[Thành phố New York] - Mỹ
Thưa Triệu tổng, ông nhận được một cuộc điện thoại. Là từ phu nhân!
Triệu Phương Kỳ giật mình, ánh mắt hờ hững, một hồi sau, đáp:
Được, nối máy cho tôi
Đầu dây bên kia, tiếng một người phụ nữ khá trẻ trung, chất giọng rầu rầu
Phương Kỳ, anh đã lâu không tới gặp em rồi. Anh rốt cuộc đang ở đâu? Anh không nhớ con trai của chúng ta sao? Thằng bé nó rất muốn gặp anh, ở tuổi này, em sợ nó sẽ có suy nghĩ không tốt về anh mất.
Tiếu Lan, anh đã nói, anh rất bận, em và con trai cứ ở đó sống tốt đi
Phương Kỳ. Em đã không cần danh phận, chấp nhận cả đời này chỉ làm vợ bé, em cũng rất yêu thương Dao nhi. Anh làm ơn tới gặp thằng bé một lần đi anh, chỉ một lần thôi, không thì gọi một cú điện thoại cũng được.
...
Tiếu Lan, anh đã nói, cả đời này anh chỉ có một người vợ tên Lạc Ái Hy. Anh biết anh khiến cho em một đời tủi nhục, không danh không phận. Âu Thần bị mang tiếng không có ba, nhưng anh cần quan tâm Dao nhi nhiều hơn, anh có lỗi với con bé và mẹ nó, khiến cho nó thiếu thốn tình cảm của mẹ. Dao nhi, con bé rất hận anh, cũng rất ghét em và Âu Thần, anh sẽ sớm tới thôi. Chờ đợi đi.
Ơ, Phương Kỳ...tút...tút...
Dập điện thoại xuống, Triệu Phương Kỳ nhắm nghiền mắt rồi thở dài. Sinh nhật thứ 16 của Quỳnh Dao là hôm nay, cũng là lúc ông hoàn thành nghĩa vụ. Lời hứa với Phong Tần Dật, từ bây giờ, đó là nghĩa vụ của Phong Tần Dật, ông chỉ đứng sau dõi theo Quỳnh Dao thôi. Món quà cuối cùng ông dành tặng cho Quỳnh Dao chắc giờ này sắp được đưa tới.
...
~Bar Dragon~
CHÚC MỪNG SINH NHẬT!
Triệu Quỳnh Dao đứng trên sân khấu, cao cao tự tại đứng nhìn những người bên dưới. Toàn bộ là anh em, bằng hữu trong bang, những nhóm mafia xã giao,...
Cảm ơn đã đến dự sinh nhật của tôi, hôm nay là ngày đặc biệt nên tôi sẽ chiêu đại mọi người tất cả các loại rượu ngon nhất, đồ ăn ngon nhất của bar. Đêm nay nhạc tung hoành, DJ cứ thoải mái chơi, chúng ta cứ thoải mái nhảy thôi!
Yeah!!!
Những tiếng hò reo vang lên, ánh đèn chớp chớp đủ màu sắc cùng tiếng nhạc xập xình chói tai. Dàn vũ công đẹp nhất của bar lắc lư uốn éo trên sân khấu với những chiếc cột sắt trong bộ đồ hở hang ngắn cũn cỡn.
Đại tỷ a, thật biết cách tổ chức tiệc nha! Tiêu Nại Hà cười trêu
Đương nhiên rồi, còn phải nói, Đại tỷ của chúng ta là nhất mà. Trùm của các buổi tiệc tùng Phạm Mẫn Mẫn đáp thay, giọng uốn éo
Hứa Thừa Ngôn vẫy vẫy tay từ biệt mấy cô nàng đáng tuổi cô mình rồi đi về phía nhóm Triệu Quỳnh Dao.
Hứ, tưởng nàng kia thế nào. Hóa ra...
Đông Mặc Quân tò mò, hỏi:Làm sao? Thấy mấy bà cô đó tuy già nhưng cũng ngon phết đấy chứ. Với ngoại hình của bọn mình thì ai mà dám nghĩ bọn mình 15t
Không có đâu, riêng Quỳnh Dao là 16t rồi Tiêu Nại Hà lắc lắc đầu
Phạm Mẫn Mẫn phản bác:Bà bị hâm à? Chúng ta sinh trước Quỳnh Dao mấy tháng, tính ra đều 16t, ông Khánh thì sau Quỳnh Dao 1 tháng nên chưa tính
Bà nhắc tôi mới nhớ, có thấy ông Khánh đâu không? - Đông Mặc Quân
Cả đám nhún vai, Triệu Quỳnh Dao cầm smartphone chơi game. Hứa Thừa Ngôn đột nhiên hỏi:Phải rồi Quỳnh Dao, tên bắt bà đi lần trước là ai thế? Sao lúc đó bà không đánh lại hắn chứ?
Triệu Quỳnh Dao bỗng nhiên sực lại, đáp:Hừm, là bảo mẫu.
Sao!?
Nó nhe răng mèo, cười hả hê, thoáng một cái. Hình ảnh của Phong Tần Dật hiện ra trong đầu nó, nó có cảm giác vô cùng thân quen và gần gũi nhưng nó vẫn không ưa được.
...
--Phong gia tộc--
- Thưa bà chủ, hôm nay chính là 24/11. Tính từ thời điểm đó đã 11 năm trôi qua rồi.
Người phụ nữ trông rất xinh đẹp, nhan sắc dường như không bị ảnh hưởng của thời gian. Mặc một bộ sườn xám cách tân màu xanh lá in hoa mẫu đơn, bà ấy đưa tay đặt nốt cành hoa cuối cùng vào chiếc lọ. Đây chính là nghệ thuật cắm hoa, bỗng nhiên...
- Hahaha...
Bà quản gia đứng đằng sau giật thót tim,tái mặt nhìn bà chủ của mình.
- Sâm, mau mau thông báo cho cả dòng họ. Thời điểm tới rồi, cuối cùng ngày ta chờ cũng tới, lão già đó phải đưa con gái cho ta. Tần Dật cuối cùng cũng có thể lấy vợ, chờ thêm 2 năm nữa là ta có cháu bồng rồi!
Bà quản gia gật gật đầu, vội vàng chạy đi. Người phụ nữ lấy trong hộc tủ ra một tấm ảnh đã khá cũ, trên bức ảnh, một cô bé xinh xắn, đôi mắt mị lực hút hồn, mái tóc mềm mại, làn da trắng muốt. Toàn bộ ngũ quan, thân thể đều chắc chắn rằng càng lớn càng đẹp, không ai có thể sánh bằng. Bên cạnh cô bé là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, trẻ trung, nụ cười dịu dàng, cô bé giống người phụ nữ này 2/3 về ngoại hình.
- Con gái, con thật xinh đẹp. Cuối cùng ngày này cũng tới. Hy, tôi sẽ không làm cậu thấy vọng đâu, tôi sẽ chăm sóc tốt máu mủ của cậu, coi con bé như con gái ruột thịt vậy.
...
~11:58 Biệt thự Phong Tần~
- Ưm...Triệu Quỳnh Dao bước vào, mệt mỏi vì bữa tiệc lúc nãy. Nó gần như chẳng uống một ly rượu nào cả, nó cũng không hiểu sao, lại nhớ tới bộ mặt của Phong Tần Dật tức giận lúc nó say xỉn và tự nhiên ngừng lại.
Nó đi lên phòng, luôn luôn không mở đèn mà, hơi choáng khi thấy Phong Tần Dật ngồi chễm chệ trên ghế. Hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh tuyệt đẹp nhìn nó, khuôn mặt tiêu sái vạn người mê, đúng soái soái ca trong soái ca.
Chú...à không, anh...làm cái trò gì ở đây?
Chẳng phải em nói không thích nơi này sao, sao sau khi mở tiệc linh đình rồi lại quay về đây?
Triệu Quỳnh Dao sững người, đôi mắt trợn tròn. Bỗng nhiên đáp lại:Hừ, chẳng qua vì ba tôi thôi, nếu muốn đuổi thì tôi sẽ đi. Không thiếu người muốn cho tôi ở chung đâu.
Được, uống nước đi.
Triệu Quỳnh Dao chớp chớp mắt, đột nhiên bảo cô uống nước? Nhận lấy cốc nước từ tay Phong Tần Dật, cô liền uống gần hết một nửa.
Chúng ta trò chuyện một lúc nhé.
Được! Triệu Quỳnh Dao trả lời
Em bao nhiêu tuổi?
18t, thiếu niên
Em 18t à!? Phong Tần Dật ngồi trên ghế, một tay chống cằm, thú vị nhìn cô nàng đang ngất ngưởng kia
Anh ngốc quá, tôi phát triển bình thường nên đã 5t rồi
Ừm, đúng thế. - Bắt đầu say rồi
Em từng có bạn trai không? Có mấy người? Đã hôn bao giờ chưa? Phong Tần Dật lại hỏi tiếp
Triệu Quỳnh Dao nhíu mày, đếm đếm một cách chú tâm
Tôi có: 1, 2, 3...11, 12
- Cô ấy có lắm bạn trai thế à? Phong Tần Dật nhăn mặt, tỏ vẻ khó chịu
Haha...anh lại mắc lừa rồi, tôi chưa từng có bạn trai, nên nụ hôn đầu vẫn còn
Không có đâu, tối đó tôi đã hôn em rồi, nên nụ hôn đầu của em thuộc về tôi
Thì ra là anh hôn tôi, đền tiền đi! Triệu QUỳnh Dao chạy tới, bỗng nhiên vấp một cái, ngã uỵch xuống đất
Phong Tần Dật hốt hoảng, đứng vội dậy, lo lắng hỏi:Em ngã có đau không?
Triệu Quỳnh Dao lúc này khóc ầm lên:Oa, đầu của tôi. Đau quá, anh thổi một chút sẽ hết đau ngay.
Phong Tần Dật tái mặt, nói thầm:Nếu biết cô ấy say sẽ làm loạn thì mình sẽ không chuốc say cô ấy. May mà mọi người đã ngủ hết, hơn nữa còn là phòng cách âm
Đau quá, ôm tôi đi, tôi không muốn ngồi ở đây, tôi muốn lên giường Triệu Quỳnh Dao ôm chầm lấy Phong Tần Dật không buông
Em có biết mình đang nói gì không vậy?
Tôi biết mà, tôi muốn anh bế tôi lên giường. Giường ai cũng được, miễn là thoải mái
Phong Tần Dật cười khẩy, ánh mắt yêu nghiệt ma mị vô cùng, nở nụ cười nửa miệng. Vẻ thích thú, bế Triệu Quỳnh Dao sang phòng hắn rồi đặt trên giường.
Tôi nói cho anh biết...Tôi không có bạn trai là vì tôi đã thầm mến một người suốt 4 năm! Tôi muốn làm bạn gái của anh ấy, muốn gả cho anh ấy, muốn hiến dâng tất cả cho anh ấy!
- Thầm mến 4 năm!? - Phong Tần Dật nhíu mày, tỏ vẻ giận dữ
Đúng thế, tôi rất thích anh ấy, năm nào sinh nhật tôi cũng ước được gả cho anh ấy. Bây giờ anh ấy đã trở lại...
Hắn là ai!?
Ukm...nóng quá, cởi áo cho tôi đi Quỳnh Dao thở dốc
Phong Tần Dật cười ma mị, nhẹ nhàng nói:
Ngày hôm nay, em chính thức thuộc về tôi..