Triệu Phương Kỳ nhìn thím Chương và Chu quản gia một cách ái ngại:“Dao nhi tuổi còn nhỏ dại lại rất hiếu động. Mong mọi người thông cảm, cố gắng chăm sóc con bé thật tốt”
Thím Chương lắc đầu, nói một câu an tâm:“Triệu tổng chớ lo, ngài là tiền bối mà thiếu gia kính trọng, đối với Triệu tiểu thư chúng tôi nhất định chăm sóc tốt” xong, lại quay qua cười với Triệu Quỳnh Dao:“ Triệu tiểu thư, cứ gọi tôi là thím Chương còn bên cạnh là Chu quản gia, nếu tiểu thư có cần gì xin cứ sai bảo cứ coi như chúng ta là người một nhà...”
Triệu Quỳnh Dao phớt lờ chuyện đang diễn ra, nó một tay đút túi áo khoác một tay lúi húi bấm đt cảm ứng.
Triệu Phương Kỳ lên xe về biệt thự Triệu gia để thu dọn đồ đạc ra sân bay, không quên nhắc nhở Triệu Quỳnh Dao:“Dao nhi, con phải nghe lời mọi người đặc biệt là Phong tổng, không được bày trò nghịch ngợm để ảnh hưởng tới mọi người đó.”
Triệu Quỳnh Dao vẫn im lặng, không thèm trả lời, chiếc xe của Triệu Phương Kỳ vừa rời đi thì có một cuộc đt gọi tới máy nó, chỉ nghe thấy vài câu ngắn ngủi:“tối, 7:00, bar Drangon”
Thím Chương dẫn Triệu Quỳnh Dao vào nhà chỉ cho nó phòng bếp, phòng ăn,...và lên tầng hai của căn biệt thự (biệt thự 3 tầng thiết kế Châu Âu nên to chứ không cao). Đưa nó đến trước một căn phòng có cửa in hoa văn chìm màu nâu, bên trong và căn phòng rộng rãi, thoáng mát với đầy đủ bàn học, tivi, phòng tắm, tủ đồ và đặc biệt là cửa kính mở ra ngoài ban công năm phía trên vườn của biệt thự, thím Chương lấy sách vở và đồ của nó sắp xếp vào...
Triệu Quỳnh Dao trừng mắt với vẻ tức giận, giật lấy đồ trên tay thím Chương, quát:“không được động vài đồ của tôi, tôi sẽ tự sắp xếp chúng, RA NGOÀI!!!”
Thím Chương sợ hãi, toát mồ hôi hột, ở tầng dưới Chu quản gia và những người giúp việc khác cũng nghe tiếng quát tháo và xanh mặt, bên ngoài vườn thì có lão Vương tài xế, anh Chu con trai Chu quản gia cũng là tài xế và ông Tư làm vườn. Tất cả đều nghe tiếng la mắng của Triệu Quỳnh Dao, ngoài Phong Tần Dật họ chưa từng sợ ai như vậy nhưng Phong Tần Dật đối xử với họ rất tốt chưa bao giờ nặng lời.
Một hồi lâu đơ như tượng đá, thím Chương lập cập gật đầu, chân tay run lẩy bẩy chạy ra ngoài. Triệu Quỳnh Dao ném đi một ánh mắt khinh bỉ, trong đầu còn thầm nghĩ, người giúp việc của nhà này thật vô dụng không hiểu cha nghĩ gì mà lại đưa mình vào nơi quái quỷ này...nó đóng sầm cửa, nhảy lên ghế mở chiếc laptop xách tay tiện thể kéo rèm kín cửa kính để chắn bớt ánh sáng.
~tối 7:30 biệt thự Phong Tần~
Lão Tứ (34t), chở Phong Tần Dật về tới biệt thự. Phong Tần Dật vừa vào tới đã cảm nhận có gì u ám, mọi người như đang suy nghĩ chuyện gì, không để ý đến việc hắn đã về.
“Tôi đã về!” Phong Tần Dật lên tiếng đánh thức mọi người
Họ giật mình quay ra, vẻ mặt vui mừng, cười nói rồi nghiêm chỉnh xếp thành hàng chào đón
Phong Tần Dật đưa tài liệu cho cậu Chu đem lên phòng rồi tới bàn rót cốc nước, nhấp một ngụm, hỏi:“ Triệu tiểu thư đâu?”
Mọi người vừa nghe xong liền bất giác giật mình, cảm giác sợ hãi ùa lại. Chu quản gia trả lời, giọng ấp úng, người run bần bật:“Dạ, thưa thiếu gia, tiểu thư đã rời khỏi biệt thự lúc 6:25, cô ấy không ăn cơm, chúng tôi hỏi thì cô ấy không trả lời”
Chị Lăng, phụ nấu ăn trong biệt thự vội chen vào, giọng bực tức:“Dạ thưa thiếu gia, Triệu tiểu thư đó rất đáng sợ...” - “tiểu Lăng!” thím Chương mắng, cố ngăn chị Lăng không nói tiếp
“Mau nói tiếp đi”- Phong Tần Dật ra lệnh, thím Chương đành chỉ biết im lặng
“...thím Chương tốt bụng sắp đồ hộ thì tiểu thư quát mắng. Làm mọi người vô cùng sợ hãi. Tôi nghe mập mờ thấy tiểu thư nói chuyện đt, cái gì mà 7:00, bar Dragon ấy ạ”
Phong Tần Dật nhíu mày, thở dài một tiếng rồi đi lên phòng, vài phút sau trở xuống không phải là bộ comple màu đen mà là quần bò đen và áo phông xám cùng áo khoác gió màu đen. Lấy chìa khóa xe trên bàn, Phong Tần Dật liền bỏ đi, mọi người trong nhà ngơ ngác nhìn theo
...
[Thành phố New York] - Mỹ
Triệu Phương Kỳ nghĩ rằng con gái sẽ gây rắc rối cho người làm ở nhà Phong Tần Dật nên gọi điện thoại hỏi, đường dây kéo dài một hồi không thấy ai nghe, ông liền chuyển sang số của Phong Tần Dật
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy...”
Triệu Phương Kỳ:“???”
...
~Bar Dragon~
Nơi tụ tập của những tay đầu gấu, đàn anh chị có máu mặt, mafia, mại dâm,...đặc biệt là nơi trao đổi ma túy, rửa tiền của thế giới ngầm đội lốt bên ngoài là kinh doanh hợp pháp.
Triệu Quỳnh Dao vẫn tư thế cũ, tay đút túi áo, tay bấm đt, ặc áo khoác rộng với quần bò ngắn chưa tới đầu gối còn rách tua tủa. Tai đeo 3 chiếc khuyên hầm hố, mái tóc nhuộm 3 màu xõa ra như cũ cùng với chiếc mũ lưỡi trai đội lệch sang bên. Đứng trước cửa bar, nó rất xinh đẹp mà lại không son phấn nên cực kỳ cuốn hút mấy tên đàn ông con trai.
Chúng chưa từng thấy con bé nào đẹp như vậy, hỏi ra mới biết nó là con nhà bề thế, còn chất là đại tỷ có máu mặt ở thành phố này dù rất nhỏ tuổi nhưng chưa ai đánh lại được cô nên đàn em vô cùng nể phục. Cô thay anh trai kết nghĩa tiếp quản quán bar Dragon, quán bar lớn nhất thành phố A. Anh trai kết nghĩa của nó là Thiên, một tay mafia có máu mặt ở Bắc Kinh nghe nói là thuộc hội Tam Hoàng nên nó như có trời chống đỡ. Gia đình nó lại thuộc loại siêu giàu, nhiều thằng quen với nó chỉ vì tiền.
Một đám đủ nam lẫn nữ, ăn mặc kiểu như Triệu Quỳnh Dao, tóc nhuộm đủ thứ màu, nhìn chạc tuổi tiến về phía Triệu Quỳnh Dao, vẫy tay cười nói vui vẻ rồi cùng bước vào bar. Bên trong, tiếng nhạc xập xình lớn như muốn thủng màng nhĩ, DJ điên cuồng trên sân khấu cùng với đó là ánh đèn lấp lóa, nháy liền tục và đám người ăn mặc hở hang, đầu tóc dị hợm uốn éo bên dưới thi thoảng lại có vài cô nàng trèo lên sân khấu rồi bắt đầu điệu múa “rắn” quanh mấy cái cột sắt.
Triệu Quỳnh Dao cùng đám bạn đi lên tầng hai của bar, vào phòng V.I.P số 10 quen thuộc. Kêu phục đem rượu và đồ ăn như thường. Trong khi đám bạn bật nhạc hát hò, nhảy nhót thì Triệu Quỳnh Dao lại ngồi vào ghế salon, lấy sổ sách ra tính cứ như là công việc quen thuộc.
Tiêu Nại Hà kéo tay Triệu Quỳnh Dao đứng dậy, chẹp miệng lắc đầu:“Triệu tiểu thư, ra nhảy với bọn này đi, kê khai sổ sách ngày nào cũng làm. Chán...chết...” Tiêu Nại Hà cố ý kéo dài giọng
Phạm Mẫn Mẫn, trêu chọc:“a, Triệu tiểu thư của chúng ta không biết nhảy, nên lần nào cũng ngồi đó nhìn”
Đông Mặc Quân lăn ra cười, lau nước mắt rồi nói:“Quỳnh Dao, em mau ra đây đi, nếu không lại đến lượt 2 người Khánh và Ngôn lôi em ra cười đó”
Triệu Quỳnh Dao ném đến một ánh mắt hình viên đạn khiến 5 người sợ sệt, lúc đó mới nhớ ra đã quá đà và người đang trêu chọc chính là đại tỷ của thành phố này.
Hứa Thừa Ngôn ra ngoài kêu phục vụ mang thêm đồ ăn còn Vương Huy Khánh lăn ra ghế hút thuốc. Tất cả đều là bạn thân từ bé, gia thế khiến người ta kinh ngạc, vẻ đẹp như những nam thần nữ thần. Lớn lên bên sự thiếu quan tâm chăm sóc của cha mẹ rồi xa vào con đường tội lỗi tưởng chừng như không thể quay lại...