Một ngày bình thường nữa lại bắt đầu. Đường Ôn Mạn lại tiếp tục đi học muộn. Cô đặt tám cái chuông báo thức nhưng không ăn thua. Hiện đã muộn 10 phút rồi. Đường Ôn Mạn như một cơn gió vệ sinh cá nhân xong rồi lao xuống dưới nhà.
Bà Thượng đang ăn sáng thấy cô chạy vội ra cửa thì gọi lớn:“ Mạn Mạn! Con không ăn sáng à!”
Đường Ôn Mạn nói vọng lại:“ Con muộn rồi!”
Ngồi lên chiếc Limousine đen, cô thở hồng hộc nhắc với tài xế.
“ Anh Bạch! Lát nữa anh dừng trước McDonalds em mua cái hamburger nhá!”
Tài xế gật đầu, cảnh này xảy ra thường xuyên như cơm bữa. Cô tiểu thư này đi học muộn còn nhiều hơn số hạt cơm anh ăn mỗi ngày.
Mua xong hamburger cô vừa ăn vừa chạy vào trong trường. Tới cổng bị bác bảo vệ chặn lại.
Bác bảo vệ:“ Tên! Lớp!”
Cô không thèm quan tâm nữa mà cứ thế phóng vào trong mặc bác ấy gọi lại.
Cô giáo hình như đang giới thiệu học sinh mới. Đường Ôn Mạn từ từ chậm rãi vừa ăn hamburger vừa đi tới chỗ ngồi bàn gần cuối dãy giữa của mình.
Lớp học thì rộng lớn, học sinh cũng không nhiều. Nhưng vì cô giáo đang giới thiệu bạn mới nên không để ý tới phía dưới cho lắm.
Mã An An ngồi cuối lớp thấy cô thì trợn mắt, nói khẽ:“ Cậu tới rồi à! Vào chỗ đi, cô đang không để ý!”
Đường Ôn Mạn gật gật tỏ vẻ đồng ý.
Khi cô giáo hỏi bạn kia muốn ngồi ở đâu, cô bạn láu cá mới chỉ thẳng vào chỗ cạnh chỗ Đường Ôn Mạn. Đúng lúc Đường Ôn Mạn mới đặt mông xuống, miệng vẫn còn cắn hamburger, lưng vẫn còn đeo cặp xách.
Cô như chết đứng tại chỗ. Cô giáo ở trên tức giận chỉ vào Đường Ôn Mạn:“ Đường Ôn Mạn! Em lại đi học muộn! Lại còn ăn uống trong lớp!”
Lúc này cô mới nhìn sang học sinh mới trên bảng. Là Liên Thiên Kiều, nó còn đang lè lưỡi khiêu khích cô. Đường Ôn Mạn bóp chặt cái hamburger, liếc xéo nhỏ đó một cái rồi đi lên bàn giáo viên.
Liên Thiên Kiều ung dung lướt qua Đường Ôn Mạn, rồi ngồi xuống cạnh chỗ cô.
Giờ ra chơi, cô cùng ba đứa bạn xuống canteen mua đồ ăn vặt, rồi tám chuyện với nhau. Liên Thiên Kiều cũng đi theo sau rồi ngồi ở bàn gần đó.
Lôi Ánh nhìn sang bàn của Liên Thiên Kiều đang ngồi một mình, đổ nước vào cốc đá:“ Mạn Mạn! Bạn mới kia từ nãy cứ nhìn sang bàn mình hay sao ý!”
Đường Ôn Mạn đang ăn kem cũng gật gật nói với giọng ngán ngẩm:“ Nhỏ đó với mình không đội trời chung đâu. Nó với mình từng đánh nhau ở trường đua ngựa á!”
Ba đứa bạn cô ồ lên rồi nghe cô kể hết một lượt.
Lôi Ánh:“ Mà cậu nói ba cậu ấy là chủ tịch Liên?”
Ôn Mạn gật đầu.
Lôi Ánh trầm trồ:“ là chủ tịch Liên Nghị của tập đoàn Liên Hình đấy. Chứng tỏ nhỏ đó cũng không thường đâu. “
.....
Ở Thượng gia hôm nay vui vẻ lắm. Chú dì của Thượng Âu Dật mang cháu của mình sang gửi bà Thượng trông giúp một ngày.
Cô bé 1 tuổi kháu khỉnh đáng yêu Thượng Nhĩ Nhĩ. Bà Thượng đang chơi với Nhĩ Nhĩ thì Đường Ôn Mạn và Thượng Âu Dật về. Hôm nay không nhiều việc nên hắn đến đón cô tan học.
Vừa ăn kem Đường Ôn Mạn vừa hát líu lo theo sau là Thượng Âu Dật đang lướt điện thoại chăm chú. Đồ chơi của Nhĩ Nhĩ lê la khắp phòng khách. Cô không để ý đã dẫm lên cái xe mô hình màu hồng của Nhĩ Nhĩ nên bị trượt ngã ra sau.
Thượng Âu Dật phản ứng nhanh tiến lên đỡ cô. Không may hộp kem cô đang ăn ụp lên đầu hắn làm hai người ngã ngồi.
Nhĩ Nhĩ lon ton chạy ra nhìn thấy hai người ngã ngồi thì ngơ ra. Bà Thượng từ nhà vệ sinh đi ra.
Bà Thượng:“ A! Nhĩ Nhĩ..hai đứa nữa!”
Bà bế Nhĩ Nhĩ lên. Hai người kia còn chưa định hình được gì thì Nhĩ Nhĩ chỉ vào Thượng Âu Dật cười to:“ Dật Dật đầu đầy kem!”
Bà Thượng cũng phì cười:“ Hai đứa còn không đứng lên. A Dật! Con đi tắm đi!”
Đường Ôn Mạn đứng lên ra véo cái má phính của Nhĩ Nhĩ:“ Em phá quá đó Nhĩ Nhĩ! Đồ chơi của em làm chị trượt té đấy nhé!”
Lời nhắn:
Mấy bà hối quá! Tui đang ở sân bay cũng ngồi viết cho mấy bà đó! Love you!!