Cứ thế, nhờ sự giới thiệu có trọng lượng của Doãn Thu Ngọc, mà Đường Tinh Khanh thuận lợi trở thành thư kí tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Đông Phùng.
Sau sự hợp tác thành công, tâm trạng của Doãn Thu Ngọc cũng vô cùng vui vẻ, khí thế trên người cũng không kiêu căng như vậy, cô ta đắc ý cười nói với Đường Tinh Khanh: Nếu đã vậy, thì hôm nay cô bắt đầu đi làm.
Vâng. Việc đau đầu đã giải quyết xong, Đường Tinh Khanh nói một cách vui vẻ.
Nhưng lời vừa dứt, cô đột nhiên nghĩ đến một sự thật!
Nếu như hôm nay bắt đầu đi làm thì có nghĩa là hôm nay sẽ gặp Đông Phùng Lưu... Vừa nghĩ đến việc gặp mặt Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh liền hồi hộp không ngớt, còn có cả chút sợ hãi.
Có lẽ là vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối diện với anh ta, hoặc là sợ bản thân nhìn thấy anh ta lần nữa thì lại không có cách nào để tháo chạy khỏi anh ta nữa.
Đường Tinh Khanh không thể tưởng tượng, năm đó lúc cô rời xa Đông Phùng Lưu, anh ta đã tức giận thế nào, thậm chí, đến nghĩ cô cũng không dám nghĩ.
Đông Phùng Lưu chắc chắn là tức đến nỗi muốn giết người!
Vừa nghĩ đến sự giận dữ của Đông Phùng Lưu, Đường Tinh Khanh bất giác cảm thấy chán ghét.
Tiếp đó, cô lại nghĩ đến con trai cưng của mình... Cân nhắc kĩ lưỡng, Đường Tinh Khanh hạ quyết tâm, vì giành được con trai về, cô phải liều thôi.
Thôi... Đến đi! Đông Phùng Lưu! Cho dù anh có thế nào, tôi cũng không sợ anh đâu! Tôi đã không còn là Đường Tinh Khanh của sáu năm về trước nữa rồi.
……
Tuy nhiên, lúc Đường Tinh Khanh được đưa đến bàn thư kí bên ngoài văn phòng Đông Phùng Lưu, cô không hề nhìn thấy Đông Phùng Lưu, người chào đón cô là một người phụ nữ chứa đầy sự bực dọc.
Người phụ nữ này là người đi trước của cô, cũng là thư kí của Đông Phùng Lưu, giây phút đầu tiên mà thư kí trước nhìn thấy Đường Tinh Khanh, đầu tiên là phát ra tiếng cười cợt nhả, sau đó dường như là nghĩ đến điều gì đấy, trong đôi mắt lại nổi lên chút đau buồn.
Cô ta cứ thế dẫn Đường Tinh Khanh giới thiệu sơ qua quy trình kĩ thuật của toàn bộ công ty, sau đó mới dẫn cô trở về bàn thư kí, bàn giao một số công việc.
Đường Tinh Khanh chăm chú đi sau nghe thư kí trước nói, thư kí trước thấy cô trung thực như vậy, không nhịn nổi mà thở dài nói: Cô thì nghe lời đấy, nhưng tiếc là người phụ nữ Doãn Thu Ngọc đó, trước khi đi làm sao để có thể vạch trần bộ mặt thật của cô ta đây.
Mặc dù không hiểu chân tướng phía sau sự việc, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn lễ phép nở nụ cười, không nói bất kì lời nhận xét nào.
Thấy Đường Tinh Khanh như vậy, thư kí trước lại thở dài, cô đặt một cuốn sổ tay vào tay Đường Tinh Khanh nói: Điều tôi cần nói tôi đã nói rõ với cô rồi, tiếp theo sẽ như thế nào, thì chỉ có thể xem bản thân cô thôi, chỗ này không giữ mình thì ắt sẽ có chỗ khác.
Đường Tinh Khanh cầm lấy cuốn sổ tay, có chút nghi ngờ nhìn nó, không kiềm nén được mà mở ra xem.
Đúng lúc Đường Tinh Khanh vừa mở ra, thì cô thư kí đó liền nhắc nhở: Tổng giám đốc thích uống cà phê không đường, tốt nhất là đắng, nhưng lại không được đắng quá.
Lúc anh ấy bận thì sẽ ăn cơm luôn ở công ty, cô phải phụ trách cơm trưa của anh ấy, anh ấy chỉ ăn đồ ở mấy tiệm thôi, còn về phương thức liên lạc tôi đã ghi ở trong hết rồi.
Cô ấy ngập ngừng, Còn nữa, nếu Doãn Thu Ngọc bảo cô gọi cô ta là phu nhân tổng giám đốc thì cô tuyệt đối đừng gọi.”
Hai cái trước Đường Tinh Khanh đều ghi nhớ trong long rồi, còn chuyện cuối cùng Đường Tinh Khanh không thể hiểu nổi: Tại sao?
Bởi vì... Thư kí trước nhìn trái nhìn phải, cô ta cố tỏ ra thần bí ghé sát Đường Tinh Khanh, nói nhỏ: Bởi vì, cô ta căn bản không phải phu nhân tổng giám đốc, cô ta chẳng qua chỉ là vị hôn thê của tổng giám đốc mà thôi!
Nghe vậy, Đường Tinh Khanh liền cảm thấy nhẹ nhõm, dường như trong phút chốc chút được cục tức vậy.
Cô lập tức lại nghĩ đến, bản thân sao lại thở phào nhẹ nhõm, Doãn Thu Ngọc có phải là vợ của Đông Phùng Lưu hay không thì liên quan gì đến cô, bản thân mình ở đây lo lắng điều gì cơ chứ.
Đường Tinh Khanh gạt bỏ cảm xúc khác thường trong lòng đi, cô nở nụ cười nói với thư kí trước: Tôi biết rồi, cảm ơn cô.
Không ngờ cô thư kí trước nghe xong những lời của cô thì sự buồn bã trên khuôn mặt càng tăng thêm, cô ta vẫy tay một cách thờ ơ, ỉu xìu nói: Không cần đâu, cô còn nhiều tuổi hơn tôi nữa cơ, nói ra với tuổi tác đó của cô, chắc là đã kết hôn rồi chứ? Như vậy cô càng không đáng để Doãn Thu Ngọc đề phòng rồi, haiz, người phụ nữ trong lòng một đằng bề ngoài một lẻo ấy, tôi thực sự muốn đánh cô ta một trận.
Giọng điệu của cô thư kí trước chọc cười Đường Tinh Khanh, cô nhịn không nổi khẽ nhoẻn miệng, cười khẽ.
Cô cười cái gì? Thư kí trước bất mãn lườm Đường Tinh Khanh, nói bằng giọng của người từng trải: Cô đừng vội vui mừng quá sớm, với tính cách của người phụ nữ độc ác đó, sau này cô sẽ nếm khổ cực, bản thân cô tốt nhất cẩn thận chút!
Không thể không nói, cô thư kí trước đó cũng rất thú vị, mặc dù bộp chộp, có chút ngờ nghệch, nhưng Đường Tinh Khanh vẫn rất đồng tình với lời của cô ta.
Sắc mặt của Doãn Thu Ngọc khiến người khác nhìn là không ưa, cái hành vi ở sau lưng bắt người khác gọi là phu nhân tổng giám đốc, là có thể nhìn ra người phụ nữ này lòng đầy hư vinh, người như vậy, quả thực là không có cách nào khiến người khác ưa được rồi.
Tôi biết rồi. Đường Tinh Khanh thu lại nụ cười, nghiêm nghị nói: Cô nói lâu như vậy, hay là lát nữa cùng đi ăn trưa luôn?
Không cần đâu, ở lại đây tôi càng phiền, hơn nữa hôm nay tổng giám đốc có thể sẽ bận, cô ở lại đây chuẩn bị cơm trưa cho anh ấy. Thư kí trước vừa nói vừa vẫy tay thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi.
Nghe thấy phải chuẩn bị cơm trưa cho Đông Phùng Lưu, tim của Đường Tinh Khanh đập nhanh hơn, cả buổi sáng ấy cũng không nhìn thấy bóng dáng của Đông Phùng Lưu, vốn dĩ cô cho rằng bản thân cô đã chuẩn bị tốt việc đối diện lần nữa với anh ta, không ngờ gần đến lại có cảm giác hoảng loạn đến vậy.
Hít một hơi thật sâu, trong lòng Đường Tinh Khanh tự cổ vũ cho bản thân, chính vào lúc này, điện thoại nội bộ ở trên bàn thư kí reo lên.
Vừa nghe thấy âm thanh ấy, thư kí trước vừa định rời đi đột nhiên biến sắc, cô hoảng loạn lúng túng nhìn Đường Tinh Khanh, bộ dạng sợ sệt, vội vàng nói: Tiêu rồi! Sáng nay mải dẫn cô đi mà quên không chuẩn bị cà phê cho tổng giám đốc rồi, anh ấy chắc chắn đang giục! Tôi mặc kệ, tôi đi trước đây, cô tự cầu phúc đi nha!
Vừa nói cô ta liền chạy như bay.
“……”
Đường Tinh Khanh cũng bị tin tức đột ngột như vậy làm cho dao động, cổ họng nuốt ực, sau đó liền nhấc điện thoại nội bộ liên tục kêu lên, nhẹ nhàng nói: Chào tổng giám đốc.
Sao lâu như vậy mới nghe máy... Đông Phùng Lưu nói được một nửa thì liền dừng lại, anh ta hỏi một cách nghi hoặc: Cô là ai?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc mà rất lâu rồi chưa được nghe trong loa, không biết là do hồi hộp hay là vì điều gì khác, mà tim của Đường Tinh Khanh đập loạn xạ, cô cầm chắc loa trong tay nhẹ nhàng run lên, trong lòng tự an ủi mình vô số lần.
Cố gắng ổn định lại giọng nói của mình, Đường Tinh Khanh nói một cách bình tĩnh: Chào tổng giám đốc, tôi là thư kí mới đến, tôi tên là Đường Tiểu Anh, hôm nay là lần đầu tiên đến đây.”