Buổi chiều sau khi đã chợp mắt được một lúc Hạ Ninh Dung mở mắt tỉnh dậy, khó nhọc đặt chân xuống đất. Tình cờ lại trông thấy cậu nhóc nào đó đang ngồi trước màn hình máy tính, vẻ mặt rất chăm chú. Cảm nhận được như có ánh mắt của ai đó đang nhìn mình, Hắc Lãnh Thần ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh nhìn của người phụ nữ đang ngồi trên giường, cả hai cùng im lặng, không khí bỗng trở nên thật gượng gạo.
Hạ Ninh Dung chuyển ánh mắt về phía chiếc tủ cạnh đầu giường, vươn tay cố với lấy một thứ gì đó. Hắc Lãnh Thần nhanh chóng đặt máy tính xuống, đi đến cầm lấy chiếc ly thủy tinh rồi rót nước từ chiếc bình bên cạnh vào. Cậu bé đưa ly nước cho Hạ Ninh Dung định nói gì đó nhưng lại không biết nên xưng hô thế nào cho phải. Cô nhận lấy ly nước nhưng không uống ngay, ánh mắt vẫn dõi theo mọi biểu cảm trên gương mặt cậu nhóc đối diện.
“Con tính không nhận người mami này sao?”
Hắc Lãnh Thần ngước lên nhìn cô, biểu cảm khuôn mặt vẫn lạnh như mọi khi nhưng ánh mắt dường như đang có một loại cảm xúc rất mãnh liệt nào đó: “Con... Mami!”
Nghe thấy tiếng gọi 'mami' từ cậu con trai nhỏ của mình Hạ Ninh Dung nở nụ cười hạnh phúc, sống mũi cô hơi cay, đôi mắt phủ một lớp nước mỏng. Tuy cả hai đều đã biết rõ về mối quan hệ hiện tại nhưng đây là lần đầu tiên chính thức xác nhận với nhau, lần đầu tiên chuyển đổi cách gọi từ chị-em sang mẹ-con. Cảm xúc lúc này thật sự rất đặc biệt, nó tốt hơn rất nhiều so với suy nghĩ của cô. Ban đầu vì sợ bản thân sau này sẽ không thể gặp lại con trai mà cô không dám nhận, cố gắng che giấu mọi cảm xúc của mình. Nhưng có vẻ suy nghĩ đó đã sai rồi, sau này dù có chuyện gì xảy ra cô cũng tuyệt đối không rời xa con của mình. Thằng bé đã thiếu tình thương của mẹ trong suốt năm năm trời rồi, bây giờ là lúc cô cần phải bù đắp những thiếu sót đó.
“Mami có thể ôm con được không?”
Hắc Lãnh Thần không suy nghĩ nhiều cậu bé liền tiến đến dang tay ôm lấy mami mình nhưng vẫn cẩn thận để tránh không chạm phải vết thương: “Mami!”
“Mami xin lỗi! Để con phải chịu thiệt rồi, sau này chắc chắn mami sẽ dành nhiều thời gian ở bên con hơn.” Hạ Ninh Dung đưa tay lên xoa đầu cậu bé
“Mami... người có thể... đồng ý với con một chuyện được không? “ Hắc Lãnh Thần ngập ngừng
“Là chuyện gì vậy?”
Hắc Lãnh Thần bỗng nóng bừng mặt: “Người có thể hứa với con sẽ không bao giờ rời xa con?”
“Đương nhiên có thể rồi.” Hạ Ninh Dung trả lời luôn
“Cũng sẽ không bao giờ rời xa hai em của con?”
“Tất nhiên. Mami sẽ mãi ở bên ba đứa mà.”
“Nhưng con lại đang ở cùng daddy, vậy phải làm sao?”
Hạ Ninh Dung lập tức im lặng, vấn đề này quả thực rất khó giải quyết. Nếu như là trước đây có lẽ cô sẽ tính đến chuyện về sống chung với Hắc Hoàng Thiên nhưng hiện tại vì mâu thuẫn giữa hai gia tộc, cô không thể có suy nghĩ đó được. Nhưng bản thân cô cũng muốn được ở bên chăm sóc cho thằng bé, vậy phải làm sao đây?
Hắc Lãnh Thần ngước lên nhìn mami mình, cậu bé nãy giờ cũng chỉ là đang làm theo kế hoạch đã đặt ra mà thôi. Trông thấy mami có vẻ đang rất đau đầu về vấn đề này cậu bỗng mềm lòng, không muốn ép buộc mami vào tính thế khó xử:
“Nếu người không muốn trả lời thì cũng không sao nhưng con muốn nói với người là daddy và tụi con đều muốn gia đình ta có thể về bên nhau, người có thể từ từ suy xét về lời đề nghị này. Tất nhiên đó cũng chỉ là đề nghị, quyền quyết định là ở người.”
Hắc Lãnh Thần ngừng lại một hồi rồi nói tiếp: “Con nghĩ nếu thử tìm hiểu kỹ biết đâu sẽ phát hiện ra được điều gì đó ẩn chứa đằng sau.”
Hạ Ninh Dung ngẩn người nhìn cậu bé trước mặt sau đó khẽ mỉm cười: “Mami sẽ suy nghĩ về chuyện đó.”
_________
Vì xin nghỉ phép đột xuất nên một số công việc của tập đoàn vẫn chưa được hoàn thành, Hạ Ninh Dung ngồi trên sopha trước màn hình máy tính, ngón tay không ngừng gõ vào bàn phím phát ra tiếng 'lạch cạch'. Bỗng một khung chat hiện lên: “Không ngờ cô vẫn còn sống!”
Hạ Ninh Dung như bất động trước dòng chữ vừa hiển thị trên màn hình mãi lúc sau mới hoàn hồn, những ngón tay máy móc gõ lên bàn phím: “*Là ai?”
“Thật sự không nhớ tôi sao? Buồn thật*!”
Hạ Ninh Dung cau mày, cô nhấp chuột vào hình đại diện ở góc bên trái khung chat nhưng trên tường của nick Wechat trống trơn không một thông tin, nói chính xác thì nick này chỉ mới được lập, thông tin về chủ nick hoàn toàn trắng.
“Đừng tìm nữa, không có tác dụng đâu.”
*Chết tiệt! Rốt cuộc người này là ai chứ? Vị trí máy chủ mình không thể tra ra. Mình từng đắc tội với kẻ nào mạnh đến như vậy sao?
Hạ Ninh Dung nhíu mày, hai tay siết chặt.
Màn hình lại hiện lên dòng chữ mới: “*Cô đúng là sống dai thật, tôi đã đuổi theo đến tận đây rồi mà cô vẫn thoát chết.”
“Có lẽ là do trình độ ngắm bắn của anh/cô không tốt, cần phải luyện tập thêm.”
“Vậy thì để lần sau cho cô xem thử tôi bắn có chuẩn hay không*?”
*Ngữ điệu này xem ra là đàn ông. Nhưng những kẻ mình từng ám sát trước đây nếu không chết thì cũng thành người thực vật, hắn ta rốt cuộc là ai và vì sao muốn giết mình?
“*Hai chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu?
“Nếu không nhớ thì không cần phải nhớ nữa, cô chỉ cần biết mình đã hại chết một người rất quan trọng đối với tôi và cô phải trả giá vì những gì bản thân đã gây ra*.”
Trong lúc Hạ Ninh Dung đang vận động não hết công suất để tìm ra được nhân vật mà tên đàn ông bí ẩn kia đang nhắc đến thì ngoài cửa bật mở, một bóng người cao lớn bước vào.
“Em sao lại ngồi đây? Vết thương vừa mới khâu nhỡ bục chỉ ra thì sao?”
“Hắc tổng à, không đến mức như anh nói chứ?” Hạ Ninh Dung nhìn người đàn ông đang nhanh chóng tiến gần về phía cô với ánh mắt kỳ thị
Hắc Hoàng Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn vào màn hình máy tính: “Đang làm việc sao? Lăng Thị bóc lột sức lao động của nhân viên quá rồi, em mau chóng nghỉ việc rồi chuyển sang làm cho tôi đi.”
Hạ Ninh Dung cười nhạt: “Ha. Không muốn.”
Màn hình lại bất ngờ hiện lên một khung chat: “Sao? Cô muốn cái chết được báo trước hay là chết một cách bất ngờ?”
Hạ Ninh Dung nhanh chóng tắt khung chat đi nhưng vẫn bị Hắc Hoàng Thiên trông thấy, anh khẽ nhíu mày: “Làm chuyện mờ ám không muốn bị phát hiện?”
“Vậy đọc trộm tin nhắn của người khác thì là đúng sao?” Hạ Ninh Dung cầm máy tính lên quay lại không cho anh trông thấy
Hắc Hoàng Thiên dần tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn gần mười phân, bất chợt anh đưa tay nâng cằm cô lên: “Nhưng em không phải là người khác.”