Hôm sau, Hạ Ninh Dung đang làm việc thì nghe cô giáo gọi điện báo Hạ An Chi bị đau bụng. Sắc mặt cô tái nhợt đi, Hạ Ninh Dung vội vàng chạy vào phòng làm việc của Lăng Hàn Nhượng.
''Cô còn có phép tắc không vậy? Lần này còn không thèm gõ cửa luôn sao?'' Lăng Hàn Nhượng trên tay vẫn cầm tập tài liệu, chau mày nhìn Hạ Ninh Dung
“Tôi có việc đột xuất cần phải xử lý gấp. Anh cho tôi ra ngoài một lúc được không?” Hạ Ninh Dung cố lấy lại bình tĩnh
“Lần này lại là chuyện gì nữa đây?” Lăng Hàn Nhượng bỏ tập tài liệu xuống, chống cằm nhìn Ninh Dung
“Tôi không có thời gian để giải thích, công việc tôi đã làm xong rồi. Anh cho tôi tan ca sớm được không?” Hạ Ninh Dung bắt đầu không giữ được bình tĩnh
Lăng Hàn Nhượng lại một lần nữa thấy Hạ Ninh Dung mất bình tĩnh. Anh vô thức gật đầu...
Nhận được câu trả lời, Hạ Ninh Dung lập tức ra khỏi phòng làm việc. Cô chạy thẳng xuống bãi xe, nổ máy nhưng lại phát hiện xe đã hết xăng.
Lăng Hàn Nhượng từ trên phòng làm việc nhìn xuống thấy Hạ Ninh Dung đang giơ tay ra bắt taxi.
“Lên xe đi, giờ này cô đứng đợi tiếng nữa may ra mới có một chiếc.” Lăng Hàn Nhượng dừng xe trước mặt Hạ Ninh Dung, ra lệnh
Hạ Ninh Dung suy nghĩ một chút rồi quyết định lên xe: “Đến trường Mầm non Ân Mỹ.”
Lăng Hàn Nhượng có chút bất ngờ nhưng cũng không nói gì mà lái xe đi luôn.
~ Trường Mầm non Ân Mỹ ~
Xe của Lăng Hàn Nhượng vừa dừng trước cổng trường, Hạ Ninh Dung đã vội vàng xuống xe. Cô chạy thẳng đến phòng y tế của trường. Vừa đến nơi đã thấy cô giáo đứng ở cửa đợi, vì Hạ An Chi rất ngoan ngoãn lại có tài năng nên các thầy cô trong trường rất quý mến.
“An Chi đã đỡ hơn chưa cô?” Hạ Ninh Dung sốt sắng nắm lấy tay cô giáo
Cô giáo lắc đầu: “Tôi nghĩ chị nên đưa em ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Hạ Ninh Dung liền vào bế An Chi lên rồi rời khỏi phòng y tế, bỗng cô quay lại hỏi cô giáo: “Hạ Tử Minh không sao chứ cô?”
“Không, em ấy rất tốt. Chị cứ yên tâm.”
Hạ Ninh Dung chào tạm biệt cô giáo rồi bế An Chi rời đi.
Vừa ra đến cổng thì thấy Lăng Hàn Nhượng, anh nhìn cô chằm chằm. Ninh Dung có chút bối rối: “Anh... Nếu bận thì anh mau trở lại công ty đi. Tôi bắt taxi cũng được. “
“Mau lên xe. Tôi chở cô đến bệnh viện.” Lăng Hàn Nhượng mở cửa xe cho cô
Hạ Ninh Dung bế An Chi đi đến.
“Mami, chú này là sếp của mami sao?” Hạ An Chi mở mắt ra nhìn Lăng Hàn Nhượng
*Mami? Đây là con của cô ấy sao? Cô ấy vậy mà lại có con rồi?
Lăng Hàn Nhượng ngẩn người ra.
“Cháu chào chú! Làm phiền chú rồi ạ.” Hạ An Chi lễ phép
“À, không vấn đề gì.” Lăng Hàn Nhượng vô thức trả lời
Sau khi đến bệnh viện, Hạ Ninh Dung đi lấy số. Vì đây là bệnh viện tốt nhất thành phố nên rất đông người đến khám.
Thấy Hạ Ninh Dung có vẻ sốt ruột vì số lượng người quá đông mà An Chi thì không hề đỡ đau hơn chút nào. Lăng Hàn Nhượng liền kéo Hạ Ninh Dung đến thẳng phòng khám.
''Mau khám cho cô bé này đi.” Lăng Hàn Nhượng nói với vị bác sĩ đang ngồi trước bàn làm việc
Hạ Ninh Dung ngơ ngác nhìn Lăng Hàn Nhượng: “Anh như vậy là đang không tuân thủ quy định. “
“Cô muốn con mình đau đến chết hay sao?” Lăng Hàn Nhượng lạnh lùng nhìn Ninh Dung
“Hàn Nhượng, cậu có con từ khi nào vậy?” vị bác sĩ kia ngạc nhiên
“Ai nói với cậu là con của tôi vậy? Mau khám cho cô bé đi.” Lăng Hàn Nhượng cau mày nhìn anh ta
Hạ Ninh Dung liền bế An Chi đi đến cho bác sĩ kiểm tra.
“Bác sĩ, con tôi không sao chứ?” Hạ Ninh Dung lo lắng
“Bụng của cô bé vốn không tốt, lại ăn quá nhiều loại thức ăn khác nhau nên dẫn đến đau dạ dày. Uống thuốc vài ngày là khỏi.” vị bác sĩ đó trả lời rồi quay sang nhìn Lăng Hàn Nhượng với ánh mắt sâu xa
“Đằng Kiêu, cậu có ý gì.” Lăng Hàn Nhượng lườm anh ta
“Tôi thì có thể có ý gì được cơ chứ?” Đằng Kiêu nhún vai nói với vẻ vô tội rồi đưa cho Hạ Ninh Dung một đơn thuốc
“Có cần phải nhập viện không bác sĩ?” Hạ Ninh Dung không yên tâm
“Hiện tại dạ dày của bé đang bị tổn thương, cần phải theo dõi vài ngày đã.” Đằng Kiêu nói
Hạ Ninh Dung bế Hạ An Chi ra làm thủ tục nhập viện. Lăng Hàn Nhượng đứng bên cạnh quan sát cô.
Hạ Ninh Dung gặp chút khó khăn khi phải vừa bế An Chi vừa ký giấy nhập viện, nhưng cô không hề nhờ đến sự giúp đỡ của người đang đứng bên cạnh. Trong lòng Lăng Hàn Nhượng chợt lóe lên cảm giác khó chịu, anh khẽ cau mày.
Sau khi Hạ An Chi đã được đưa vào phòng bệnh và được tiêm thuốc giảm đau thì liền chìm vào giấc ngủ. Hạ Ninh Dung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô... Sao không nhờ tôi giúp?” Lăng Hàn Nhượng lên tiếng
Hạ Ninh Dung quay lại nhìn Lăng Hàn Nhượng với vẻ mặt khó hiểu: “Lăng tổng là đang nói đến vấn đề gì?”
“Cô hoàn toàn có thể nhờ tôi bế giúp con của cô. Tại sao lại không làm như vậy?” Lăng Hàn Nhượng chất vấn
“Tôi có thể tự mình làm được.” Hạ Ninh Dung trả lời chắc nịch
“Nhưng sẽ không dễ dàng gì.” Lăng Hàn Nhượng bổ sung thêm
Hạ Ninh Dung gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng tập dần rồi sẽ quen thôi.”
“Tại sao phải làm như vậy?” Lăng Hàn Nhượng chau mày nhìn Ninh Dung
“Vậy anh nói xem. Nếu một ngày không còn ai bên cạnh, tôi chẳng phải sẽ không thể làm được gì hay sao?” Hạ Ninh Dung đưa ánh mắt phức tạp lên nhìn người đang đứng đối diện
Lăng Hàn Nhượng bị ánh mắt của Ninh Dung làm cho giật mình. Rốt cuộc cô ấy đã phải trải qua những gì thì mới có thể trở nên độc lập như vậy? Anh có chút tò mò về cô gái ấy.