Vợ Của Thượng Tổng Hôm Nay Không Phá

Chương 42: Chương 42: Sinh nhật




Đường Ôn Mạn tắm rủa xong xuống thì cơm canh cũng chuẩn bị xong rồi. Mọi người cùng ngồi vào bàn ăn. Tả Dư ngồi xuống bên cạnh Thượng Âu Dật, hắn kéo cái ghế bên cạnh ra nhưng Đường Ôn Mạn lại lướt qua luôn rồi ngồi đối diện hắn.

Ngồi vào bàn cả nhà yên tĩnh đến đáng sợ. Không ai nói năng gì làm không khí trầm lắng vô cùng. Tả Dư cũng hơi ngại ngùng bèn nhìn sang Thượng Âu Dật định cầu cứu hắn. Hắn đang nhìn chằm chằm Đường Ôn Mạn, không hề chệch mắt đi một giây, vẫn gắp thức ăn như thường. Mà ánh nhìn của hắn vô cùng dịu dàng ấm áp làm cho Tả Dư trong lòng dấy lên sự bất an, lo sợ.Hắn chưa bao giờ nhìn Tả Dư như thế. Cô run run nắm chặt đũa, cô mỉm cười bắt chuyện:“ Bác gái! Cháu mua tặng bác bộ váy đứng đầu trong bộ sưu tập thời trang Milan mới nhất tháng này đấy ạ! Mong bác sẽ thích!”

Ông Thượng thấy bà Thượng không có ý để tâm thì trả lời thay, mặt vẫn rất khách sáo

“ Cảm ơn cô Tả có lòng.”

“ Gọi cháu Dư Dư được rồi ạ!” Tả Dư vui vẻ cười xòa.

Đường Ôn Mạn cũng cất giọng:“ Mẹ! Xíu nữa có người tiệm con giao bánh đến ạ! Con làm xong từ chiều rồi!”

Bà Thượng phấn khích:“ Tới lúc đó mẹ sẽ thổi nến. Con không được tranh với mẹ đó haha!”

Đường Ôn Mạn lè lưỡi:“ Con lớn rồi! Không có thích thổi nến như trước đâu!”

Thượng Âu Dật cười nhẹ:“ Ngày trước anh không cho em thổi bánh kem của anh thì em còn khóc nhè ra đó. Hại anh bị mẹ cốc đầu!”

Bà Thượng giãn cơ mặt ra, làm mặt giận:

“ Thượng Âu Dật! Con còn dám kể. Trêu chọc Mạn Mạn cho nó khóc là chiến tích à!”

“ Haha!” Ông Thượng cũng vui vẻ hẳn. Không khí này lâu lắm mới có lại. Từ lâu rồi họ mới được thoải mái trên bàn ăn như thế. Giống y như lúc Đường Ôn Mạn còn ở đây.

Chỉ có sót lại một người im lặng ăn và quan sát xung quanh chẳng biết nói gì. Tả Dư không tin Đường Ôn Mạn lại là con nuôi của Thượng gia. Vậy tại sao lúc ở nước C họ lại không tỏ ra gì là quen biết. Thượng Âu Dật thậm chí còn không nói với cô. Lý do là gì?



Một lúc sau bánh kem được đưa đến, cả nhà xem ti vi ăn hoa quả. Đường Ôn Mạn và Thượng Âu Dật đi vào trong tủ bếp lấy thêm hoa quả và thạch rau câu, kem mang ra ngoài.

Đường Ôn Mạn với mãi không tới cái tủ bếp trên đầu để lấy thạch rau câu. Từ sau có bàn tay với lên mở tủ rồi lấy xuống. Thượng Âu Dật đặt hai tay lên mặt bếp, giam cô trong vòng tay, nhìn cô cười nhẹ nhàng.

“ Gì vậy? Anh muốn nói gì?” Đường Ôn Mạn ngờ vực, thấy hắn tiến gần đến thì giữ tay lên ngực hắn muốn đẩy hắn.

“ Chỉ muốn nói là em rất đáng yêu!” Hắn cúi xuống hôn nhẹ trán cô rồi quay ra lấy nốt mấy hộp kem mang ra.

Toàn bộ hành động nhanh như một cơn gió làm cô không kịp trở tay. Đường Ôn Mạn run run đặt tay lên trán xoa xoa như điên, mặt nóng ran, đứng đá đá vào tủ lạnh.

Đầu óc đang rối như tơ vò.

“ Aaaa. Lưu manh, biến thái. Thượng Âu Dật điên rồi.” Cô chỉ dám la khẽ khàng. Bối rối mà cào cào tóc mấy cái cho nghiêm chỉnh lại, hít một hơi ôm lấy rổ hoa quả chạy ra.

Bánh tới rồi, đặt bánh nghiêm chỉnh lên bàn, cô đội mũ sinh nhật cho Bà Thượng. Đường Ôn Mạn đeo cái kính sinh nhật, cùng mọi người vừa hát chúc mừng, cô nhảy nhót quanh bà Thượng:“ Mẹ! Mẹ ước đi ước đi!”

Bà Thượng nhắm mắt, chắp tay ước sau đó thổi nến. Mọi người vỗ tay vui vẻ, bà Thượng theo lệ là ôm từng người một rồi nhận lời chúc. Bà ôm ông Thượng hôn môi ông một cái:“ Nhạc Yên Thuần! Thượng phu nhân của anh sinh nhật vui vẻ nhé!”

Đường Ôn Mạn với Thượng Âu Dật ngồi trên sô pha ồ lên như trước, Tả Dư cũng ồ theo.

Đến lượt Thượng Âu Dật bà véo véo tai cậu con trai rồi mới ôm lấy hắn.

“ Chúc mừng sinh nhật mẹ của con!” Thượng Âu Dật cười khẽ.

“ Anh đừng làm tôi tức chết là mừng lắm rồi!” Bà trách yêu hắn rồi lại ôm Đường Ôn Mạn thật chặt.

“ Mẹ yêu của con, chúc mẹ ngày càng xinh đẹp, khỏe mạnh hơn! “

Bà Thượng xoa xoa hai má cô:“ Mạn Mạn của mẹ là nhất rồi! Cảm ơn con!”

Tả Dư định tiến đến ôm bà thì bà Thượng quay đi lấy bánh kem. Cô hụt hẫng buồn vô cùng. Bà chẳng nể mặt cô chút nào. Đường Ôn Mạn thấy Tả Dư lạc lõng lại liếc qua Thượng Âu Dật. Thấy hắn sao chẳng có vẻ gì là quan tâm vậy. Hai người chẳng giống một đôi gì hết. Ngay cả ánh mắt tình tứ thôi cô cũng chẳng thấy.

Đường Ôn Mạn thở dài, bản thân không hiểu sao lại vỗ vỗ chỗ bên cạnh:“:Chị ngồi xuống đây. Đừng để bụng. Mẹ em chắc không đế ý thôi!”

Tả Dư gượng cười rồi đến bên cạnh cô.

“ Nào cô Tả, chụp cho gia đình tôi bức ảnh nhé!” Ông Thượng đưa máy ảnh cho Tả Dư rồi vẫy mọi người đứng sau cái bánh kem hai tầng.

Bà Thượng và Đường Ôn Mạn đứng giữa, hai người đàn ông đứng hai bên. Ông Thượng âu yếm ôm eo bà nhìn vào ống kính cười tươi. Bà Thượng luồn tay kéo Thượng Âu Dật đứng xích lại Đường Ôn Mạn, kéo tay hắn đặt lên vai cô.

Thượng Âu Dật kéo cô đứng sát lại hắn. Đường Ôn Mạn nhìn hắn một cái rồi quay ra lấy bánh kem bôi lên mũi Thượng Âu Dật. Khoảnh khắc máy ảnh bấm chụp thì hai người bên này nhẹ nhàng ôm nhau, hai người bên kia cười đùa vui vẻ tạo ra khung cảnh vừa tự nhiên vừa ấm áp gia đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.