''Anh ta đâu?” Lăng Hàn Nhượng chợt lên tiếng
Hạ Ninh Dung: “Ai cơ?”
“Ba của đứa bé.” Lăng Hàn Nhượng nhìn thẳng vào mắt Ninh Dung
Hạ Ninh Dung chợt ngẩn người, trong lòng cô có chút mất mát. Bỗng Hạ Ninh Dung ngước lên nhìn Hàn Nhượng nói với vẻ khổ sở: “Lăng tổng, anh nghĩ sao về một bà mẹ đơn thân?”
Lăng Hàn Nhượng im lặng, một lúc sau anh muốn nói gì đó nhưng câu từ lại không thể nào thoát ra khỏi miệng.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở. Lăng Hàn Nhượng và Hạ Ninh Dung quay lại thì thấy Masker và Hạ Tử Minh hốt hoảng chạy vào.
Masker đi đến bên giường bệnh của Hạ An Chi, không quay lại nhìn Ninh Dung nhưng miệng vẫn hỏi: “Tiểu thiên sứ của tôi bị sao vậy?”
“Mami, em gái con không có vấn đề gì chứ?” Hạ Tử Minh đứng bên cạnh Ninh Dung với vẻ mặt lo lắng
“Không có gì đáng ngại, chỉ là bệnh đau dạ dày của em con tái phát thôi. Do hôm qua ăn nhiều thứ quá.” Hạ Ninh Dung vuốt mặt Tử Minh nói với giọng dịu dàng
Lúc này cả hai người mới nhận ra có gì đó không đúng khi bước vào phòng, Masker và Hạ Tử Minh đồng thời quay sang nhìn Lăng Hàn Nhượng.
Lăng Hàn Nhượng hiểu ra vấn đề liền giải thích: “Xe của cô ấy bị hết xăng nên tôi cho cô ấy đi nhờ.”
Masker và Hạ Tử Minh “À” một tiếng.
“Vậy, anh Masker là có quen biết với thư ký Hạ?” Lăng Hàn Nhượng nhướng mày nhìn Masker
Hạ Ninh Dung và Masker quay sang nhìn nhau.
“Masker là bạn của tôi khi còn ở bên Mỹ.” Hạ Ninh Dung nói
“Đúng vậy, chúng tôi là bạn thân 4 năm rồi.” Masker nói thêm
*Là bạn thân được 4 năm rồi sao? Vậy thì anh ta không thể là ba của hai đứa trẻ này được. Trông chúng ít nhất cũng phải 5 tuổi rồi.
“Chú Lăng Hàn Nhượng, cảm ơn chú đã giúp mami của cháu!” Hạ Tử Minh trèo lên ghế cúi đầu
Lăng Hàn Nhượng nhìn thẳng vào mắt cậu bé rồi đưa tay ra xoa đầu Hạ Tử Minh, anh cười đầy ấm áp: “Không có gì đâu nhóc, mami của cháu đúng là có phúc khi sinh được một cặp long phụng như vậy.”
Hạ Tử Minh cảm nhận được hơi ấm truyền từ bàn tay của Lăng Hàn Nhượng đến da đầu mình. Cậu bé bất giác cảm thấy người đàn ông này thật tốt. Không biết daddy của cậu có giống như chú này không?
“Anh hai.” Hạ An Chi từ từ mở mắt gọi
Hạ Tử Minh lập tức dừng dòng suy nghĩ của bản thân lại, trèo xuống ghế rồi đi đến bên Hạ An Chi. Cậu cắn cảu mắng: “Anh đã dặn em bao nhiêu lần rồi. Sao không chịu nghe lời vậy hả? Em sắp đi thi rồi, làm sao mà luyện tập được đây?”
“Ư... Em xin lỗi! Tại hôm qua vui quá nên...” Hạ An Chi phụng phịu
Hạ Tử Minh hừ nhẹ rồi quay mặt đi chỗ khác.
“Thôi nào, em gái con đang bị bệnh cần phải được chăm sóc.” Hạ Ninh Dung dỗ dành
“Mami, con sẽ quản lý em gái thật tốt. Không để em ấy phải vào viện nữa.” Hạ Tử Minh tuyên bố chắc nịch
“Rồi rồi nhóc con. Đừng có ra vẻ làm anh mà ăn hiếp em gái đó nha.” Masker trêu chọc
“Cháu đương nhiên sẽ không.” Hạ Tử Minh trừng mắt nhìn Masker
“Ok, chú chịu thua.” Masker giơ hai tay ra vẻ đầu hàng
Lăng Hàn Nhượng nhìn nụ cười trên gương mặt của Hạ Ninh Dung, anh cảm thấy có chút gì đó không nỡ.
Hạ Ninh Dung nhờ Masker trông hộ hai đứa nhóc rồi đi tiễn Lăng Hàn Nhượng.
“Lăng tổng, hôm nay thật sự rất cảm ơn anh!” Hạ Ninh Dung cúi đầu kính cẩn
“Ngược lại, tôi hôm nay rất bất ngờ đó.” Lăng Hàn Nhượng không nhìn Ninh Dung
Hạ Ninh Dung cười trừ.
“Tôi lâu nay cứ nghĩ là cô đeo lens không đấy.” Lăng Hàn Nhượng nhìn vào mắt Hạ Ninh Dung
“Thật ngại quá. Lăng tổng, anh có thể giữ bí mật chuyện ngày hôm nay giúp tôi được không?” Hạ Ninh Dung thăm dò
“Là chuyện gì? Hôm nay có nhiều chuyện xảy ra quá.” Lăng Hàn Nhượng cười cợt nhả
“Tất cả.” Hạ Ninh Dung nghiêm túc
Lăng Hàn Nhượng thấy ánh mắt kiên định của Hạ Ninh Dung thì ngừng cười, gương mặt trở nên nghiêm túc: “Ba của tụi nhỏ là người đó đúng không?”
Hạ Ninh Dung bỗng chột dạ: “Lăng tổng đang nói gì tôi không hiểu.”
Lăng Hàn Nhượng nhìn thẳng vào mắt Hạ Ninh Dung, cô liền đảo mắt qua chỗ khác.
“Thôi, tôi về công ty đây. Hôm nào cô phải làm bù giờ cho tôi đấy.” Lăng Hàn Nhượng vẫy tay chào Hạ Ninh Dung rồi đi
Hạ Ninh Dung đứng chôn chân tại chỗ, không chịu di chuyển.
*Anh ấy sẽ không phải là phát hiện ra rồi chứ? Liệu anh ấy có nói cho Hắc Hoàng Thiên biết không?