Vợ Của Thượng Tổng Hôm Nay Không Phá

Chương 3: Chương 3: Nuông chiều




Tối đó trước khi đi ngủ Thượng Âu Dật qua phòng ngủ của Đường Ôn Mạn kiểm tra bài tập về nhà của cô. Hắn luôn là người kiểm tra, quản việc học tập của cô.

Đường Ôn Mạn ngồi trên giường lướt lướt điện thoại trên giường miệng lẩm nhẩm.

“ Đúng hết đúng không?”

Hắn nói khẽ:“ Chưa chắc!”

Cô nằm bò trên giường thấy tin nhắn thoại của bạn nam hôm qua vừa kết bạn thì ấn vào. Âm thanh từ điện thoại phát ra Thượng Âu Dật nghe rõ mồn một “ Đường Ôn Mạn mai đi xem phim với mình được không.”

Đường Ôn Mạn:“ Oái gì vậy!”

Giật mình làm rơi cả điện thoại xuống đất. Thượng Âu Dật đi tới nhặt điện thoại của cô lên. Cô chồm người dậy vội nhảy xuống giường muốn cướp lại điện thoại. Hắn giữ tay lên đầu cô rồi giơ cao điện thoại đồng thời đưa mắt lên.

Đường Ôn Mạn:“ A! Trả cho em!”

Thượng Âu Dật:“ Uông Gia Đinh?”

Đường Ôn Mạn:“ Là bạn của An An, cậu ấy em quen ở sing nhật An An.”

Thượng Âu Dật nhìn cô, bỗng nhấc cô lên. Đường Ôn Mạn bất ngờ không lường trước ôm lấy cổ hắn. Hắn đặt cô ngồi xuống giường.

“ Buổi tối lạnh rồi em còn giám đi chân trần xuống đất.”

Cô bĩu môi chìa tay ra. Hắn đặt điện thoại lên tay cô.

“ Cái này là ngoại tình công khai sao? Còn mở to tiếng cho anh nghe thấy!”

Nghe hắn nói thế Ôn Mạn giãy nảy lên:“ Cái gì mà ngoại tình. Em đã là vợ anh đâu. Với lại do cái điện thoại tiếng nó to.”

Thượng Âu Dật nhướn mày:'' Lại còn chối nữa. Em ruồng rẫy anh đấy hả. Lúc nhỏ nằng nặc đòi gả cho ai hả. Đính hôn với ai từ khi chưa đầy 1 tuổi?”

Cô nhìn hắn, không thể chối cãi:“ Anh.. chắc là cậu ta có ý với em. Em đã nói gì lại đâu.”

Cô lại nói:“ Là ba mẹ em muốn gả em cho anh từ bé ý. Ba mẹ..”

Nói đến đây cô bỗng khựng lại. Tự dưng trong vô thức cô lại nhắc về họ. Người cô chỉ thấy trong ảnh và được nghe ba mẹ Thượng kể lại mọi chuyện. Lúc 10 tuổi ba mẹ Thượng mới cho cô biết hết tất cả. Lúc ấy cô cũng buồn nhưng vẫn có ba mẹ Thượng yêu thương hết mực mà.

Hắn biết cô lại sắp suy nghĩ nên không nói nữa. Hắn ấn cô nằm xuống giường, đắp chăn ngang bụng cô rồi đứng lên sải bước ra cửa phòng bật đèn ngủ tắt đèn phòng cho cô.

“ Ngủ sớm đi! Anh về phòng.”

Giọng nói dịu dàng của hắn làm cô cảm thấy yên tâm dễ chịu trước khi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

....

Sáng hôm sau, khi cô thức dậy sửa soạn buổi sáng, hắn đã đi làm từ lâu. Cuộc họp hội đồng quản trị này hắn sẽ phải chủ trì nên tới sớm chút. Đường Ôn Mạn xuống nhà ăn sáng. Bà Duyên là quản gia lâu năm của Thượng gia đang điều hành những giúp việc ngoài vườn. Trong bếp, ngoài phòng khách cũng có vài ba giúp việc đang làm công việc của mình. Thượng gia lúc nào cũng người làm đi lại tấp nập như vậy.

Thấy cô xuống ông Thượng đang ăn sáng vẫy vẫy.

“ Chào buổi sáng con gái. Xuống đây ăn sáng đi con.”

Bà Thượng từ phòng khách đi đến bàn ăn kéo ghế ngồi xuống:“ Con dậy sớm như vậy làm gì? Ngày nghỉ cứ ngủ thoải mái đi chứ.”

Đường Ôn Mạn cười tươi đi xuống ngồi vào bàn:“ Ba mẹ buổi sáng tốt lành. Con hẹn ba đi tới trường đua ngựa nên phải dậy sớm là phải. Ba nhỉ?”

Ông Thượng cắn miếng sandwich, giơ ngón tay cái lên.

Chị Từ bê bát cháo tôm thơm nức mũi ra trước mặt Đường Ôn Mạn. Cô nhẹ nhàng từ tốn ăn cháo.

“ Ba này, sắp tới trường con tổ chức hội thể thao ba và con đấy. Ba đi được không?”

Ông Thượng bỏ tờ báo buổi sáng xuống hỏi:“ Ngày bao nhiêu?”

Ôn Mạn nuốt miếng cháo:“ Thứ 4 tuần sau!”

Ông Thượng áy náy nói:“ Chết rồi. Hôm ấy ba có chuyến công tác tới Úc. Sao bây giờ!”

Bà Thượng quay sang:“ Không hủy được hả anh?”

Đường Ôn Mạn:“ A ba cứ đi đi! Sao làm trễ nải việc của ba được.”

Ông Thượng nảy ra ý kiến:“ A! Hay là bảo Âu Dật đi với con.”

Bà Thượng nhìn ông rồi đánh vào cáng tay ông một cái:“ Anh làm sao ý. A Dật sao được. Ba và con cơ mà.”

Đường Ôn Mạn:“ Thật ra cũng không phải không được. Cô giáo con nói ông nội hay anh em trai đi đều được. Miễn là nam giới ạ.”

Ông Thượng tránh ánh mắt lườm nguýt của bà Thượng, mắt sáng lên:“ Thế à! Tốt quá. Nhất định nó phải tham gia với con.”

...

Ăn xong cô đi thay đồ để tới trường đua cùng ba. Xuống dưới thấy ông Thượng cũng mặc đồ cưỡi ngựa giống mình thì cầm điện thoại chạy xuống muốn selfie với ông một tấm ảnh.

Thấy cô hí hửng giơ máy lên ông Thượng cũng hợp tác nhìn qua.

Đường Ôn Mạn:“ Quá bảnh luôn ba ơi!”

Ông Thượng cười:“ Phải thế chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.