Vợ Của Tổng Tài Không Dễ

Chương 151: Chương 151: Bất ngờ, trở thành thư kí tổng giám đốc




Đường Tinh Khanh vẫn hi vọng nhìn ban giám khảo, nỗ lực dành lấy cơ hội cuối cùng cho bản thân: “Anh à, tôi biết vẻ ngoại hình của tôi không phù hợp với tiêu chuẩn của các anh, nhưng tôi nhìn thông tin tuyển dụng, trên đó không có yêu cầu cụ thể ngoại hình phải như thế nào… Hơn nữa lúc nãy anh cũng đã nói, năng lực của tôi hoàn toàn có thể trở thành thư kí tổng giám đốc, trong công việc, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm tốt! Xin anh cho tôi một cơ hội!”

Thấy vậy, ban giám khảo nói với bộ dạng khó xử: “Cái này… Cũng không phải chúng tôi không muốn tuyển cô, chủ yếu là do tổng giám đốc chúng tôi đặc biệt yêu cầu…Ẩy, phu nhân tổng giám đốc, sao cô lại đến đây?”

Ban giám khảo vừa nói vừa đứng dậy đi đến cửa phòng.

Phu nhân tổng giám đốc?

Trong lòng Đường Tinh Khanh nghi ngờ cũng nhìn về phía cửa, nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, có vóc dáng mê hôn đang bước vào.

Trước mặt ban giám khảo, Doãn Thu Ngọc phiền hà xua tay, kiêu ngạo nói: “Các người tiếp tục đi, tôi đến đây xem thôi.”

“Vâng vâng.” Lời của vợ sắp cưới của tổng giám đốc, ban giám khảo đương nhiên phải nghe theo rồi, Doãn Thu Ngọc và Đông Phùng Lưu đính hôn lâu như vậy rồi, sau này chắc chắn là sẽ kết hôn, bọn họ đều là cấp dưới, bây giờ không Nịnh bợ cho tốt, nếu như đắc tội với phu nhân tổng giám đốc tương lai, thì có thể sẽ bị đuổi việc, bèn lấy lòng Doãn Thu Ngọc để cô ta ngồi vào vị trí mà anh ta vừa ngồi, còn dặn dò trợ lí bên cạnh rót nước cho Doãn Thu Ngọc, hoàn toàn gạt Đường Tinh Khanh sang một bên.

Doãn Thu Ngọc kiêu ngạo ngồi xuống vị trí tốt nhất trong phòng họp, lạnh lùng nói với ban giám khảo đó: “Các người tiếp tục đi, không cần để ý đến tôi.”

“Vâng vâng.” Ban giám khảo gật đầu lia lịa, lúc anh ta ngồi xuống nhìn thấy Đường Tinh Khanh, liền khó chịu nói: “Sao cô còn ở đây? Đã nói không tuyển cô rồi, mau đi đi.”

Biết bản thân đã không còn cơ hội, Đường Tinh Khanh thất vọng đứng dậy, lặng lẽ bước ra ngoài, haiz, xem ra phải tìm cách khác để tiếp cận Đông Phùng Lưu thôi.

Thế nhưng, điều khiến cho Đường Tinh Khanh cảm thấy kì lạ là, phu nhân tổng giám đốc mà ban giám khảo gọi lúc nãy, là có ý gì, tổng giám đốc của công ty này không phải là Đông Phùng Lưu sao, lẽ nào là…

Nghĩ đến đó, tim của Đường Tinh Khanh đột nhiên chạy chậm một nhịp, tâm trạng khó mà nói rõ được nổi lên trong lòng, thậm chí, còn có chút ghen.

Lẽ nào Đông Phùng Lưu kết hôn rồi?

Nhiều năm trở lại đây, Đường Tinh Khanh luôn hạ quyết tâm không đi dò la tin tức của Đông Phùng Lưu, cứ coi như không có người đó, càng không cần quan tâm đến những việc lớn của anh ta.

Hơn nữa trên đường trở về, Đường Tinh Khanh hoàn toàn không ngờ đến sự thật Đông Phùng Lưu có thể kết hôn, giống như cô, nhiều năm như vậy vẫn một mình, không mảy may suy nghĩ đến chuyện kết hôn.

Có thể là Đông Phùng Lưu cuối cùng vẫn là Đông Phùng Lưu mà thôi, kết hôn cũng là chuyện bình thường… Không đúng!

Nếu anh ta kết hôn rồi thì giữ con trai mình làm gì! Kết hôn rồi không phải anh ta sẽ có con cái của riêng mình sao, còn cô chỉ có một đứa con trai!

Nghĩ vậy, trong lòng Đường Tinh Khanh tức giận, cô nhất định phải cố gắng để sớm tìm thấy Đông Phùng Lưu, để anh ta giao con trai mình ra!

“Cô đợi đã!” Lúc Đường Tinh Khanh vội vàng định rời khỏi phòng họp thì giọng nói của một người phụ nữ ngăn cô lại.

Đường Tinh Khanh dừng lại trong lòng nghĩ có phải bản thân cô nghe nhầm rồi không, là người phụ nữ lúc nãy đang gọi cô sao?

Đường Tinh Khanh không chắn chắn quay đầu lại, cô nhìn người phụ nữ ăn mặc sành điệu, và cũng chính là vợ sắp cưới của Đông Phùng Lưu, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Doãn Thu Ngọc gật đầu, cô ta hất cằm kiêu ngạo nói: “Đúng, là cô, tôi đang gọi cô đấy, cô ra đây cho tôi.”

“……”

Đường Tinh Khanh lặng lẽ không nói gì trở về vị trí ban nãy, nhìn Doãn Thu Ngọc, lạnh lùng hỏi: “Cho hỏi cô có chuyện gì sao?”

Bây giờ công ty lại không tuyển dụng cô, lẽ nào còn gọi cô lại để sỉ nhục cô sao.

Doãn Thu Ngọc vốn dĩ không biết trong lòng Đường Tinh Khanh đang nghĩ cái gì, cô ta nở nụ cười đắc ý, từ ghế đứng dậy, đi đến chỗ Đường Tinh Khanh nhìn cô một lượt.

Không tồi, đủ xấu xí, trang điểm đủ quê mùa, tuổi tác đủ lớn, với người phụ nữ như vậy, Đông Phùng Lưu chắc chắn không có chút hứng thú gì rồi.

Doãn Thu Ngọc đắc ý đánh giá trong lòng, còn Đường Tinh Khanh thì nhìn cô ta mà không hiểu gì.

Người vợ này của Đông Phùng Lưu có vấn đề à, gọi người ta quay lại, lại không nói không rằng nhìn người ta lâu như vậy, ánh mắt nhìn người khác ấy giống như đang lựa chọn quần áo vậy.

“Cho hỏi… Cô gọi tôi quay lại rốt cuộc là có chuyện gì?” Đường Tinh Khanh hít một hơi thật sâu, kiềm chế bản thân hỏi.

Doãn Thu Ngọc nhìn một hồi lâu, cuối cùng gật đầu đắc ý, cô ta nhìn Đường Tinh Khanh cười nói: “Tôi tiến cử cô làm thư kí tổng giám đốc, cô thấy thế nào?”

“Thư kí tổng giám đốc?”

Dường như là lúc đó, Đường Tinh Khanh và ban giảm khảo đều ngạc nhiên đồng thanh nói ra năm chữ đó, không chỉ có hai người họ, mà tất cả mọi người trong phòng họp đều há hốc mồm.

Ai có thể ngờ đến, một người phụ nữ không đảm đương được chức vụ thư kí tổng giám đốc, lại có thể đi làm thư kí tổng giám đốc, đó đúng là chuyện tốt từ trên rơi xuống cũng không tìm thấy được.

“Cái này, cái này….” Đường Tinh Khanh cũng kinh ngạc đến nỗi không biết nói gì, thông tin này đến quá bất ngờ, vốn dĩ cô còn ôm tâm trạng đi tìm cơ hội khác để đối diện với thất bại của ngày hôm nay, cô đã từ bỏ ý định làm thư kí rồi, không ngờ sự xuất hiện của Doãn Thu Ngọc lại mang đến cho cô một niềm vui lớn đến như vậy.

Thư kí tổng giám đốc, không phải là có thể trực tiếp tiếp cận Đông Phùng Lưu hay sao?

Quả đúng là...món quà từ trên trời rơi xuống?

Như vậy cô có thể trong một khoảng thời gian ngắn, tìm thấy Đường Ngũ Tuấn- con trai yêu quý của cô rồi, sau đó đưa thằng bé rời khỏi thành phố A, đi đến một nơi mãi cũng không gặp lại Đông Phùng Lưu, không bao giờ trở về nữa.

Lúc đó, Đường Tinh Khanh vui mừng không ngớt, thật là không biết phải nhận xét vợ của Đông Phùng Lưu trước mặt mình như thế nào nữa. Quả là...ngốc đến đáng yêu!

Sao vậy? Có phải vui mừng đến độ không nói lên lời không? Nếu như cô muốn cảm ơn tôi, thì ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi có thể đảm bảo cho cô một công việc vừa ý! Doãn Thu Ngọc chau mày, trên khuôn mặt nở nụ cười đắc ý, bộ dạng ban ơn cho cô như vậy thì cô nên quỳ xuống, cảm ơn cô ta cho thật tốt.

Không vấn đề, không vấn đề! Đường Tinh Khanh liên tục gật đầu như giã tỏi, cơ hội tốt như vậy, tất nhiên là cô không thể từ chối rồi, cô lập tức đồng ý một cách không ngại ngùng: Được, tôi đồng ý với cô.

Làm một người phụ nữ, sợ nhất là chồng mình ở bên ngoài có người phụ nữ khác, Đường Tinh Khanh cũng rất hiểu tại sao Doãn Thu Ngọc lại chọn cô, vì lớp trang điểm hôm nay của cô, nhìn vào là khiến bất kì người phụ nữ nào cũng đều yên tâm!

Còn Đường Tinh Khanh cũng đang mong muốn kết quả như vậy.

Còn về Đông Phùng Lưu...Ha, cô trước đây hận anh ta, cho dù đã sáu năm rồi, nhưng sự hận thù cũng không giảm đi chút nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.