Hạ Ninh Dung thấy Tuyết Sương làm ầm ĩ lên chợt cảm thấy có chút coi thường: “Cô Tuyết Sương, thực ra ly cà phê đó chỉ có 25,4°C thôi. Không nóng tới mức đấy đâu.”
Tuyết Sương đang hoảng hốt kêu la nghe Ninh Dung nói vậy thì khựng lại. Cô ta thực đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với cái nóng của cà phê rồi nhưng khi cà phê đổ lên người thì thấy chỉ hơi ấm thôi. Vì muốn Hạ Ninh Dung mất mặt nên vẫn giả vờ như mình đã bị bỏng...
“Cô lừa người, rõ ràng tôi bảo cô pha với nhiệt độ 85,4°C cơ mà. “ Tuyết Sương chống chế
“Là tôi sợ cô Tuyết không may bị bỏng nên đã cố tình giảm xuống 60°C, ở nhiệt độ này đến da em bé cũng có thể chịu được. “ Hạ Ninh Dung nói rất thành thật như là muốn tốt cho Tuyết Sương nhưng sao mọi người lại nghe ra như là Ninh Dung đang cố tình ám chỉ người gây ra chuyện này là Tuyết Sương vậy.
Bị Hạ Ninh Dung nói vậy Tuyết Sương đen mặt lại. Trợ lý đứng bên cạnh thấy không ổn liền lên tiếng: “Chị Tuyết Sương không sao thì tốt rồi. Nhưng bộ đồ thì khác đấy.”
Lúc này mọi người mới nhớ ra là bộ váy trắng chuẩn bị chụp hình giờ đây đã be bét đến không thể chấp nhận nổi...
“Nhờ phúc của thư ký Hạ đây mà giờ tôi không thể tiếp tục công việc. Cô tính sao đây?”Tuyết Sương nói với vẻ đắc thắng
“Đúng vậy, giờ làm sao mà chụp hình được.”
“Đây là bộ thiết kế riêng cho lần hợp tác này mà, làm gì có bộ thứ hai mà thay.”
“Lần này thư ký Hạ không xong rồi. “
Hạ Ninh Dung vẫn rất bình tĩnh: “Không sao. Tôi sẽ sửa lại bộ váy, rất nhanh có thể tiếp tục chụp hình. “
Hạ Ninh Dung kêu người đưa Tuyết Sương đi tắm rửa. Cô treo bộ đồ đổ đầy cà phê lên móc treo đồ chuyên dụng của thợ may. Sau đó cầm kéo, tung mảnh vải lên không trung cắt vài đường như phượng múa rồng bay. Từng đường kéo của Hạ Ninh Dung tưởng như không có chủ đích nhưng lại khéo léo biến chiếc váy từ dài quá mắt cá chân sang ngắn đến trên đầu gối trông cực kì chân thật, không hề giống như là bị ai đó cắt bỏ mất phần dưới.
Sau khi xử lý phần chân váy dính cà phê, Hạ Ninh Dung tiếp tục cắt bỏ một bên ống tay áo đã dính bẩn. Cô tận dụng những mảnh vải thừa biến chúng thành một dải lụa mềm mại nằm trên cầu vai của chiếc ống tay áo đã bị cắt đi làm cho chiếc váy thêm phần dịu dàng, thướt tha hơn ban đầu. Để che đi vết cà phê bắn lên phần eo, Hạ Ninh Dung lấy một cái áo sơmi màu jeans buộc vào hông của chiếc váy. Tiện thể cô đính thêm vài viên đá để che đi những giọt cà phê nhỏ vương trên thân váy...
Lúc Hạ Ninh Dung hoàn thành công việc cũng là lúc Tuyết Sương trở lại. Cô ta ngạc nhiên trước những gì mà mình vừa nhìn thấy. Bộ đồ đó tuy đã được chỉnh sửa nhưng vẫn giữ được dáng váy ban đầu, lại còn khiến cho bộ váy thêm phần năng động phù hợp hơn với chủ đề của lần hợp tác này.
Mọi người đều không ngừng khen ngợi thành quả của Hạ Ninh Dung.
“Thư ký Hạ đây là đang không tôn trọng thiết kế của nhà thiết kế Masker.” Tuyết Sương tức giận nói
“Thiết kế này của ngài Masker đã được công bố ra bên ngoài rồi, tôi nghĩ mình thay đổi nó một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ? Dù gì công ty chúng tôi cũng đã mua sản phẩm này rồi, muốn dùng ra sao là quyền của công ty chúng tôi.” Hạ Ninh Dung bình tĩnh nói, ánh mắt cô kiên định
“Tôi không quan tâm, nhưng nếu xảy ra việc gì thì nhờ thư ký Hạ tự mình xử lý. “ Tuyết Sương hất cằm
“Nhân tiện nghe nói nhà thiết kế Masker mới về nước, hay là gọi anh ấy đến xem thử?” trợ lý của Tuyết Sương lên tiếng
Tuyết Sương liền lập tức đồng ý.
Đúng lúc đó, từ ngoài cửa bước vào. Hắc Hoàng Thiên đi đến đứng bên cạnh Tuyết Sương. Mọi người đều hết sức kinh ngạc...
Tuy dự án hợp tác lần này giữa hai bên Hắc Châu và Lăng Thị khá lớn nhưng cũng không đến mức đích thân Tổng Giám đốc Hắc Châu phải xung trận. Đến cả Lăng Hàn Nhượng cũng chỉ cử thư ký đi khảo sát vậy mà Hắc Hoàng Thiên lại tự mình đi đến. Điều này khiến mọi người không ngớt khen ngợi Hắc tổng là người sủng vợ vô đối. Ngược lại, họ bắt đầu cảm thấy lo lắng thay cho Hạ Ninh Dung...
*Thật không ngờ mắt nhìn của vị Hắc tổng này lại kém tới vậy. Tiếc thay cho một thân trai!!!
Hạ Ninh Dung khẽ lắc đầu tỏ vẻ thương hại nhìn Hắc Hoàng Thiên.
Trông thấy biểu cảm của Hạ Ninh Dung cùng mọi người trong đoàn, Hắc Hoàng Thiên khó hiểu.
Rõ ràng anh đến đây là vì con trai anh là Hắc Lãnh Thần, nó muốn gặp mẹ nên anh tới để gọi Tuyết Sương ra gặp con, nhưng sao mọi người lại nhìn anh với vẻ mặt ngưỡng mộ như vậy?
Còn nữa, sao biểu cảm của Hạ Ninh Dung lại có chút gì đó tỏ ra thương hại anh?
“Ở đây có chuyện gì sao?” Hắc Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi, mọi người lập tức rơi vào trạng thái run sợ
Tuyết Sương được đà tiến đến ôm tay Hắc Hoàng Thiên nhõng nhẽo: “Là thư ký Hạ của Lăng tổng làm đổ...”
Tuyết Sương đang nói thì khựng lại do Hắc Hoàng Thiên bỏ tay cô ta ra khỏi tay mình, rồi tự động đứng cách xa Tuyết Sương ra một chút. Anh cau mày nhìn Tuyết Sương, cô ta lập tức run sợ...
Hạ Ninh Dung đứng đối diện hai người họ hoàn toàn nhìn thấy những hành động đó, cô khẽ cau mày khó hiểu. Ngay sau đó Ninh Dung thuật lại mọi chuyện cho Hắc Hoàng Thiên nghe...
“Cứ làm như thư ký Hạ nói đi.”
Mọi người đều sững sờ trước lời nói của Hắc Hoàng Thiên. Tuyết Sương không cam tâm nhưng cuối cùng vẫn phải đi thay đồ chụp hình. Cô ta vì bị làm cho tức chết nên buổi chụp hình diễn ra khá lâu so với dự kiến, chủ yếu là vì biểu cảm như muốn giết người của cô ta...
Hạ Ninh Dung đứng ngoài nhìn với vẻ mặt thỏa mãn.
“Vui không?” Hắc Hoàng Thiên đột nhiên đi đến cúi xuống ghé vào tai cô hỏi
Hơi thở quyến rũ của anh truyền đến, tai Hạ Ninh Dung thoáng đỏ ửng. Cô quay lại đối mặt với anh.