Bà Thượng phải về nhà mẹ đẻ có chuyện gấp nên giao Nhĩ Nhĩ cho Thượng Âu Dật trông coi. Hắn cũng không biết trông trẻ như nào nhưng con người này nghĩ việc đó dễ thôi mà.
Hắn chơi búp bê, xếp hình lâu đài,..với con bé. Nó thích chơi với Thượng Âu Dật thì phải nên ngoan ngoãn lắm. Đang xem phim hoạt hình thì nó muốn đi lấy con gấu bông yêu thích tới xem chung. Cô bé đi tới lấy gấu bông lên thì nhìn vào cái tủ lạnh trong suốt của Thượng Âu Dật. Thấy trong đó có kem thì nó quay sang nói với Thượng Âu Dật.
“ A Dật! Cho Nhĩ Nhĩ ăn kem nhé!”
Thượng Âu Dật cũng đứng lên:“ Con muốn ăn à, để cậu lấy cho!”
Nó chỉ chỉ vào cốc kem to nhất trong đó, vỏ cốc của nó cũng đẹp nhất, bắt mắt nhất. Thượng Âu Dật e dè rồi lấy cốc kem dâu bên dưới đưa cho nó.
“ Con ăn cái này đi!”
Nhĩ Nhĩ bĩu môi:“ Con muốn ăn hộp kia cơ, hộp màu trắng!”
Thượng Âu Dật lắc đầu:“ Cái đó còn đúng 1 hộp thôi! Là của chị Mạn đấy, con không ăn được đâu!”
Nó thấy Thượng Âu Dật không cho bèn tủi thân, leo lên người hắn vừa túm tóc hắn vừa khóc la ăn vạ.
Đường Ôn Mạn đang làm bài tập về nhà thì nghe thấy tiếng khóc của Nhĩ Nhĩ phát ra từ phòng của hắn. Cô chạy sang phòng hắn, mở cửa ra là thấy đồ chơi của Nhĩ Nhĩ lê lết trên sàn, con bé đang tùm tóc Thượng Âu Dật mà khóc to. Mặt hắn thì cũng chỉ cười nhẹ vuốt tóc con bé thôi.
Đường Ôn Mạn chạy đến kéo Nhĩ Nhĩ ra,bế nó lên giường ngồi.
“ Nhĩ Nhĩ! Em sao thế?”
Thượng Nhĩ Nhĩ mếu máo:“ Dật xấu xa không cho Nhĩ Nhĩ ăn kem!”
Nó chỉ vào hắn rồi mách tội. Hắn mặt đúng bất lực. Đường Ôn Mạn khó hiểu:
“ Anh sao lại không cho bé ăn kem?”
Thượng Âu Dật:“ Nó nhìn thấy kem vani trân châu thượng hạng trong tủ lạnh của phòng anh! Anh...đưa cho nó kem loại khác nó không chịu!”
Đường Ôn Mạn:“ Vậy anh đưa kem vani cho Nhĩ Nhĩ là được mà! Để nó khóc vậy sao được!”
Thượng Âu Dật hơi quay đầu sang hướng khác nhỏ giọng:“ Cái đó là của em mà!”
Đường Ôn Mạn vừa vỗ lưng cho Nhĩ Nhĩ vừa nhìn hắn rồi bật cười:“ Anh trẻ con thế haha! Giành nhau với một đứa bé cốc kem là sao!!”
Thượng Âu Dật lấy máy tính ra, đi sang phòng sách để làm việc, ra tới cửa hắn nói nhẹ:“ Em...tự trông con bé đi!”
....
Thượng Âu Dật làm việc xong cũng là lúc nửa đêm rồi. Đi về tới phòng hắn thì thấy Đường Ôn Mạn đang nằm trên ghế sô pha cạnh cửa sổ, Nhĩ Nhĩ nằm trên người cô cùng nhau say giấc. Hắn bế Nhĩ Nhĩ lên giường rồi đắp chăn cho nó.
Đến khi tiến lại định bế cô lên thì cô xoay người áp mặt vào bàn tay hắn. Thượng Âu Dật hơi nhếch khóe miệng lên, hắn đưa tay bế bổng cô lên tiến ra bên ngoài. Bà Thượng đứng ngay ở trước cầu thang máy gặp hắn đang bế cô thì tiến tới.
Bà nói khẽ:“ Nhĩ Nhĩ đâu rồi?”
Thượng Âu Dật liếc mắt, dùng ngón tay chỉ chỉ vào trong phòng mình. Bà Thượng gật gật đầu rồi chạy vào xem. Thượng Âu Dật đặt cô xuống giường rồi đắp chăn cho cô.
Hắn nhìn cô chăm chú một hồi lâu, gương mặt toát lên sự bình yên, hôn lên trán cô nói khẽ:“ Ngủ ngon!”
Lời nhắn:
Chào các độc giả của mình! Xin lỗi vì ra chương muộn. Mình vừa đi du lịch về nên mới viết đươc. Iu iu nhiều, mong mọi người sẽ tiếp tục theo dõi và ủng hộ mình nhé! Dần dần về sau diễn biến sẽ hay hơn đó mn ui!!