Vợ Của Boss Mới 15T

Chương 3: Chương 3: Trận Chiến Trong Quán Bar




Phong Tần Dật đỗ xe trước cửa bar, nhìn những người đứng xung quanh quán, mấy tên bảo vệ vừa hút thuốc vừa ôm hôn gái. Gần đó là mấy cô nàng trẻ đẹp chừng 18,19t mặc váy ngắn đứng vẫy khách, có khi vừa gặp cái lại lên xe đi luôn, trong mấy con hẻm cũng có đánh nhau, đuổi chém điên loạn.

Phong Tần Dật bước tới cửa bar thì bị đám bảo vệ chặn lại

“Anh chàng này đẹp trai quá đi!”

“Chắc chắn là giàu có lắm, đi xe xịn nữa kìa mấy bà!”

“Mày ở khu nào, hội nào? Dưới chướng ai?”- tên cạo trọc đầu hỏi ngắn gọn, mặt thì như muốn ăn thịt người ta ngay tức khắc.

Phong Tần Dật không thèm liếc hắn lấy một cái, lé sang rồi tiếp tục đi vào, miệng nhếch lên khinh bỉ:“Bỏ cái bàn tay bẩn thỉu đang chắn đường của mày ra, thấy khách lạ là cắn càn”

Tên đầu trọc đứng đơ ra một hồi lâu để bộ não nhỏ bé phân tích lời nói của Phong Tần Dật, có vẻ như đã thông suốt, mặt hắn dần chuyển sang tím ngắt vì giận dữ, miệng quát tháo, nghiến răng kèn kẹt làm mấy đứa con gái sợ hãi bỏ chạy

“Mày dám chửi ông, thằng này...hôm nay ông sẽ cho mày như đòn, tiện thể tiễn mày xuống với Diêm Vương!!!” hắn lao tới, giáng một đòn mạnh hết sức về phía Phong Tần Dật.

Phong Tần Dật không thèm né, dáng người vẫn đứng im bình thản, đưa tay chụp lấy nắm đấm của tên đó, vặn một cái nhẹ nhưng lại khiến hắn cứng người và la oai oái rồi nốc ao hắn xuống đất chỉ với một tay. Đám bảo vệ quanh quán tròn mắt, những tên đầu gấu tụ tập gần đó cũng há hốc miệng, nhìn kẻ đang nằm bẹp dưới đất trong trạng thái bất tỉnh.

Phong Tần Dật lại một lần nữa thản nhiên đẩy cửa bước vào trong sự kinh sợ của mọi người, vẫn cảnh những tốp nam nữ nhảy múa la hét, ôm hôn sờ soạng nhau giữa bar mà không biết ngại cùng đó là hàng loạt những chai rượu đáng giá bằng mấy căn biệt thự đều theo nhau từ chiếc ly thủy tinh chui vào dạ dày hay là nhanh hơn là từ chai vào thẳng luôn. Rồi sau đó là theo nhau ra từ những trận nôn thốc nôn tháo mà đã biến đổi hình dạng.

Một cô nàng xinh đẹp, 3 vòng chuẩn chỉnh, mặc chiếc váy màu cam bó sát và ngắn, đến nỗi tưởng chừng như cô nàng chọn nhầm mấy size liền. Đi đôi giày cao cả chục phân, tóc nhuộm đỏ hoe, phấn son dày đặc, dáng người liêu xiêu cầm ly rượu đưa về phía Phong Tần Dật. Miệng cười khiêu gợi:

“Anh...uống với em vài ly nhé! Anh đi một mình à? Hay đi chơi với em đi, anh em mình đến chỗ nào riêng tư trò chuyện. Anh đẹp trai thế mà, vừa gặp là em biết anh giàu lắm!”

Phong Tần Dật nhìn cô ta một cái sắc lạnh khiến “gai ốc” cô nàng ngay lập tức tỉnh rượu, gai ốc nổi hết lên, người run run, mặt tái mét, rồi vội vàng bỏ chạy với điệu bộ như bị ma đuổi. Phong Tần Dật kéo tên phục vụ gần đó lại, vẫn ánh mắt đáng sợ, giọng lạnh như băng

“Triệu tiểu thư đâu?”

Tên phục vụ cũng lập tức mềm nhũn người, giống hệt như sợi bún ngấm nước, tay chỉ về hướng cầu thang lên tầng 2:“Dạ dạ...thưa anh...đại tỷ ở...ở...trên tầng hai, phòng V.I.P số...số 10”

Nghe xong, Phong Tần Dật liền ném tên phục vụ sang bên làm hắn cũng lập tức bất tỉnh nhân sự. Ngay cuối hành lang là phòng V.I.P số 10, Phong Tần Dật vừa bước tới trước cửa đã nghe tiếng la hét, cười nói, cùng tiếng cổ vũ:“Uống đi, uống đi...”

“Woa...tửu lượng tốt thật” - “Triệu tiểu thư à, ra đây uống đi...”

Đẩy cửa đi vào, hắn bắt gặp Triệu Quỳnh Dao đang nâng ly rượu lên, chuẩn bị uống, cả 6 người quay ra, 14 con mắt nhìn nhau chằm chặp. Hứa Thừa Ngôn nhăn mặt, hỏi bằng giọng đầy nộ khí:“Anh là ai? Có biết đây là đâu không mà dám vào?”

Tiêu Nại Hà lay lay vai Triệu Quỳnh Dao, vừa nhìn Phong Tần Dật thì ngay lập tức da gà nổi hết lên, miệng hỏi nhỏ, ghé sát Triệu Quỳnh Dao:“Quỳnh Dao, ai thế?”

Vừa xác định được đối tượng, Phong Tần Dật liền nắm lấy tay nó mà kéo đi làm Triệu Quỳnh Dao rơi luôn ly rượu xuống đất, vỡ tan tành. Năm người kia ngơ ngác chạy theo, Triệu Quỳnh Dao hất mạnh tay Phong Tần Dật, trừng đôi mắt xinh đẹp đầy mê lực của mình, quát lớn

“Anh là ai? Sao dám đụng tay vào tôi? Có biết tôi là ai không?”

“Chậc...”- Phong Tần Dật chép miệng, mày kiếm nhăn lại, từ khi nào mà cô nhóc này lại biến thành đứa con gái có tính cách vừa tiểu thư vừa giang hồ như thế này.

“Này, điếc à? Tôi hỏi sao không trả lời?!”, lúc này, Triệu Quỳnh Dao đã bực tức tột độ, nghiến chặt răng, lao tới đánh Phong Tần Dật, như khi ở ngoài bar, Phong Tần Dật chụp vào cổ tay của Triệu Quỳnh Dao, bẻ xuống.

Triệu Quỳnh Dao đứng im, mặt tối sầm, bỗng ngửa lên, nở nụ cười khinh bỉ hắn, chân đột nhiên vung lên, nhằm đầu Phong Tần Dật mà hướng tới với tốc độ max nhanh mà người bình thường chưa chắc đã kịp nhìn thấy. Phong Tần Dật cũng hoàn toàn không phải người bình thường, đưa tay kia chộp nốt lấy chân của nó.

Không để mình ở thế bị động, Triệu Quỳnh Dao nhảy vụt lên đá một cú thật mạnh bằng chân còn lại nhằm trúng đích bụng Phong Tần Dật khiến hắn ngã lùi ra sau. - Con bé thân thủ rất tốt. Nụ cười soái ca nở lên khuôn mặt tiêu sái của Phong Tần Dật, đảm bảo nữ nhân nào nhìn thấy cũng ngất.

Đột nhiên, hắn lao đến, Triệu Quỳnh Dao lại nhếch miệng cười

“Đánh trực diện, nghĩ ta không né được chắc!”, rồi nhanh chóng phòng thủ, Phong Tần Dật đá một cước, Triệu Quỳnh Dao cúi xuống để tránh nhưng...Phong Tần Dật ngừng đột ngột cú đá và vòng ra sau với tốc độ cũng max nhanh khiến nó không kịp chống trả và bị một cú nhẹ thẳng vào gáy, trước khi ngất đi, nó còn lầm bầm

“Tên khốn đáng chết, dám lừa ta...”

“Trong trận đấu của chúng ta, chỉ có tôi lừa em chứ không bao giờ để em lừa tôi, cô nhóc”, ghé vào tai Triệu Quỳnh Dao thì thầm nhỏ nhẹ, giọng nói ôn nhu. Phong Tần Dật bế Triệu Quỳnh Dao đã ngủ say lên tay, quay ra thì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.