người Nhung người Địch tuy rằng kinh tế lạc hậu, thế nhưng nhiều lần xâm phạm biên giới, Chu Triều lại không có biện pháp cụ thể.

Ngô Củ muốn làm ra hỏa dược cần có kali nitrat (KNO3), lưu huỳnh (S) và carbon (C). Lưu huỳnh, than là những thứ kỳ thực đều rất dễ kiếm được. Thế nhưng nguyên liệu quan trọng là kali nitrat (KNO3) lại không dễ có được.

Tuy rằng trung thổ có không ít quặng mỏ tiêu thạch khoáng sản, thế nhưng niên đại này chủ yếu là khai thác thủ công, đó chính sự nghiệp đời đời kiếp kiếp. Tề Hầu nếu khai thác quặng kali nitrat, nói không chừng con hắn có thể dùng tới, công trình chính là to lớn.

Hơn nữa thuốc nổ phải dùng KNO3 tinh chất. Khai thác ra KNO3 từ quặng mỏ chứa tạp chất cần tinh luyện, cổ đại không có kỹ thuật cùng công cụ này.

Ngô Củ suy nghĩ rất lâu, muốn làm thuốc nổ, vậy chỉ có thể dùng phương pháp mộc mạc nhất để có được KNO3, đó chính là làm theo ghi chép trong cuốn “Thiên Công khai vật“. Từ trong phân và nước tiểu người hoặc động vật thu được KNO3 tinh khiết.

Tuy rằng cái biện pháp này dốt nát, cũng vô cùng mộc mạc, thế nhưng so với đi khai mỏ thì quy mô nhỏ hơn nhiều, hơn nữa không cần làm phiền dân làm tốn tiền.

Bất quá Ngô Củ có tính ưa sạch sẽ, bởi vậy chuyện này suy nghĩ thôi liền cảm thấy tê cả da đầu. Bây giờ nhìn thấy Tề Nga, Ngô Củ đột nhiên có chủ ý.

Chuyện này tốt, sao có thể không cho Tề Nga đi làm chứ?

Tề Hầu không biết Ngô Củ suy nghĩ gì, dù sao Tề Hầu không biết kali nitrat là vật gì, cũng không biết phân người và động vật có thể tinh luyện ra “bảo vật“. Hắn chỉ là nhìn thấy Ngô Củ híp mắt, nhếch khóe miệng, nhất thời cảm thấy sau gáy có chút lạnh.

Sáng sớm Tử Thanh lại đây hầu hạ, liền thấy Tề Hầu ân cần giúp Ngô Củ buộc thắt lưng. Tử Thanh mang vào nước nóng, Tề Hầu liền ân cần giúp Ngô Củ rửa mặt, còn ôn nhu hỏi:

“Nhị ca, nước có nóng không? Lạnh hay không?”

Mí mắt Tử Thanh giật lên, luôn cảm thấy không nên coi.

Rất nhanh Tề Hầu liền mặc chỉnh tề, cùng Ngô Củ đồng thời dùng bữa sáng.

Điễn lễ hội minh sắp cử hành, Tề Hầu cần chuẩn bị.

Ngô Củ muốn đi ra ngoài xem một vòng sân bãi, nên rời đi trước. Tử Thanh theo ở phía sau, nói:

“Đại Tư Nông, Tề Nga phải xử trí như thế nào?”

Ngô Củ nở nụ cười, nói:

“Bây giờ chưa có việc, để cho nàng thanh nhàn mấy ngày, về Lâm Truy thành lại nói, ta tất có chỗ dùng.”

Tử Thanh mặc dù không biết là dùng Tề Nga làm gì. Nhưng nhìn nụ cười của Ngô Củ, kỳ thực hắn và Tề Hầu cùng một cảm giác, đều là lạnh gáy nổi da gà cả người, không rét mà run...

Ngô Củ đi kiểm tra sân bãi một hồi, thời gian còn sớm liền thấy Tống Công vội vội vàng vàng từ một lều đi ra. Ngô Củ định nhãn vừa nhìn HunhHn786.

Đây không phải là lều của Triển Hùng sao?

Hơn nữa Tống Công bước đi tư thế có điểm không đúng lắm, khập khễnh, áo khoác không có buộc dây lưng, suýt nữa bị ngáng chân. Ngô Củ mau chóng tới giúp đỡ Tống Công.

Ngự Thuyết còn tưởng rằng sớm như vậy không có ai, cho nên muốn lén lút về doanh trướng của mình. Kết quả suýt nữa té lộn mèo một cái, được người vịn, ngẩng đầu nhìn lên lại thấy là Ngô Củ. Lúc này trên mặt liền biến sắc, liền lúng túng, liền không tự nhiên, hắn vội vàng nói:

“Đa tạ Đại Tư Nông.”

Hắn nói, rồi tháo chạy tựa như trốn tránh.

Ngô Củ thấy Ngự Thuyết chạy trối chết. Tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, thế nhưng Ngô Củ cũng có thể xác định, trên cổ Ngự Thuyết đều là dấu hôn.

Thoạt nhìn tương đối kịch liệt, không trách bước đi khập khễnh.

Nhắc tới cũng đúng, dù sao Ngự Thuyết và Triển Hùng yêu xa. Qua lần hội minh này, cũng không biết thời điểm nào có thể gặp mặt lại, có thời gian đương nhiên phải ở cùng nhau.

Rất nhanh đại điển hội minh liền bắt đầu. Tề Hầu là người đến hội trường đầu tiên. Hắn đã mặc chỉnh tề, hoàn toàn không nhìn ra dáng dấp “tiện hề hề thích làm nũng“. Một thân hướng bào đen, đầu đội mũ miện, cả người phong thần tuấn lãng, hơn nữa rất có uy nghiêm. Mái tóc màu đen túm lên phát quan, lộ ra cái trán trơn bóng, hiện ra khuôn mặt vô cùng cương nghị, tràn ngập mị lực của nam tử thành thục. Với sắc đẹp cùng thân phận địa vị của Tề Hầu, có cô nương nào không muốn trở thành phu nhân của hắn chứ?

Tề Hầu một tay khoát lên bảo kiếm đồng thau bên hông, chậm rãi đi tới.

Tống Công cũng đi ra. Tống Công cơ hồ là mặc trang phục đồng dạng Tề Hầu. Có điều cổ áo có chút cao, chặt chẽ buộc cổ, đem dấu hôn đều che lại. Cả người hắn thoạt nhìn cao gầy bình tĩnh, có một loại cảm giác kiêu ngạo. Tuy rằng tuổi không lớn lắm, còn là quốc quân trẻ nhất ở đây, thế nhưng phảng phất có khí chất quý tộc trời sinh không thể khinh thường.

Tề Hầu cùng Tống Công hàn huyên hai câu. Trịnh Bá cùng Khúc Ốc Công, Công tử Quỷ cũng đi ra, vừa vặn nghe thấy Tề Hầu gọi “Minh Chủ“. Mấy người trong nháy mắt lại bị Tề Hầu chọc tức đến biểu tình đều có chút không tự nhiên.

Rất nhanh mọi người đều đến đông đủ, còn có nhóm sĩ phu. Tống Công thân là minh chủ lần này đứng đầu đi tới tế đàn, dẫn dắt chư hầu minh ước.

Trịnh quốc cùng Tấn quốc tuy rằng không phục, thế nhưng cũng không có cách nào. Ai biết Tề Hầu ra thủ đoạn, hơn nữa còn nham hiểm giả dối. Nếu như Tề Hầu tự đề cử mình, cũng không có Tống Công hậu bối làm minh chủ khiến mọi người không vui.

Tề Hầu cũng biết đến đạo lý này, bởi vậy mới bằng lòng nhường chỗ. Thứ nhất có được món nợ ân tình của Tống Công. Thứ hai khiến Tống Công biết Tề quốc có ý định cùng bọn họ kết minh, lần này minh hội cũng có cùng một mục đích. Thứ ba cũng là muốn chọc tức Trịnh quốc cùng Tấn quốc. Có thể nói là một mũi tên trúng ba chim.

Minh ước xong, mọi người liền theo minh chủ đi vào mộ phủ. Bên trong đã bày bàn và chiếu ngồi. Tống Công thong thả đi đến vị trí dành cho minh chủ ngồi xuống, lúc này mới cười híp mắt nói:

“Các vị Công không cần đa lễ, mời ngồi.”

Mọi người chắp tay, nói:

“Tạ ơn minh chủ.”

Lúc này mọi người mới ngồi xuống.

Ngô Củ thân là sĩ phu, ngồi ở phía sau Tề Hầu.

Bốn vị quốc quân ngồi xuống, rất nhanh hội minh bắt đầu.

Bởi vì Tống Công Ngự Thuyết là minh chủ, liền lên tiếng trước.

“Lần này hội minh, mục đích là gì các vị cũng hiểu. Ngự Thuyết cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Trước tại lễ cưới của Ngự Thuyết, thích khách Trịnh quốc đột nhiên ám sát, dẫn đến Ngự Thuyết bệnh nặng, đồng thời còn liên lụy Đại Tư Nông Tề quốc. Chuyện này, thỉnh Trịnh Công cho lời giải thích.”

Trịnh Bá cũng không nghĩ tới Tống Công nói thẳng vào vấn đề. Đây rõ ràng chính là chất vấn. Tuy rằng Tống Công là công tước, còn là minh chủ, thế nhưng Trịnh Bá cảm thấy mình lớn tuổi, già đời, bị chất vấn vô cùng mất mặt. Thế nhưng cũng không tiện không nể mặt mũi, không thể làm gì khác hơn Trịnh Bá lắp bắp nói:

“Minh chủ minh giám, thích khách kia chính là do nghịch thần Phó Hà chủ mưu, cùng Trịnh quốc không hề can hệ. Tử Nghi cũng không biết sự tình. Hơn nữa sĩ phu Cao Cừ Di sau khi biết chuyện, lập tức chém nghịch thần Phó Hà, cũng có thể biểu đạt tâm ý Trịnh quốc, chắc chắn sẽ không bao che nghịch thần.”

Trịnh Bá chối bỏ, nói không có quan hệ gì với chính mình. Nếu thật cùng Trịnh Bá không có quan hệ, Phó Hà là thần tử lại dám ám sát Tống Công, kia quả nhiên là ăn gan hùng mật báo. Hơn nữa còn một lần ăn hết một sọt, bằng không sao đủ can đảm.

Trịnh quốc xem thường Tống Công, liền quay đầu đổi chủ đề, đối với Tề Hầu cười nói:

“Tề Công, Tử Nghi trước đây không lâu nghe nói sự tình của Trịnh cơ. Trước cũng nhận được Trịnh cơ bị đưa về. Quả nhiên là Trịnh cơ có lỗi, vì biểu đạt thành ý của Trịnh quốc, cho nên đem lễ vật trình lên, tặng Tề Công.”

Hắn nói, vỗ tay một cái, Cao Cừ Di liền đưa tới một cái hộp gấm, thoạt nhìn vô cùng sang quý, “rắc” một tiếng hộp gấm mở ra.

Phút chốc mùi máu tanh phả ra, lập tức có người kinh hô.

“Ôi!”

Hít một hơi khí lạnh, vừa mới uống trà Khúc Ốc Công sặc ho khan.

Trong hộp quý chứa hai cái tay!

Một đôi tay của phụ nữ, căn cứ lời Trịnh Bá nói, đôi tay này hẳn là của Trịnh cơ.

Bên trong hộp còn máu. Đôi tay này tất nhiên thời điểm còn sống bị chém đứt. Mười ngón vặn vẹo không ra hình thù gì, như ưng trảo, nơi nào nhìn ra được là một đôi tay ngọc nhỏ dài.

Mọi người vừa thấy, đều bị Trịnh Bá làm buồn nôn, chỉ có Khúc Ốc Công cùng Công tử Quỷ đầy hứng thú đánh giá đôi tay kia. Sĩ Vĩ ngồi phía sau sắc mặt không biến. Nam sủng Đông Quan Ngũ sắc mặt chợt biến. Không chỉ là hít một hơi khí lạnh, hắn còn thiếu chút nôn mửa.

Ngô Củ vừa nhìn thấy đôi tay kia, nhất thời tê cả da đầu, cổ họng lăn lộn, cũng suýt nữa phun ra ngoài.

Trịnh Bá không phải biểu đạt thành ý, rõ ràng chính là chọc tức Tề quốc. Tề Hầu chính là không muốn tổn thương Công tử Chiêu, mới đem Trịnh cơ chích chữ đuổi đi. Nào có biết Trịnh Bá lòng dạ độc ác, chém hai tay Trịnh cơ, còn bỏ hộp gấm đưa tới.

Đừng thấy Trịnh Bá Tử Nghi là người vô năng, không chiến tích, cũng không có công lao, tất cả đều dựa vào lão thần Tế Trọng cai trị đất nước. Thế nhưng Tử Nghi cũng có bệnh chung của một quốc quân, đó chính là lòng dạ độc ác.

Trịnh Bá cười rạng rỡ nói:

“Tử Nghi biết Tề Công nhẹ dạ, không đành lòng giáo huấn Trịnh cơ. Tử Nghi đây cũng là giúp đỡ.”

Tề Hầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Trịnh Bá. Giúp cái gì, rõ ràng là chính là chọc tức Tề quốc. Trịnh cơ dù sao cũng là mẫu thân của Công tử Chiêu, thế nhưng Trịnh Bá dằn vặt Trịnh cơ, còn chặt đứt tay nàng ra diễu võ dương oai. Nhìn thế nào cũng nhìn không ra thành ý.

Trịnh Bá còn nói:

“Đây chỉ là một trong số thành ý. Lần trước có chút chuyện không vui, ảnh hưởng đến Đại Tư Nông quý quốc. Tử Nghi cũng thật là đau lòng Đại Tư Nông, bởi vậy vì biểu đạt thành ý của Trịnh quốc...”

Hắn nói, cười híp mắt nói:

“Có ý định cắt đất cầu hoà.”

Cắt đất?

Hắn nói chuyện này, tất cả mọi người có chút giật mình. Bởi vì cắt đất là trách phạt nghiêm trọng nhất. Tự mình đưa ý định cắt đất, vậy thì thật là nhục quốc thể, mất chủ quyền không còn mặt mũi. Lần trước Lỗ quốc bị ép cắt Toại ấp, đã khiến Lỗ Công giận tím mặt, tự mình bắt cóc Ngô Củ. Liền có thể nhìn ra được cắt đất nghiêm trọng đến mức nào.

Mà Trịnh Bá lại cười tủm tỉm đưa ra ý muốn cắt đất. Các vị đang ngồi ở đây đều là người khôn khéo, trong lòng ý niệm đầu tiên đều là “có gian trá“.

Tề Hầu cười nói:

“Ồ? Thoạt nhìn Trịnh Công rất có thành ý a.”

Trịnh Bá cười liên tục nói:

“Phải phải, chính là vậy.”

Hắn nói, vẫy tay để Cao Cừ Di lại đây. Nắm lấy một tấm bản đồ da dê, trải ở trên bàn, mời mọi người xem.

Trên bản đồ có khoanh tròn một tiểu ấp, còn không quá nhỏ. Thế nhưng Ngô Củ liếc mắt nhìn, nhất thời minh bạch tâm tư Trịnh Bá. Trịnh Bá là chọc tức Tề Hầu mà.

Trịnh quốc bên cạnh Lạc Sư, mọi người đều biết. Trịnh quốc là quốc gia trung thổ, mà Tề quốc chính là quốc gia Đông Di, cách nhau thiên sơn vạn thủy, hai quốc gia căn bản không giáp giới.

Khu vực khoanh tròn trên bản đồ chính là một ấp vô cùng cằn cỗi không có cách nào trồng trọt, rất hoang vu, luôn bị bỏ hoang. Có thể nói đất này không có một chút tác dụng nào. Hơn nữa nơi này cách Tề quốc mười vạn tám ngàn dặm, coi như giao cho Tề quốc cũng không có đất dụng võ.

Không chỉ không thể trồng trọt, hơn nữa Tề quốc căn bản không có biện pháp phái binh đóng giữ. Vẫn là nguyên nhân kia, bởi vì cách xa Tề quốc, đóng giữ cần quân nhu còn cần mượn đường mới có thể vận tải đến, không phù hợp tình huống thực tế, chuyện phát sinh thực sự quá nhiều.

Cứ như vậy, Trịnh quốc coi như đem vùng đất này đưa ra, rất nhanh cũng có thể lấy trở về, hơn nữa còn có thể khiến Tề quốc tức chết.

Đây chính là “vô bổ” trong truyền thuyết, ăn không được, ném liền tiếc, trở nên tiến thối lưỡng nan.

Mà Trịnh quốc thì sao, một mặt hiện ra hùng hồn hào phóng. Ở một mặt khác thì lại nham hiểm giả dối. Hôm nay cho, ngày mai lấy trở về, vậy cũng không trách người, còn có thể khiến Tề quốc khó chịu.

Trịnh Bá tự tin. Tề Hầu đón lấy không vui. Không lấy cũng không tiện, lấy sợ mất địa bàn, không lấy sợ mất mặt trên hội minh.

Phút chốc bên trong mộ phủ hội minh bầu không khí rất kỳ quái. Tề Hầu cau mày nhìn chăm chú bản đồ. Trịnh Bá dương dương tự đắc. Khúc Ốc Công cùng Công tử Quỷ vẻ mặt xem kịch vui.

Ngô Củ liếc mắt nhìn bản đồ, rất nhanh liền cười híp mắt nói:

“Quân thượng, Củ có một lời, không biết có nên nói hay không?”

Tề Hầu thấy Ngô Củ liên tiếng, lập tức nói:

“Nhị ca mời nói.”

Ngô Củ cười híp mắt nói:

“Nếu Trịnh Công hùng hồn hào phóng, Quân thượng không tiếp nhận chẳng phải là bác bỏ ý tốt của Trịnh Công? Không bằng Quân thượng cũng noi theo Trịnh Công hùng hồn hào phóng, đem phần đất này chuyển giao cho Tống Công thì thế nào?”

Ngô Củ vừa nói, mọi người đều kinh ngạc, sợ đến hai mặt nhìn nhau.

Trịnh quốc cùng Tống quốc đều là quốc gia trung thổ. Trịnh quốc cùng Tống quốc là giáp giới, hơn nữa đúng lúc mặt đông Trịnh quốc cùng phía tây Tống quốc giáp giới. Nếu vùng đất Trịnh quốc này giao cho Tống quốc, tuy rằng cằn cỗi một chút, thế nhưng cũng không tồn tại vấn đề vận tải đồ quân nhu không phù hợp thực tế, trái lại mở rộng lãnh thổ, áp sát đô thành Trịnh quốc.

Trịnh Bá vừa nghe, quả thực là kinh hãi đến biến sắc, thế nhưng thoáng qua lại rất yên tâm. Bởi vì quốc quân nào có thể đem đất tới tay nhường cho người khác? Coi như bây giờ Tề quốc Tống quốc cùng một mục đích, nhưng Trịnh Bá dám khẳng định, Tề Hầu cũng không có thể đem vùng đất này nhượng cho Tống Công, để nước Tống lớn mạnh.

Đâu chỉ là Trịnh Bá nghĩ như vậy, Khúc Ốc Công cũng nghĩ như vậy. Tề Hầu nghe, cố tình nở nụ cười, lộ ra sủng nịch nói:

“Nhị ca nói thật hay, vậy liền nghe theo Nhị ca nói làm đi. Cô cũng noi theo Trịnh Công hùng hồn hào phóng, đem ấp này nhượng cho Tống Công.”

Tề Hầu vừa nói, bên trong mộ phủ nhất thời có một mảng ồn ào, bắt đầu nghị luận. Trịnh Bá thật giống bị người tát mạnh, trong nháy mắt ngây ra. Thứ nhất là bởi vì Tề Hầu thật nhường đất. Thứ hai là vì Tề Hầu quá sủng tín Ngô Củ. Ngô Củ nói ra một câu, Tề Hầu liền làm theo.

Kỳ thực Trịnh Bá cùng Khúc Ốc Công cũng không biết, Tống Công kỳ thực có thể nói là nửa người nhà. Bởi vì Tống Công Ngự Thuyết và Triển Hùng có quan hệ không tầm thường, Tề Hầu bây giờ đã nắm bắt được Tống Công. Sớm đã nói, Tề Hầu trong lòng rất rõ ràng vùng đất này mình giữ lại như là củ khoai nóng, căn bản ăn không vô, còn bị bỏng tay, vì sao không bán thể diện?

Còn nữa, bởi vì lần trước thích khách Trịnh quốc đâm bị thương Ngô Củ, Tề Hầu vẫn luôn tức giận ôm hận, nhất định muốn tìm biện pháp mạnh mẽ xử phạt Trịnh Bá. Dù coi như tổn thất một mảnh đất, Tề Hầu cũng sẽ không tiếc.

Vì những điều đó, Tề Hầu rất hùng hồn. Cũng vì nhìn thấy Trịnh Bá biểu tình như nuốt con ruồi, Tề Hầu cảm thấy cho phần đất đai này cũng là đáng giá.

Tống Công vừa nghe, cũng hơi kinh ngạc. Vì biểu đạt thành ý của chính mình, hắn cười híp mắt nói:

“Tề Công thực sự hào phóng, bổn minh chủ nhận lấy thì ngại. Như vậy đi, mời tướng sĩ Tề quốc cùng trú binh phòng thủ. Để biểu đạt thành ý, đồ quân nhu hậu cần do Tống quốc cung cấp, được không?”

Tống Công vừa nói như thế, Trịnh Bá lại bị thêm một cái tát. Quả thực là vừa nhanh vừa mạnh. Tề Hầu cùng Tống Công còn phối hợp nhuần nhuyễn.

Tống Công vừa mở miệng, liền phá vỡ nỗ lo vận chuyển đồ quân nhu về sau, còn muốn mời Tề quốc đồng thời trú binh. Nhìn như rất hào phóng, kỳ thực Tống Công có mục đích.

Bởi vì Tống quốc một mình đóng giữ khó tránh khỏi việc Trịnh quốc hôm nay cắt đất, ngày mai lấy trở về, còn khai chiến. Nếu Tống quốc cùng Tề quốc đồng thời đóng giữ, cứ như vậy, Trịnh quốc muốn khai chiến sẽ phải suy nghĩ có thể phải đối mặt hai quốc gia uy hiếp. Trịnh quốc muốn cùng Tống quốc liều mạng có thể đem hết toàn lực công kích, thế nhưng nếu phải đối phó cùng lúc Tề quốc và Tống quốc tuyệt đối không thể.

Tống Công tính cách cũng là nham hiểm giả dối, vừa mở miệng liền cùng tâm ý Tề Hầu.

Ngô Củ còn nói:

“Không bằng để Triển tướng quân đi đến đó. Triển tướng quân ở thời điểm làm thủ lĩnh quân Đạo Chích, từng ở Trịnh quốc hoạt động, cũng quen thuộc hoàn cảnh Trịnh quốc. Phái Triển tướng quân đi đóng binh, không ai thích hợp hơn.”

Triển Hùng vừa nghe, nhất thời đôi mắt sáng lên, cảm kích liếc mắt nhìn Ngô Củ. Nếu hắn đi đóng binh, tuy rằng vẫn cách xa thành đô Tống quốc, thế nhưng chung quy gần hơn rất nhiều, về sau nhất định có thể thường được gặp Ngự Thuyết, cũng không phải cách xa khó vời.

Tề Hầu cười ha ha, biết ý đồ của Triển Hùng cùng Ngô Củ. Một mặt giải nỗi khổ tương tư của Triển Hùng. Mặt khác, Triển Hùng là Đạo Chích, năm đó còn từng dẫn đội quân đến Trịnh quốc hoạt động. Người Trịnh quốc nghe tên Đạo Chích đã sợ mất mật. Phái hắn đi phòng thủ, quả thực chính là để lưỡi đao ngay trái tim Trịnh Bá, khiến Trịnh Bá ăn ngủ không yên, sao lại không làm.

Tề Hầu cười nói:

“Tốt, nghe theo Nhị ca.”

Tề Hầu nói đều là nghe theo Nhị ca, “ánh mắt “ sủng ái thực sự là không kiêng kị, trong lòng mọi người cũng bắt đầu bồn chồn.

Tề Hầu cười híp mắt đối với Trịnh Bá nói:

“Thật là khiến cho Trịnh Công tiêu pha.”

Trịnh Bá sắc mặt khó coi, đen thành đáy nồi cháy. Thế nhưng cố tình không nói ra được, dù sao đây là do hắn khởi đầu, chỉ có thể co giật chắp tay nói:

“Không có, không có.”

Việc này nói xong, Tề Hầu còn nói:

“Tốt, sự tình bồi thường Tề quốc nói xong. Như vậy tiếp theo là chuyện bồi thường Minh chủ thế nào?”

Tề Hầu vừa nói như thế, Trịnh Bá bối rối. Tề Hầu đây là giở công phu sư tử ngoạm, mới vừa thu một mảnh đất, Tề Hầu còn không tha.

Tề Hầu nói:

“Làm sao? Cô nói sai? Vừa mới bồi thường tiểu ấp là cho Cô. Tề quốc cùng Tống quốc đồng thời đóng giữ, chuyện này e rằng cùng Trịnh quốc không có quan hệ? Trịnh quốc vẫn chưa có bồi thường Tống quốc. Theo lý mà nói, lần này tổn hại to lớn nhất rõ ràng là Tống Công, Trịnh Công không phải là muốn đục nước béo cò chứ? Vậy mở minh hội có ý nghĩ gì?”

Trịnh Bá sắc mặt càng khó coi hơn. Ngô Củ phát hiện Tề Hầu “tiện” đến muốn đòi mạng a. Trịnh Bá bị hắn nói, mạch máu trên mặt căng ra đến mức sắp nổ bể mất.

Trịnh Bá trên mặt đều là mồ hôi. Đã mất một mảnh đất, “ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo”, lại bắt hắn bồi thường, hắn không thể lên tiếng.

Trịnh Bá không nói ra được, liên tiếp hướng Khúc Ốc Công nháy mắt ra hiệu. Lần này Trịnh Bá đề cử Khúc Ốc Công làm minh chủ, cũng là bởi vì muốn Khúc Ốc Công giúp mình một tay. Thế nhưng nào có biết Khúc Ốc Công đa mưu túc trí nhìn thấy Tề quốc cùng Tống quốc liên minh vững chắc liền hai tay ôm ngực, ngẩng đầu xem trần mộ phủ, còn một bộ tựa thế ngoại cao nhân vờ không thấy ánh mắt Trịnh Bá cầu cứu.

Trịnh Bá cầu cứu không được, liền nghe Tống Công nói:

“Nếu Trịnh Công không nói ra được, vậy bổn Minh chủ đành phải tự mình ra giá. Hay... để Trịnh quốc phái một người ở lại đây làm con tin thôi.”

Đưa con tin, đây là thủ đoạn thường thấy nhất trong ngoại giao. Có cao hứng hay không đều có thể đưa người làm con tin. Năm đó phụ thân Tống Công Ngự Thuyết chính là làm con tin ở Trịnh quốc. Bây giờ Tống Công muốn một con tin Trịnh quốc, đây căn bản không quá đáng.

Trịnh Bá cười gượng nói:

“Chuyện này... Tử Nghi còn chưa có người nối dòng.”

Trịnh Bá Tử Nghi căn bản chưa có con trai, con gái không thể xem như là con tin. HunhHn786 Tống Công nhất thời cười rộ lên, ánh mắt dừng phía sau Trịnh Bá, trên người Cao Cừ Di di chuyển một vòng, cười híp mắt nói:

“Trịnh Công thật biết nói đùa. Ai nói con tin phải là Công tử? Sĩ phu không phải cũng có thể?”

Cao Cừ Di đột nhiên bị nhìn, sợ đến toàn thân run lên, liên tiếp nhìn về phía Trịnh Bá cầu cứu. Trịnh Bá cũng nóng ruột. Phó Hà đã chết, Cao Cừ Di nếu lại chết, Trịnh quốc thật đúng là không ai. Trịnh Bá liền vội vàng nói:

“Như vậy... vậy phái Tế Trọng đại phu đi thì sao?”

Hắn nói chuyện này, tất cả mọi người đều cười.

Tế Trọng là ai chứ?

Trước khi Quản Di Ngô được biết đến, Tế Trọng chính là đệ nhất tướng quốc Xuân Thu. Ông ta muốn ai thăng quan phát tài là người đó có thể thăng quan phát tài, muốn ai chết, người đó nhất định phải chết. Tử Nghi là Tế Trọng nâng đỡ lên đài, theo lý mà nói chính là ân nhân của Tử Nghi.

Thế nhưng Tế Trọng quyền uy quá lớn, Tử Nghi muón thừa dịp ông ta tuổi già liền muốn loại bỏ Tế Trọng, bởi vậy muốn đem Tế Trọng đưa đi.

Ngô Củ lại cười nói:

“Trịnh Công lại nói đùa. Lão quốc tướng bây giờ tuổi già, đã không thể tới tham gia minh hội, làm sao có thể lặn lội đường xa đến Tống quốc làm con tin? Trịnh quốc chính là quốc gia lễ nghĩa Trung Nguyên, sao có thể nói ra lời không tôn trọng người cao tuổi như thế. Nếu truyền ra ngoài, thực sự làm trò cười cho người trong thiên hạ a.”

Trịnh Bá lại nhận một cái tát, lần thứ ba bị tát, trên mặt xanh xanh tím tím biến sắc. Hắn ho khan một tiếng.

Tề Hầu tiếp lời nói:

“Cô thấy, Cao Cừ Di đi.”

Tế Trọng, Phó Hà, Cao Cừ Di, ba người là lão thần Trịnh quốc, cũng có thể nâng đỡ quốc quân thượng vị. Bây giờ Tế Trọng tuổi già, Phó Hà đã chết, còn lại chỉ có Cao Cừ Di. Nếu đem Cao Cừ Di đi rồi, Trịnh quốc không có đại phu trụ cột. Một quốc gia quốc quân vô năng, chỉ có thể lòng dạ độc ác, trong triều đại phu dẫn đầu không còn, quốc gia này chẳng phải là liền xong?

Trịnh Bá rõ ràng đạo lý này. Hắn biết Tề quốc cùng Tống quốc muốn chia rẽ nội bộ Trịnh quốc, vội vã nhìn về phía Khúc Ốc Công, lần thứ hai cầu cứu. Kết quả Khúc Ốc Công cũng nhìn ra Tề Hầu cùng Tống Công một xướng một họa, còn có Ngô Củ e sợ cho thiên hạ không loạn, thực sự khó đối phó. Vì vậy lúc này Khúc Ốc Công đem đôi mắt nhắm lại, thật giống đang ngủ, căn bản không nhìn Trịnh Bá.

Trịnh Bá sốt ruột muốn chết, Cao Cừ Di quỳ xuống nói:

“Quân thượng... Quân thượng! Cao Cừ Di muốn hậu hạ Quân thượng cả đời. Cầu xin Quân Thượng trăm triệu lần đừng đem Cao Cừ Di đưa đến Tống quốc a!”

Ngô Củ cười híp mắt nói:

“Nhìn Cao đại phu nói kìa, thật giống Tống Công cay nghiệt. Người nào không biết Minh chủ trạch tâm nhân hậu, giun dế cũng không nỡ ép chết.”

Ngô Củ còn đem hai chữ “ép chết” cường điệu nhấn mạnh một chút. Cao Cừ Di sắc mặt cũng thay đổi.

Trịnh Bá muốn nói điều gì, thế nhưng thực sự không tìm được cớ. Tống quốc cùng Tề quốc một xướng một họa, bức bách Trịnh Bá không có cách nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nói:

“Vậy đi.”

Cao Cừ Di co quắp ngồi dưới đất. Làm con tin đó là một đi không trở lại a. Vốn tưởng rằng Phó Hà chết rồi, Tế Trọng già rồi, mình có thể nắm triều chính. Ai ngờ sẽ biến thành như vậy, trở thành một con tin.

Tề quốc cùng Tống quốc có thể nói là hoàn toàn thắng lợi. Trịnh Bá vốn định chọc tức Tề quốc, xem thường Tống quốc, kết quả trái lại bị tát ba lần, làm mất mặt. Phải cắt đất bồi thường, mất đại thần, vẻ mặt Trịnh Bá tối tăm khó coi lợi hại.

Khúc Ốc Công tựa hồ cũng phát hiện mình xem thường Tề Hầu cùng Tống Công. Dù sao trong mắt Khúc Ốc Công, Tề Hầu chỉ ba mươi tuổi, mà Tống Công mới hai mươi mấy tuổi, thoạt nhìn thực sự quá trẻ quá non. Thế nhưng hai người kia một xướng một họa đem Trịnh Bá đùa giỡn chóng mặt.

Khúc Ốc Công đặt mình bên ngoài suy xét tình huống, kỳ thực trong lòng cũng âm thầm kinh hồn bạt vía.

Tống Công cười híp mắt nói:

“Tốt rồi, hôm nay các vị Công cũng đều mệt mỏi, liền quyết định như thế. Ngày mai chính thức minh ước.”

Trịnh Bá sắc mặt vô cùng không tốt, Tống Công nói xong, hắn liền nghiêm mặt, nhấc mông liền đi.

Tề Hầu cùng Tống Công được tiện nghi cũng không ngại Trịnh Bá có thái độ, liền để hắn đi. Khúc Ốc Công và Công tử Quỷ cũng không nói gì, khách sáo hai câu cũng đi.

Tề Hầu đứng lên, đối với Tống Công Ngự Thuyết chắp tay nói:

“Hôm nay thật là làm phiền Tống Công.”

Tống Công cười híp mắt nói:

“Tề Công nói quá lời, vẫn là Tề Công nể mặt, đại ân không lời nào cám ơn hết được.”

Tề Hầu cười nói:

“Ngày mai ký kết minh ước, vẫn phải làm phiền Minh chủ chủ trì đại cục.”

Tống Công vội vã khiêm tốn, thoạt nhìn hai người tâm tình cũng không tệ.

Bởi vì hôm nay tiến hành quá thuận lợi, cũng chưa tới giờ Ngọ đã giải quyết xong Trịnh Bá, Ngô Củ cũng tâm tình thật tốt.

Kỳ thực Ngô Củ tâm tình thật tốt còn có một nguyên nhân khác. Chính là Ngô Củ rốt cục thả xuống tâm sự. Đáp ứng cùng Tề Hầu thử một lần, Ngô Củ cảm thấy mình kỳ thực cũng không có cái gì biến hoá quá lớn, thế nhưng bỏ đi khúc mắc, tâm lý thỏa mái hơn nhiều.

Ngô Củ đột nhiên nhớ lại tối hôm qua Tề Hầu uống rượu say nhắc đi nhắc lại muốn ăn thịt thăn xào dấm chua ngọt, liền có chút bất đắc dĩ. Thấy bây giờ còn sớm, Ngô Củ liền đi phòng bếp nhìn một chút, nếu có nguyên liệu, liền làm một ít thịt xào dấm chua ngọt cho Tề Hầu ăn, miễn cho hắn lại thèm chết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.