Năm sau đó…
Đường Ôn Mạn và nhóm bạn học kỳ nghỉ đông rủ nhau đi suối nước nóng ở nước C chơi. Bà nội không yên tâm cho cô đi xa như thế nhưng chú cô thuyết phục bà lắm bà mới cho cô đi. Cô đã 18 tuổi rồi, đương nhiên có thể tự lo được nhưng bà nội cứ coi cô như trẻ con vậy.
Thạch Đào luôn luôn là đứa đến muộn nhất. Đường Ôn Mạn, Haley, Emily, Bối Nham, Uông Gia Đinh và John đã đến trước 2 tiếng làm thủ tục xong rồi.
Chu Đào Đào:“ Aaaa phanh không phanh được!!!”
Cô lao như tên vào chỗ bọn họ. Tất cả phản ứng nhanh né sang hai bên. Tưởng cô sẽ ngã vào hư vô nhưng cặp được John tóm lại kịp thời đứng thẳng lên được.
Haley trách:“ Dodo! Cậu không nhanh lên thì sẽ không kịp lên máy bay! “
Đào Đào nhìn một vòng các bạn đều cau có nhìn cô, mỗi John là cười bất lực. Cô cười một cái thoái thác rồi kéo John.
“ Cậu đi lấy vé với mình!”
Vừa tới khách sạn xong cũng là chạng vạng tối. Ai đó đều mệt mỏi trở về phòng lấy đồ chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng.
Suối nước nóng lộ thiên nằm trong khi vực của khách sạn. Nam nữ tách biệt nhưng ở cạnh nhau. Nếu ngâm buổi tối sẽ có thể nhìn lên trời ngắm bầu trời đêm, thư gian hơn hẳn.
Chu Đào Đào và Emily báo víu nhau thử thò chân xuống. Sức chịu nóng của họ chắc kém nên vừa bước vào không thể ngồi xuống được như Đường Ôn Mạn và Haley.
Đường Ôn Mạn khinh bỉ nhìn Chu Đào Đào:
“ Thạch Đào, cậu chịu đựng kém như vậy! Ngồi xuống đi, rất thoải mái!”
“ Nóng lắm! Mình ngồi xuống không nổi!”
Đường Ôn Mạn nhìn Haley ra hiệu bằng mắt. Cô tự nhiên đếm đến ba rồi hai người nhảy lên ôm Chu Đào Đào và Emily lôi xuống.
Haha! Thấy Thạch Đào nhảy dựng lên, Emily la toáng thì hai người kia còn khoái chí cười khanh khách hơn. Phía nam bên kia nghe rõ mồn một. Họ cười xòa, biết tỏng Chu Đào Đào lại bị trêu chọc rồi.
Vì là trong tuần nên ít người tới. Nhưng chủ yếu họ tới tầm trưa chiều hoặc là tối muộn để yên tĩnh hơn. Nhóm của cô đi tầm giữa giữa nên thoải mái đùa nghịch.
Đang cười đùa thì, xoạch một tiếng, cửa được mở ra. Bước vào là một người phụ nữ trẻ, tóc thẳng băng, để mái ngố, gương mặt nhẹ nhàng, nữ tính, mềm mại. Là người phụ nữ mang nét đẹp phương Đông. Thấy người ta vào mấy cô gái nghiêm chỉnh lại nhìn nhau gượng gạo.
Cô gái cười, chào bằng tiếng anh:“ Xin chào! Tôi ngâm chung nhé!”
Đào Đào gật đầu bắt đầu tiếp chuyện với cô gái. Trò chuyện ra mới biết cô là người nước T, năm nay 23 tuổi, tên là Tả Dư.
“ Chị đi du lịch tới đây sao?”
Họ vẫn giao tiếp bằng tiếng anh để Haley và Emily cùng nghe hiểu.
“ Đúng rồi.”
Haley:“ Là đi với bạn trai đúng không ạ!”
Tả Dư ngượng ngùng gật đầu.
Emily:“ Chị đẹp như thế chắc bạn trai chị cũng là một anh chàng đẹp trai manly nhỉ!”
Đường Ôn Mạn từ nãy giờ không tham gia vào cuộc trò chuyện, cô chỉ nằm ngửa cổ, nhìn lên trời ngắm sao. Thi thoảng liếc qua thôi, đi đến đây mệt mỏi nên Đường Ôn Mạn muốn nghỉ ngơi.
Tả Dư kể:“ Anh ấy không muốn đi cho lắm, tại công việc nhiều mà! Quản lý nhiều cơ sở của tập đoàn lắm.”
Đào Đào nghe thấy đó thì mắt sáng lên:“ Oa! Chắc bạn trai chị giàu lắm ha, siêu giàu mới đúng.”
Haley chen miệng:“ Còn chiều chuộng chị nữa nhỉ!”
Tả Dư cười cười có vẻ tự hào lắm.
Được nửa tiếng Đường Ôn Mạn muốn ra ngoài trước. Bạn cô vẫn trò chuyện với Tả Dư nên bảo Đường Ôn Mạn về khách sạn trước sau đó đi ăn trong khách sạn trước cũng được. Bọn họ định ngâm lâu hơn, tiện chờ các bạn nam bên kia.
Một cái khăn tắm cô quấn quanh ngực, một cái lớn để khoác qua vai sau đó cô mở cửa bước ra, đi vài bước sau đó rẽ vào một dãy hành lang là ở đó phòng tắm nam nữ ở hai bên đối diện.
Cô bước ra cũng đồng thời nghe tiếng cửa phòng bên kia mở ra. Đường Ôn Mạn chẳng quay đầu để tâm mà đi thẳng. Người đang ông phía sau nhìn theo dáng cô có chút ngờ ngợ ra gì đó. Đến ngã rẽ vào hành lang có phòng thay đồ, hắn mở to mắt đi đến quay người cô lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Đường Ôn Mạn mở miệng nhưng không thốt ra được ân thanh nào. Thượng Âu Dật nặn ra nụ cười, mắt lại có chút trốn tránh
“ Sao em lại ở đây?”
Cô thấy hắn chẳng khác gì cả. Còn hắn thì vẫn đang quan sát cô. Đường Ôn Mạn gương gạo
“ Đi du lịch với bạn!”
Cô trả lời cho có rồi khẽ gạt tay hắn “ Em phải đi thay đồ.”
“ Chờ đã!”
Thượng Âu Dật giữ cô lại thì Đường Ôn Mạn vì người ướt nước nhỏ xuống sàn gỗ, không để ý bị trượt chân. Hắn kéo cô lại kịp, Đường Ôn Mạn ngồi phịch trên sàn, dựa lưng vào tường. Thượng Âu Dật đang quỳ một chân, chống tay lên tường áp sát cô.
Cô quấn khăn tắm, hắn cũng quấn khăn quanh hông. Lại còn với tư thế này thì thật có mùi ám muội. Khăn trên vai cô tuột xuống. Lúc này một mảng ngực lấp ló nhô lên với xương quay xanh mảnh mai, được hắn thu trọn vào tầm mắt.
Hai người chưa hoàn hồn, nhìn nhau chăm chăm. Hắn quan sát cô, tai đỏ lên. Đúng…đúng là cô khác với lúc trước thật. Lớn… rồi!
Đường Ôn Mạn thẹn quá đẩy hắn, nói hơi lớn, kèm động tác lấy khăn nhanh chóng che lại.
“ Nhìn cái gì!”
Hai người rời vào phòng hai bên trong không khí ngượng ngùng không thể tả nổi.