Tất cả những người có mặt trong quán bar đều đang hóa đá, không nhặt được miệng khi chứng kiến trận hỗn chiến ban nãy, người bọn họ cho là mạnh chỉ sau Thiên lại thua trước một kẻ xa lạ như vậy.
“Ơ...anh gì ơi, Quỳnh Dao...” Tiêu Nại Hà tái mặt, đưa tay chỉ vào Triệu Quỳnh Dao với ánh mắt lo lắng
“Cô ấy hiện sống ở nhà tôi, tôi sẽ đưa cô ấy về. Mấy cô cậu không cần lo lắng, cũng như bớt qua lại với Dao Dao đi, sẽ ảnh hưởng không tốt”
Phong Tần Dật đi khỏi, Vương Huy Khánh cũng thôi chau mày, rút đt ra gọi. Bên kia đầu dây là tiếng trả lời lạnh tĩnh, nghe đáng sợ mà uy nghiêm
“Anh Thiên, có người bắt Quỳnh Dao đi rồi.”
“Thật không thể hiểu, anh ta là ai mà lại gọi tên Quỳnh Dao thân mật như vậy, lại còn có thể đánh bại đại tỷ bang hội.”
“Tôi từ đầu đã thấy con nhóc đó chả có tí năng lực nào, chắc là vì boss thiên vị thôi. Chứ con nhóc mười mấy tuổi mà đòi làm cao, xì”
Bốpp...
Cú tát mạnh giáng xuống mặt của cô ả vừa lên tiếng, đến nỗi đỏ lừ và in hằn năm ngón tay.
Vương Huy Khánh giương đôi mắt đáng sợ, lửa giận bốc lên phừng phừng, đến độ gân xanh còn nổi lên.
“Con điếm chết tiệt, ai cho mày dám mở miệng lăng mạ đại tỷ? Mày cũng biết hậu quả từ khi nhập hội rồi đúng chứ?! Vậy bây giờ tao sẽ theo luật xử án mày! Có đứa nào ở đây đứng ra nói giúp cho nó không?” - Đoạn, Vương Huy Khánh quay ra đám người đang run rẩy sợ sệt, tất cả bọn họ đều hơn nhóm Triệu Quỳnh Dao có khi cả chục tuổi nhưng ai cũng biết mình không có năng lực gì. Không ai dám cãi lại nên đành bỏ chạy hết.
“Ơ này...” cô nàng kia gọi với theo, mặt tái mét, người cứng đến độ không di chuyển nổi, cố nhích đầu lên Vương Huy Khánh
Nụ cười ác ma nở rạng trên mặt Vương Huy Khánh. Bốn người kia cũng chỉ nhếch mép cười khinh cô ả xấu số rồi bỏ xuống tầng. Vương Huy Khánh nhẹ nhàng nói với mấy tên bảo vệ
“Hôm nay thưởng cho bọn mày con ả, xong rồi róc xương ra đem cho chó ăn”
“Dạ!”
“Không...không...làm ơn tha cho tôi, tha cho tôi..thằng ranh tao sẽ giết mày...Tha cho tôi đi....Aaaaa.....”
...
Phong Tần Dật nhẹ nhàng đặt nó lên ghế, thắt dây an toàn rồi lái xe rời khỏi nơi rắc rối kia.
“Không biết đã bao lâu rồi...”
~Biệt thự Phong Tần~
Những người ở nhà lo lắng không yên, đi đi lại lại, thím Chương bặm môi, giọng như muốn khóc:“Không biết Triệu tiểu thư và thiếu gia sao rồi, tôi lo quá...”
Chị Hạnh mắng:“Thím Chương, Triệu tiểu thư đó còn nhỏ mà tính tình ương bướng, ngang ngược, đội trên đạp dưới, mắng cả thím, thím lo cho nó làm gì!?”
Thím Chương cãi lại, vẻ răn dạy:“Hạnh nhi, sao cháu có thể nói thế, thím không để tâm việc này. Do thím tự tiện nên Triệu tiểu thư mới mắng thôi, Triệu tiểu thư còn nhỏ tuổi nên không hiểu biết, sao cháu có thể để tâm. Nhiệm vụ của chúng ta là chăm sóc cho tiểu thư, không thể phụ lòng thiếu gia!”
Reeng~reeng...
Chị Hạnh nhấc đt bàn lên, trả lời trong giọng nói bực tức:“ Xin chào! Đây là biệt thự Phong Tần. Cho hỏi ai vậy?”
Triệu Phương Kỳ vui mừng thở phào nhẹ nhõm, cười vui vẻ “A xin chào, tôi là Triệu Phương Kỳ đây!”
Chị Hạnh hốt hoảng hỏi:“Triệu tổng, không biết là ông gọi có chuyện gì vậy ạ? Hiện giờ thiếu gia nhà chúng tôi đang vắng mặt”
Thím Chương vừa nghe tiếng liền chạy tới cầm đt bàn rồi bảo chị Hạnh vào bếp. Ghé đt vào tai, thím Chương nở nụ cười cứng ngắc trong tâm trạng bồn chồn:“Triệu tổng, tôi là thím Chương”
Triệu Phương Kỳ hơi ngạc nhiên rồi nói tiếp:“thím Chương, tôi muốn hỏi tình hình của Dao nhi. Con bé có gây rắc rối gì không? Đã ăn cơm. no chưa? bla...bla...” (oa, một người cha tốt)
Thím Chương cười nhẹ, thật là một người cha thương con. Triệu tiểu thư thật may mắn:“Triệu tổng, Triệu tiểu thư vẫn ổn, đã ăn cơm rồi, hiện giờ chắc đang đi tắm. Còn thiếu gia chưa về”
Triệu Phương Kỳ nhíu mày, chất giọng đổi hẳn, dò xét:“Thím Chương, thím đang nói dối đúng không? Với tính cách của Dao nhi thì không bao giờ có một giờ yên ổn. Giờ này con bé lại ngoan ngoãn đi tắm mà không ra ngoài chơi. Khi làm gì con bé không bao giờ nói cho người khác biết, sao thím biết nó đi tắm? Hơn nữa dù cho bận bịu đến đâu thì Phong tổng cũng không bao giờ làm việc quá 7:30”
Thím Chương thót tim, mặt tím ngắt. Đúng là con hơn cha nhà có phước. Triệu tổng thật sắc bén, nắm rõ mọi thứ kể cả hoạt động của con gái lẫn thói quen của thiếu gia. Triệu tiểu thư tính cách cũng không tầm thường, chắc chắn là thừa hưởng từ người cha này.
Thím Chương lắc đầu lia lịa, chối đây đẩy:“Triệu tổng cứ nói đùa, thím Chương này chưa bao giờ nói dối. Triệu tiểu thư thật sự đang ở nhà còn đi tắm không thì tôi không biết nên mới nói là chắc. Còn thiếu gia bảo rằng phu nhân mời thiếu gia về Phong gia tộc ăn cơm nên hôm nay thiếu gia không về”
Triệu Phương Kỳ bỗng nhiên cười ha hả trong đt:“Thím Chương, tôi nói đùa thôi, thím làm gì mà sợ thế!?”
Thím Chương hóa đá, giọng nói của Triệu Phương Kỳ lúc đó hoàn toàn không có gì đùa cợt, ông ta càng bảo đùa thì càng đáng sợ. Thím Chương vội vàng cúp máy ngay nếu không sợ rằng sớm muộn cũng vỡ tim là chết mất.
Vừa lúc này, xe của Phong Tần Dật vừa về tới nơi, mọi người hốt hoảng chạy ra. Phong Tần Dật trên tay bế Triệu Quỳnh Dao đi thẳng lên tầng mà không đáp lời nào. Đặt nhẹ Triệu Quỳnh Dao xuống giường, hắn chậm rãi nhìn căn phòng tối tăm không chút ánh sáng, đèn treo trần cũng bị tháo hết, cửa kéo kín rèm chỉ có mỗi đèn ngủ đặt cạnh giường là mở được nhưng vì là đèn ngủ nên cũng không sáng lắm.
Gạt nhẹ sợi tóc vương bên má Triệu Quỳnh Dao, Phong Tần Dật khẽ mỉm cười, nói nhỏ:
“Đã đẹp như vậy rồi, cô nhóc này...”
Ánh trăng bên ngoài sáng vằng vặc thật đẹp tuyệt, len lách qua tấm màn mỏng chiếu rọi lên hình ảnh một người đàn ông cao ráo đẹp trai đến nỗi khiến không biết bao nhiêu người con gái chết mê đang cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi hồng phớt nhỏ xinh của tiểu mỹ nhân vạn người mê cũng khiến vạn người con gái ghen tỵ vì ít tuổi mà đã sắc nước hương trời như vậy.
Một nụ hôn nhẹ được đặt lên đôi môi mềm mại của Triệu Quỳnh Dao, ánh mắt Phong Tần Dật chất chứa đầy buồn đau
...
Sáng hôm sau, Phong Tần Dật xuống dưới nhà nhìn thấy Triệu Quỳnh Dao đang ngoan ngoãn ngồi yên ăn sáng lại còn cười nói rất vui vẻ với thím Chương khiến ai nấy cũng vô cùng bất ngờ nghĩ rằng Triệu Quỳnh Dao thật sự biết hối lỗi.
Vừa nhìn thấy bóng dáng của Phong Tần Dật, nó vội vàng vớ lấy túi xách rồi tạm biệt mọi người sau đó vội vã chạy đi. Phong Tần Dật liền lén cho Mạnh Tử đi theo sau thì đúng thật là cô nàng không hề đến trường mà tới địa điểm gần đó gặp đám bạn. Tìm góc khuất thay đồ một chút là hóa thành đại tỷ quái kiệt ngày hôm qua ngay lập tức, lấy từ trong cặp xách ra là cái túi xách nhỏ thuộc hàng Gucci rồi vứt cái cặp vào góc cùng túi đồng phục rồi nhảy lên xe đi mất.
Mạnh Tử gọi điện báo lại cho Phong Tần Dật rồi lái xe đến thẳng trụ sở TĐ. Triệu Quỳnh Dao vui mừng vì đã thoát khỏi căn nhà cô cho là vô cùng chết tiệt kia. Hơn nữa hôm nay cũng còn là sinh nhật nó nên phải quậy phá tưng bừng ở quán bar.
~Trụ sở chính TĐ Phong thị~
-- Phòng tổng giám đốc --
“Thưa tổng giám đốc, theo như tổng giám đốc dặn dò thì hôm nay là sinh nhật của Triệu tiểu thư, món quà tổng giám đốc đặt làm tôi đã lấy về rồi” Thư ký An đặt lên bàn làm việc của Phong Tần Dật một chiếc hộp nhỏ xíu màu đỏ nhung cẩn thận rồi tự rút ra ngoài
Phong Tần Dật mở chiếc hộp, ngắm nhìn vật sáng lấp lánh bên trong mà có chút vui rồi liền cất vào túi áo để đi họp.
~Bar Dragon~
“Nhìn kìa, bọn họ tới rồi!”
“ Hôm qua đại tỷ đã thua một người đàn ông khác ngoại trừ Thiên đại ca”
“Im đi, muốn chết hả!?”
Những tiếng xì xào to nhỏ trong quán bar, mặt Triệu Quỳnh Dao tối sầm lại, cứ ngỡ bình thường chỉ còn có anh em bạn bè là tốt với cô. Sinh nhật cũng chỉ còn có bọn họ, ai ngờ đến lúc này bọn họ lại coi khinh cô.
Tiêu Nại Hà nhìn vẻ mặt của Triệu Quỳnh Dao thì bỗng run sợ, hích tay Phạm Mẫn Mẫn, cô nàng cũng không kém gì khi toàn thân run rẩy không kém. Đông Mặc Quân và Hứa Thừa Ngôn nhìn Triệu Quỳnh Dao mà bản thân thấy tội cho cô, liền định sấn tới đánh những người kia thì Vương Huy Khánh đưa một cánh tay ra cản, đánh mắt cho bọn họ nhìn Triệu Quỳnh Dao.
“Hừ, bọn mày đang khinh thường tao, khỏi nói tao cũng biết, mặc dù tao ít tuổi hơn rất nhiều người ở đây nhưng địa vị nơi này phụ thuộc vào năng lực của chúng mày. Lý do tao được Thiên giao cho quản lý nơi này thì hẳn bọn mày cũng biết, tên hôm qua là người quen của tao. Gần đây tao nghe nói một số đứa không phục nên đã giả vờ cho hắn đến để giả đánh bại tao. Đúng thật là bọn mày bề ngoài kính nể nhưng không hề phục tao. Tao đã nói...ngoại trừ Thiên thì không ai đánh lại tao, tốt nhất là nhớ tới, hơn nữa hôm nay bar tổ chức party. Hình như không ai để tâm sinh nhật tao...”
Triệu Quỳnh Dao thở dài ở câu cuối, đám đàn em liền hiểu ra vấn đề.
“Hóa ra là đại tỷ giả vờ...”
“Tao biết đại tỷ chỉ thua đại ca thôi mà, thực xứng đáng...”
“Đại tỷ a...thành thật xin lỗi a...Tụi em biết lỗi rồi, xin hãy tha thứ!”
Tiêu Nại Hà ghé tai Hứa Thừa Ngôn nói nhỏ:
“Đúng là đại tỷ có khác, một câu nói dối mà cũng trở thành thật!”
Vương Huy Khánh sắc lạnh liếc nhìn Tiêu Nại Hà một cái khiến cô nàng run bắn người, khép nép đứng về một phía. Cuối cùng toàn bar bắt đầu quá trình trang trí, hơn nữa còn gọi thêm rất nhiều anh em, phát giấy mời đến nhiều tay máu mặt quen biết với bang bọn họ cùng chung vui để buổi party night tối nay thật hoành tráng.
Triệu Quỳnh Dao buông người rơi tự do xuống chiếc ghế salon mềm mại. Nó hé mắt nhìn chùm đèn trên trần, đôi mi dài cong vút thật đẹp, nó biết nó đẹp là bởi mẹ nó nói thế. Mẹ nó nói, nó thừa hưởng những thứ tốt nhất từ ba mẹ nó. Mẹ nó là Đại mỹ nhân, vẻ đẹp của mẹ nó làm khuynh đảo thiên hạ từ khi bà ấy chỉ bằng tuổi nó, chỉ tiếc trên đời này mất đi mỹ nhân đẹp nhất vì mẹ nó đã chết vì bị tai nạn.
Nhưng khi nó ra đời, người ta lại nghĩ khác, người ta nghĩ...Nó, mới đích thực là đã tuyệt sắc giai nhân từ trong tranh bước ra, mẹ nó vẫn không đẹp bằng nó, hơn nữa...nó tuyệt đối vô cùng thông minh.
Vương Huy Khánh bước vào, đóng chặt cửa, lặng lẽ nhìn nó. Hắn thầm thương nó bao lâu vậy mà luôn bị cự tuyệt, hắn dưới trướng của Thiên, là đàn em của Thiên. Thiên đối với hắn chính là trời, hơn nữa Thiên rất yêu Triệu Quỳnh Dao. Nhưng Vương Huy Khánh biết tên Thiên yêu Quỳnh Dao theo nghĩa anh em nhưng cũng là nghĩ nam nữ, Thiên vô cùng kì quái nên không ai dám động tới hắn.
_ Trung tâm phục hồi trấn thương _
--Phòng 107--
“Cô y tá, cô thật tốt bụng và xinh đẹp. Cô đã làm việc ở đây lâu chưa?” Bà cụ ngồi trên giường, hướng mắt về phía người phụ nữ trẻ trung và có vẻ đẹp tuyệt vời kia. Vẻ đẹp của cô ấy khiến người ta khó có thể rời mắt
Cô ấy chậm rãi bỏ mũi tiêm thuốc vào túi nilon rồi mỉm cười, đáp:
“Thưa bà, cháu làm việc ở đây cũng đã lâu lắm rồi. Chính nơi này đã cứu sống cháu.”
Người đàn ông ở giường bên kia hỏi trêu
“Không biết cô đã có người yêu chưa? Cô có muốn lấy tôi không?”
“ Thưa anh, tôi thật ra đã gần 40 rồi. Hơn nữa còn từng có chồng và con. Nhưng anh ấy đã phản bội tôi, còn con tôi không biết bây giờ sống ra sao!”
Mọi người trong phòng bệnh nghe xong đều cúi mặt, tiếc thương cho số phận người phụ nữ xinh đẹp như vậy mà lại bạc mệnh. Cô con dâu của bà cụ ngồi ghế bên cạnh tọc mạch
“Vậy không biết tên chồng cũ, con của cô và cô là gì?”
Bà cụ bực dọc, vỗ vai con dâu một cái mạnh làm cô ta run sợ cúi đầu.
Người phụ nữ hướng mắt về xa xăm bên ngoài cửa sổ, im lặng một hồi lâu rồi mới trả lời:
“Tên tôi là Âu Dương Hana. Con gái tên Triệu Quỳnh Dao, chồng cũ là Triệu Phương Kỳ.”
“Tên đó rất giống tên của Triệu tổng thuộc TĐ Triệu Kỳ nha. Chả lẽ cô trước đây là phu nhân họ Triệu giàu có?”
“Được như vậy...thì thật quá tốt chứ!”
- Lạc Ái Hy, anh cả đời này chỉ yêu mình em
- Tại sao anh lại đi với cô ta? Giữa hai người là quan hệ gì?
- Anh yêu cô ấy thật lòng, giữa anh và em đã không còn tình cảm nữa. Hơn nữa, cô ấy đang mang trong mình giọt máu của anh. Lấy nhau đã bao lâu rồi mà em không có con.
- Trước đây anh nói con cái có hay không cũng không quan trọng, vậy mà bây giờ anh lại nói thế. Đồ bội bạc...
...
- Ái Hy, anh xin em, tỉnh lại đi. Anh xin lỗi, anh sai rồi, cả đời này anh chỉ yêu mình em.
...
- Thưa ông, đây là con gái của ông.
- Sao tôi lại có con gái chứ? Rốt cuộc là sao?
- Vợ ông bị hiếm muộn, cô ấy đã rất nhiều lần đến đây để cấy tinh trùng của ông vào cơ thể nhưng thất bại. Cô ấy vô cùng kiên trì, đứa bé ra đời khoảng 2 tuần trước, trong thời gian cô ấy nằm viện. Sao tôi không thấy ông tới thăm cô ấy và con gái?
...
- Em nghe nói vợ anh bị bệnh nhập viện mà. Gần 1 năm rồi mà anh không tới thăm sao?
- Hừ, cô ấy không thể có con, bệnh tật một chút có là gì, coi như bù đắp lại đi. Sẽ sớm khỏi bệnh thôi, không cần lo. Mà đúng rồi, chúng ta đã sống với nhau gần 1 năm rồi, sắp tới anh sẽ làm lễ kỷ niệm, em muốn quà gì nào!?
- Thôi đi, anh chỉ giỏi nịnh thôi, đứa con của chúng ta cũng sắp ra đời rồi, trong năm nay thôi.
...
- Tại sao anh lại đi với cô ta? Giữa hai người là quan hệ gì?
- Cô ấy là người anh yêu, bọn anh đã chung sống lâu rồi.
- Hóa ra gần 1 năm nay anh không tới thăm em là vì anh cặp bồ sao?
- Anh yêu cô ấy thật lòng, giữa anh và em đã không còn tình cảm nữa. Hơn nữa, cô ấy đang mang trong mình giọt máu của anh. Lấy nhau đã bao lâu rồi mà em không có con.
- Bây giờ anh mang cô ta tới để làm gì? Anh có biết thật ra gần một năm nay em đã mang...
- Thôi, em không cần phải nói nhiều nữa, anh đã định sẵn rồi. Ngày mai luật sư Hà sẽ mang giấy tờ ly hôn tới, em hãy ký đi. Chúng ta chấm dứt tại đây, anh sẽ cho em một số tiền, nhưng không phải là nửa tài sản của anh vì khi kết hôn em chẳng làm được gì khác ngoài ở nhà, hơn nữa lại không thể sinh con. Anh cũng đã mua vé máy bay cho em rồi, toàn bộ nhà cửa ở Mỹ anh đã mua rồi, chỗ đó rất tốt. Em hãy qua đó đi, đừng quay lại Trung Quốc nữa, ngày mai luật sư Hà sẽ tới, thím Châu cũng sẽ sắp xếp đồ đạc rồi đưa cho em. Số tiền anh sẽ chuyển vào tài khoản cho em sau khi em ký đơn, em yên tâm là số tiền đó đủ cho em sống sung sướng cả đời. Vậy thôi, anh đi đây, bây giờ anh đưa cô ấy đi khám thai, giữ sức khỏe, viện phí anh đã thanh toán hết rồi, tạm biệt em.
- Triệu Phương Kỳ, sẽ có ngày anh phải hối hận, tôi nhất định trả thù.
...