''Hắc tổng, anh như vậy không nên a.'' Hạ Ninh Dung chợt lùi lại
''Tôi làm sao?'' Hắc Hoàng Thiên ra vẻ ngây thơ
''Lập trường của tôi vốn không vững, anh nếu không muốn phạm tội thì đừng làm những hành động như vừa rồi.'' Hạ Ninh Dung khoanh tay trước ngực nói
''Phạm tội? Tôi nhớ là cô đã trên 18 rồi mà.'' Hắc Hoàng Thiên cúi xuống nhìn Hạ Ninh Dung với ánh mắt trêu đùa
Hạ Ninh Dung lập tức đỏ mặt, trợn mắt lên nhìn anh: “Ý tôi là anh phạm tội ngoại tình, chứ không phải cái kia. Tôi tự biết mình đã trên 18 rồi mà, không cần anh nhắc.”
Hắc Hoàng Thiên nhìn cô, khóe môi anh cong lên thích thú: “Ý cô là cô đã đủ tuổi để làm chuyện đó?”
*Sao con người này lại nói chuyện không trúng trọng tâm như vậy nhỉ? Mình là đang nói đến vấn đề đó sao?
Hạ Ninh Dung tức giận bỏ đi, Hắc Hoàng Thiên liền đi theo.
“Chúng ta từng gặp nhau trước đây rồi sao?” Hắc Hoàng Thiên nghiêm túc
Hạ Ninh Dung khựng lại, cô quay lại nhìn anh. Trong lòng có chút chột dạ nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Ý Hắc tổng là sao?”
“Ngoại trừ những lần gặp gần đây ra, chúng ta có từng gặp nhau trước đó không?”Hắc Hoàng Thiên tiến đến gần cô, ánh mắt có chút mong đợi
Hạ Ninh Dung im lặng một hồi rồi lên tiếng: “Chưa từng.”
Hắc Hoàng Thiên nghe vậy trong lòng chợt cảm thấy có chút mất mát, anh nhìn thẳng vào mắt Hạ Ninh Dung như tìm kiếm một thứ gì đó. Đôi mắt ấy đem lại cho anh cảm giác quen thuộc. Hắc Hoàng Thiên chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình cho đến khi Hạ Ninh Dung rời đi, anh mới bình tĩnh trở lại.
Ở một nơi nào đó, Hạ Ninh Dung dựa vào tường với khuôn mặt thất thần...
*Mami xin lỗi! Mami nhất định sẽ bảo vệ tốt cho hai đứa... Dù không có anh đi chăng nữa.
Khóe mắt Hạ Ninh Dung bỗng ngập nước, cuối cùng không chịu được mà rơi xuống. Hình ảnh đó bất ngờ lọt vào mắt của một đứa trẻ...
Sau khi kết thúc buổi chụp hình, Tuyết Sương liền cùng Hắc Hoàng Thiên đi ra xe. Cửa xe vừa mở ra, bên trong có một đưa nhóc khoảng 5 tuổi chạy đến ôm Tuyết Sương. Tuyết Sương mau chóng bước vào trong xe cùng Hắc Hoàng Thiên. Hạ Ninh Dung đúng lúc bước ra từ studio, cô chứng kiến khung cảnh một nhà ba người của Hắc Hoàng Thiên. Trong lòng nhói lên khó hiểu nhưng môi bất giác mỉm cười.
Tối hôm đó, Hạ Ninh Dung dẫn hai đứa con cô đi gặp một người. Đó là Masker, người bạn mà cô quen được khi còn ở Mỹ.
“Hai đứa có nhớ chú không?” Masker nói tiếng Anh
“No.” Hai đứa nhóc cùng đồng thanh
Gương mặt lai của Masker nhăn lại, Hạ Ninh Dung cùng hai đứa nhóc cười rộ lên.
“Tôi có một bất ngờ dành cho ông đấy.” Hạ Ninh Dung nói với vẻ bí hiểm
“Sao? Bà đồng ý cho tôi làm ba dượng của tụi nhóc này rồi à.” Masker hào hứng
Hạ Tử Minh và Hạ An Chi bĩu môi nhìn Masker: “Còn lâu.”
Masker ngán ngẩm quay đi: “Thế là gì?”
“Tôi thấy thiết kế của ông có chút không vừa mắt nên đã tiện tay sửa chữa.” Hạ Ninh Dung nói với vẻ thờ ơ
“Vậy thì có gì đâu mà bất ngờ, bà vẫn luôn như vậy mà.” Masker khó hiểu
“Uh ha, cũng chẳng có gì bất ngờ cả.” Hạ Ninh Dung đột nhiên trầm xuống
Cả ba người thấy Hạ Ninh Dung có gì đó không ổn liền chăm chú nhìn cô.
“Mami gặp chuyện gì không vui sao? Nói cho con nghe được không ạ?” Hạ An Chi tiến đến ngồi vào lòng cô
Hạ Ninh Dung đưa tay xoa đầu An Chi mỉm cười, ánh mắt cô đượm buồn. Cô lắc đầu: “Không có, mami rất vui.”
Hạ Tử Minh nhìn ra được nỗi buồn trong mắt mẹ mình, cậu thật sự rất muốn biết mami đã gặp phải chuyện gì.
Mami của cậu trước giờ vẫn luôn tỏ ra mình là một bờ vai vững chắc để các con có thể tựa vào, nhưng cậu biết một người phụ nữ một mình chăm con ở nơi đất khách quê người khó khăn tới mức nào. Hạ Tử Minh thật muốn biết người daddy mà mẹ không bao giờ nhắc tới là người như thế nào? Ông ta vậy mà lại để mami một mình vất vả nuôi nấng hai anh em cậu. Và tại sao mami biết daddy của cậu là ai nhưng vẫn không nói gì?
Trong đầu Hạ Tử Minh có hàng nghàn hàng vạn câu hỏi không lời giải đáp...
“Mami, con muốn ăn kem.” Hạ An Chi nói với Hạ Ninh Dung rồi đi đến quầy bán kem ở dưới tầng
Hạ An Chi mua hai cây kem xong liền vui vẻ đi lên lầu. Vì cây kem quá cao, cô bé chỉ chú ý sợ kem sẽ đổ nên không nhìn đường. Đến khi ngước mặt lên thì thấy một người đàn ông đi ngang qua, Hạ An Chi đột ngột dừng lại. Cũng vì thế mà hai cây kem đã đổ xuống, nằm bẹp dưới đất...
Hạ An Chi nhìn kem dưới đất rồi nhìn lên cây kem đã bị đổ mất hơn nửa mà ánh mắt không khỏi xót xa.
Người đàn ông đó dừng lại, đi đến ngồi xuống trước mặt Hạ An Chi: “Chú làm đổ kem của cháu à?”
Hạ An Chi ngước mắt lên nhìn người đàn ông đó, ánh mắt cô bé đột nhiên hoảng hốt.
Người đàn ông đó hơi ngẩn người.
Hạ An Chi lập tức lắc đầu: “ Không ạ. Là do cháu đi không nhìn đường, chú không bị dính kem chứ á?”
Người đàn ông đó có chút bắt ngờ trước sự lễ phép của đứa trẻ trước mặt, anh ta chợt nghĩ đến con trai mình rồi mỉm cười với Hạ An Chi: “Chú dắt cháu đi mua lại nhé!”
Không chờ Hạ An Chi đồng ý, người đàn ông đó liền kêu người đến dọn chỗ kem bị đổ rồi đưa Hạ An Chi đi mua lại hai cây kem.
Khi về nhà, Hạ An Chi liền kể với Hạ Tử Minh: “Anh hai, anh biết hôm nay em gặp được ai không?”