Vợ Của Thượng Tổng Hôm Nay Không Phá

Chương 8: Chương 8: Đánh dấu chủ quyền




Đường Ôn Mạn sau khi tan học lại trốn học piano, tới chơi ở Thượng Thị. Cô vào phòng hắn cất đồ sau đó ngồi vào ghế Tổng Giám đốc bắt đầu bắt chước giọng điệu của hắn đối với nhân viên.

Nào là:“ Các anh kiểm tra lại cho tôi ngay!”

Lại còn:“ Sơ xuất dù là nhỏ cũng không được! Cô sửa lại đi!”

Haha nói xong cô phá lên cười ngốc nghếch. Cô lỡ quơ tay làm cuốn album trên bàn rơi xuống đất. Định cúi xuống nhặt thì cô thấy rơi ra tấm ảnh nhỏ nằm úp. Do tò mò Đường Ôn Mạn nhặt cuốn album và cả tấm ảnh lên xem. Đập vào mắt cô là bức ảnh người con gái và người con trai mặc đồng phục học sinh cấp 3 đứng cạnh nhau cười tươi nhìn vào máy ảnh. Có vẻ bức ảnh đã lâu nên màu sắc bị phai đi khiến nó càng dễ nhận ra là ảnh cũ. Đường Ôn Mạn trầm ngâm vì...người con trai trẻ trung năng động tươi như hoa ấy là Thượng Âu Dật. Vậy...cô gái bên cạnh hắn là ai?

Bỗng cửa mở ra, Đường Ôn Mạn như chột dạ chui lẹ xuống gầm bàn làm việc của hắn. Tiếng gót giày cao gót nữ lộp cộp bước vào và cả giọng nói của hắn nữa.

“ Ngồi đi!”

Cô gái cùng hắn bước vào có dáng người cao ráo, ba vòng đẹp chuẩn. Gương mặt cô ấy hơi thiên hướng sắc sảo với mái tóc dài xoăn vàng bồng bềnh.

Nhìn thấy cái balo họa tiết con gấu của Đường Ôn Mạn ở sô pha thì cô ấy nhoẻn miệng:“ Dật! Balo này của ai vậy! Dễ thương đấy!”

Đường Ôn Mạn che miệng để không phát ra tiếng, lắng nghe bên ngoài trò chuyện. Thượng Âu Dật ngồi đối diện, vắt chéo chân nghiêm chỉnh nâng cốc trà lên, mày hơi cau.

“ Mạn Mạn đến đây sao?”

Thấy nhắc đến tên mình Đường Ôn Mạn vô thức gật gật. Cô cũng tự hỏi sao mình lại phải trốn nhỉ? Định chui ra thì nghe cô gái kia nói.

“ Dật à anh định độc thân hoài sao? Nghe lời tôi đi! Đẹp trai vậy mà! Phí lắm!”

Lời nói đậm chất tán tỉnh như vậy Đường Ôn Mạn cũng nghĩ chắc là con ong con bướm nào quanh anh đây. Cô tự nhiên tức giận quá! Muốn bật dậy thì quên mất đang chui dưới gầm. Do đứng lên nhanh nên đầu cô đập lên phía trên bàn kêu một tiếng cốp rõ to.

Thượng Âu Dật nghiêm mặt:“ Ai?”

Đường Ôn Mạn vừa chui ra vừa xoa đầu. Không để ý tới mặt mũi gì hết chạy đến chắn trước mặt Thượng Âu Dật phồng má lên tỏ vẻ không vui chút nào.

“ Chị đừng có tán tỉnh anh ấy! Tôi là vợ được định sẵn của anh ấy đấy!”

Nhìn bộ dạng xù lông nhím của cô cả hai người kia cũng đồng thanh mà bật cười. Người phụ nữ kia vừa cười vừa nói:“ Dật à! Cô bé dễ thương quá đấy!”

Thấy bị cười nhạo nên cô đâm xấu hổ, uất ức dâng lên. Nhìn cô gái xinh đẹp rung động lòng người kia trước mắt cô còn buồn hơn. Cô nói vậy đúng rồi mà sao lại cười chứ? Đánh dấu chủ quyền như vậy rồi còn gì!

Thấy cô uất ức mắt rớm lệ, Thượng Âu Dật mới nghiêm túc lại kéo Đường Ôn Mạn ngồi xuống cạnh mình, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô. Đang kìm nén cảm xúc tự dưng hắn dỗ dành như vậy cô còn tủi thân hơn.

Thượng Âu Dật giả bộ nghiêm nghị trách:“ Dương Mỹ Mỹ! Cậu lần sau đừng có đùa kiểu đó nữa. Quan Hành mà biết sẽ giết tôi đấy!”

Thượng Âu Dật lại nói sau khi nhìn thấy cái nháy máy hiểu ý của Dương Mỹ Mỹ:“ Còn nữa! Cô gái nhỏ nhà tôi dễ giận lắm! Bớt tìm đối tượng cho tôi đi!”

Đường Ôn Mạn xấu hổ, như hiểu ra gì đó. Đầu cứ cúi vào hắn mà không dám ngẩng lên. Có phải bản thân cô đang mất mặt lắm không?

Dương Mỹ Mỹ hiểu ý, ra cửa rời đi, nói vọng lại:“ Tôi xử lí hợp đồng xong rồi! Lần sau ký nhé!”

Thượng Âu Dật thấy cô không có ý gì là buông hắn ra bèn lên tiếng:“ Anh thơm như vậy sao?”

Đường Ôn Mạn đẩy mạnh hắn ra một cái rồi sang mé đối diện ngồi.

“ Em..!”

Thượng Âu Dật thấy cô như vậy phải cố kìm nén lại không được trêu cô nữa. Thật sự bộ dạng đáng yêu ấy làm hắn muốn trêu chọc.

Hắn nhẹ nhàng giải thích:“ Thật ra Dương Mỹ Mỹ kia là phó giám đốc công ty đối tác với anh! Cô ấy cũng là bạn gái của Quang Hành-bạn anh.”

Biết là hắn đang giải thích, Đường Ôn Mạn gật gật:“ Ừm!”

Hắn lại nói:“ Cô ấy là kiểu người thích đùa vậy đó. Cách nói vừa rồi là muốn giới thiệu đối tượng cho anh thôi!”

Đường Ôn Mạn lại bắt đầu cảm thấy việc mình làm vừa rồi thật sự mất mặt, mặt đỏ lên.

“ Em nói bừa đấy!”

Nói xong cô chạy ra ngoài, giọng vọng lại:“ Em lên sân thượng hóng gió một lát!”

Thượng Âu Dật ngớ người nhìn theo. Hắn còn thầm nghĩ điều cô nói làm hắn vui lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.