“Mami, tụi con mang cháo đến cho người nè.” Hạ An Chi tay cầm hộp đựng thức ăn lon ton chạy vào phòng
Thật tình cờ là Lăng Hàn Nhượng cũng vừa mới đến, biết tin Hạ Ninh Dung trúng đạn Lăng phu nhân liền nấu cháo kêu anh mang đến cho cô.
Hạ An Chi ngạc nhiên: “Chú Hàn Nhượng cũng mang cháo đến cho mami tụi cháu sao ạ?”
“Có thể cho cháu nếm thử được không ạ?”
Hạ Tử Minh nhanh chóng cầm lấy hộp cháo Lăng Hàn Nhượng vừa đặt trên tủ cạnh đầu giường mà không đợi anh ta lên tiếng là có đồng ý hay không. Sau đó đi đến sopha ổn định vị trí rồi mở hộp đựng thức ăn ra, múc một phần cháo ăn rất tự nhiên. Hạ An Chi lập tức hiểu ra ý đồ của anh trai mình cô bé liền lấy cháo mà mình vừa mang đến đưa cho mami kêu cô nếm thử. Hắc Lãnh Thần nhìn hai đứa em, lắc đầu.
“Mami thấy mùi vị sao ạ?” Hạ An Chi bày ra vẻ mặt đầy mong đợi
Hạ Ninh Dung múc một thìa cháo đưa lên miệng, cô ngay lập tức bị đánh bại trước hương vị đặc biệt của nó: “Cháo này con mua ở đâu vậy? Mùi vị đặc biệt thơm ngon luôn!”
Hạ An Chi liền vui vẻ tâu với mami về chiến công của ba anh em cô bé cùng với daddy của mình. Bốn người họ đã cùng nhau đi siêu thị chọn thực phẩm thật tươi ngon rồi về biệt thự riêng của Hắc Hoàng Thiên nấu một nồi cháo đầy đủ các chất dinh dưỡng cần thiết cho việc hồi phục vết thương sau đó mang đến bệnh viện cho Hạ Ninh Dung, bếp trưởng chỉ đạo nấu cháo chính là daddy của tụi nhỏ.
Sau khi nghe Hạ An Chi thuật lại mọi chuyện, Hạ Ninh Dung liền liếc mắt nhìn sang người đàn ông đang đứng ngoài cửa. Cô thật sự không ngờ anh ta vậy mà lại có thể nấu ăn ngon đến như vậy, phải chăng khả năng nấu nướng của Hạ Tử Minh là do di truyền từ daddy mà có được. Nhưng ngoài điều đó ra thì trong lòng cô còn hiện diện một loại cảm xúc hạnh phúc khó tả, trong phút chốc cô bỗng cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn. May mắn vì ông trời đã ban cho cô ba tiểu bảo bối đáng yêu như vậy, hoặc là nói vì gặp được anh nên cô mới có được cảm giác hạnh phúc như ngày hôm nay.
“Hắc tổng không ngờ đến cả nấu cháo cũng biết.” Lăng Hàn Nhượng nói với giọng điệu châm chọc
“Đàn ông đã có con đương nhiên phải biết làm những chuyện như vậy rồi. Nếu không sau này làm sao nấu ăn cho vợ đây?”
Hắc Hoàng Thiên đảo mắt nhìn sang người phụ nữ đang ngồi ăn cháo một cách ngon lành ở trên giường. Hạ Ninh Dung nghe anh nói vậy thì có hơi nuốt không trôi a. Ánh mắt cùng ý tứ trong câu nói vừa nãy chắc không phải là đang muốn ám chỉ cô là vợ anh đó chứ? Anh biết nấu nướng là để phục vụ cho vợ mình hay nói cách khác là để phục vụ cho cô? Hạ Ninh Dung bỗng cảm thấy trí tưởng tượng của bản thân thật sự đã đi quá xa so với thực tại liền lắc đầu thức tỉnh chính mình rồi tiếp tục ăn bồi bổ sức khỏe.
Đợi cho mami ăn no rồi lúc đó Hạ Tử Minh mới lấy cháo mà Lăng Hàn Nhượng mang đến hỏi Hạ Ninh Dung có muốn nếm thử hay không. Đương nhiên là cô đã không còn bụng để ăn thêm được nữa, kế hoạch coi như thành công. Nhưng không dừng lại ở đó, chiến dịch bảo vệ mami khỏi những vệ tinh nam xung quanh vẫn còn rất dài. Sau khi Lăng Hàn Nhượng ra về thì người đến tiếp theo chính là Thượng Bạch, cậu ta mang đến một bó hoa hướng dương rực rỡ, tràn đầy sức sống.
“Sao anh biết em ở đây?” Hạ Ninh Dung ngạc nhiên nhận lấy bó hoa
“Tại tối hôm đó em đột nhiên biến mất sau bữa tiệc nên anh cho người đi tìm, kết quả biết được em đang ở đây. Mà em với Hắc Hoàng Thiên là sao vậy?” Thượng Bạch tò mò
“Là quan hệ có với nhau ba đứa con.” Hắc Hoàng Thiên vừa ra ngoài nghe điện thoại xong liền bước vào, anh đi thẳng đến giật lấy bó hoa trên tay Hạ Ninh Dung rồi đưa cho Hạ An Chi
Thượng Bạch tròn mắt lên nhìn Hắc Hoàng Thiên cùng ba đứa nhỏ vừa mới xuất hiện. Vì là bạn thân nên cậu ta đương nhiên biết Hắc Hoàng Thiên có một đứa con trai và cũng đã từng gặp qua Hắc Lãnh Thần, nhưng còn hai đứa nhỏ này thì hoàn toàn không biết gì cả.
“Chào chú ạ, chú là đến thăm mami tụi con sao?” Hạ Tử Minh và Hạ An Chi lễ phép chào hỏi
Thượng Bạch vẫn chưa tiếp nhận kịp tình huống hiện tại, cậu ta ngơ ngác gật đầu với hai đứa nhóc trước mặt.
“Mami, tụi con mang hoa đi cắm nha?” Hạ An Chi nói với mami mình rồi vui vẻ cùng với hai ông anh trai mang bó hoa hướng dương ấy ra ngoài xử lý
Thượng Bạch lúc này mới bắt đầu ngờ ngợ hiểu ra một chút vấn đề, cậu ta quay sang nhìn Hạ Ninh Dung: “Chuyện này là sao? Em có con rồi hả? Lại còn cùng với Hắc Hoàng Thiên?”
Hạ Ninh Dung khẽ gật đầu.
“Ninh Ninh, em có con lúc nào sao anh không biết?”
“Anh có hỏi đâu mà em nói.”
“Sao em lại có con rồi? Lại còn cùng với bạn thân của anh nữa, sao em có thể đối xử với anh như vậy? Bla bla...”
Vẻ mặt Thượng Bạch nhăn nhó tưởng như thế giới này sắp sụp đổ đến nơi, cậu ta nói một lèo không ngừng nghỉ với dáng vẻ rất thất vọng và đau khổ. Những bác sĩ, y tá đi ngang qua đều nhìn vào phòng bệnh với ánh mắt tò mò hóng hớt. Họ thật sự muốn xem xem rốt cuộc là người phụ nữ nào lại có thể cùng với bạn thân của người yêu mình có con với nhau, và rốt cuộc thì người đàn ông nào lại xấu số bị bạn gái cắm cho một chiếc sừng dài đến như vậy?
“Thượng Bạch, anh có thôi ngay đi không? Đây là bệnh viện đó, làm ơn giữ yên lặng chút đi. Với lại anh nói như vậy người ta nghe thấy lại hiểu lầm thì sao?” Hạ Ninh Dung bực mình
“Có gì đâu mà hiểu lầm. Hắc Hoàng Thiên là bạn thân anh, em lại cùng với anh ấy có con, tất cả đều là sự thật mà. Việc em không nói cho anh biết cũng là sự thật luôn.”
“Nhưng người ta sẽ nghĩ là em cùng với bạn thân anh cắm sừng anh.”
“Cái đó thì đương nhiên không phải rồi nhưng nếu được làm ba nuôi của tụi nhỏ thì anh cũng không từ chối đâu.”
Không đợi Hạ Ninh Dung kịp lên tiếng, Hắc Hoàng Thiên phản đối luôn: “Cho dù cô ấy có đồng ý thì tôi cũng không cho phép.”