Hai ánh mắt chạm vào nhau, bỗng một bàn tay to lớn từ từ chuyển động ở phía dưới, ngay sau đó khuôn mặt đẹp đẽ, cao quý ấy liền biến mất khỏi tầm mắt Hạ Ninh Dung. Cô vẫn chưa thể thoát khỏi đôi mắt sâu thẳm đầy mê hoặc của người đàn ông đó, hơi thở quyến rũ của anh dường như đã khiến cô chìm sâu vào chưa thể thoát ra ngay được. Mãi lúc sau cô mới hoàn hồn thì nhận ra chiếc máy tính đã không còn trên tay mình nữa, nó đang nằm trước mắt Hắc Hoàng Thiên.
*Mình bị sao vậy? Chiêu mỹ nam kế cũ rích như vậy mà cũng có thể mắc bẫy? Thật sự không ổn rồi! Không ổn chút nào!
Hạ Ninh Dung đưa tay lên vỗ vỗ vào mặt mình lấy lại tinh thần. Trước giờ cô không phải là chưa từng gặp qua mấy thể loại đàn ông chuyên đi quyến rũ phụ nữ để đào mỏ, cô khá tự tin về khả năng miễn nhiễm với mấy chiêu trò cua gái của cánh mày râu. Vậy mà Hắc Hoàng Thiên mới chỉ lại gần có chút xíu đã khiến cô hoàn toàn mất kiểm soát để rồi bị anh ta lấy chiếc laptop đi lúc nào không hay. Cô quả thật là không ổn rồi!
“Bị như vậy sao không nói với tôi?”
Hạ Ninh Dung bị giọng nói khàn khàn của Hắc Hoàng Thiên xen ngang mạch suy nghĩ, cô nhìn anh rồi lại nhìn vào màn hình máy tính: “Dù sao người tên đó nhắm vào cũng là tôi, anh lại chẳng liên quan gì, nói không cần thiết.”
“Mẹ của con tôi gặp nguy hiểm chẳng lẽ không liên quan đến tôi? Em quá xem nhẹ sức nặng của mình đối với tôi rồi.” Hắc Hoàng Thiên cáu
Hạ Ninh Dung ngẩn người nhìn anh, việc cô không nói cho anh biết chuyện có người đang muốn hại mình khiến anh tức giận đến vậy sao? Chỉ vì cô là mẹ của con anh nên mới có được sự quan tâm đặc biệt như vậy? Hay là vì người đàn ông đang ở trước mặt cô lúc này đã có một thứ tình cảm nam nữ nào đó đối với cô? Sự lo lắng đến mức hóa giận của anh thật sự khiến Hạ Ninh Dung không khỏi bất ngờ và hoài nghi về cảm xúc hiện giờ anh dành cho cô.
“Nếu có xảy ra chuyện gì thì bắt buộc phải nói với tôi. Trước kia tôi không biết em phải đối mặt với khó khăn như thế nào nhưng hiện tại có tôi ở đây em không cần phải tự mình giải quyết bất cứ chuyện gì cả. Rõ chưa?”
Hạ Ninh Dung bị ánh mắt cùng lời nói hết sức dịu dàng của người đàn ông trước mặt làm cho đứng hình, cô nhìn anh không rời mắt.
“Rõ chưa?” Hắc Hoàng Thiên hỏi lại lần nữa, Hạ Ninh Dung như bị ai đó điều khiến cứ thế gật đầu đồng ý với anh
“Không nói chuyện này nữa. Tôi đã cho người điều tra được một số thông tin về hắn ta rồi.”
Mới lúc trưa Quất Trương gọi điện thông báo kết quả điều tra với Hắc Hoàng Thiên. Cách nhà hàng tối qua nơi Hạ Ninh Dung trúng đạn 700m tại sân thượng của một tòa nhà, camera đã ghi lại hình ảnh một người đàn ông mặc đồ vest trắng bịt mặt, tóc anh ta có màu bạch kim, dáng người cao lớn, trên tay khoác một chiếc túi đen có độ dài vừa đủ để đựng một khẩu súng bắn tỉa.
Hạ Ninh Dung quan sát thật kỹ người trong màn hình máy tính: “Không thể dùng máy phân tích khuôn mặt được sao?”
“Không thể, hắn ta không hề quay mặt về phía camera.”
“Những camera khác cũng không ghi lại được?”
“Dường như hắn ta chỉ không tác động vào duy nhất chiếc camera ở sân thượng.”
“Hắn ta là đang muốn tôi phải đau đầu suy nghĩ xem rốt cuộc danh tính của hắn là ai đây mà.”
Hắc Hoàng Thiên nhìn cô: “Em có khoanh vùng được ai không?”
Hạ Ninh Dung gật đầu rồi quay sang: “Anh có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Hắc Hoàng Thiên nhướng mày.
“Giúp tôi điều tra địa chỉ ID của hắn.”
“Hắn ta vậy mà lại làm khó được mẹ của con tôi cơ à. Thú vị nhỉ?” Hắc Hoàng Thiên nhếch môi cười
“Tôi không được như Hắc tổng nghĩ đâu.”
“Ừm, nhưng những người có thể xâm nhập vào hệ thống của Hắc Gia trước giờ em là người thứ hai đấy.”
“Vậy ai là người đầu tiên?”
“Tôi.” Hắc Hoàng Thiên đang gõ lia lịa vào bàn phím bất ngờ ngừng lại quay sang nhìn Hạ Ninh Dung khẽ cong môi cười, cô lại một lần nữa bị ánh mắt chết người của anh làm cho bất động
Đúng lúc ở phía ngoài cửa có hai người đang trò chuyện vui vẻ đi vào, nhìn từ góc độ của người đứng ở cửa thì sẽ tưởng như là hai người đang môi chạm môi.
“Cậu đang làm gì con gái tôi vậy?”
Cả hai cùng quay lại nhìn thì thấy Khi phu nhân cùng Lăng Ánh Nguyệt đang nhanh chóng bước về phía hai người.
Khi phu nhân giận dữ kéo tay Hắc Hoàng Thiên đẩy ra chỗ khác rồi đứng về phía Hạ Ninh Dung: “Tôi mới ra ngoài chưa được bao lâu mà cậu đã dám vào đây làm chuyện vô đạo đức với con gái tôi rồi, thật không thể nhịn nổi nữa mà! Mẹ sẽ lập tức chuyển viện cho con.”
“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. Con với anh ấy không có làm chuyện gì hết.” Hạ Ninh Dung cầm tay mẹ mình
“Chị Ninh Dung, đều là người lớn cả em không có nói gì đâu. Với lại nếu là em khi đứng trước một người đẹp trai như vậy, chắc chắn cũng sẽ không nhịn được mà...” Lăng Ánh Nguyệt cười cợt
Khi phu nhân quay lại cau mày với Lăng Ánh Nguyệt: “Cái đứa nhỏ này! Con đang đứng về phía ai đấy hả?”
“Em cũng nghe cô ấy nói đó, lần sau nếu trong trường hợp này thì không cần phải kiềm chế bản thân đâu.” Hắc Hoàng Thiên nhìn Hạ Ninh Dung trêu chọc
“Hắc tổng, tôi có bao giờ phải kiềm chế bản thân đâu.” Hạ Ninh Dung cố nở nụ cười cứng ngắc
“Cậu là chán sống rồi mới dám nói những lời đó?” Khi phu nhân trừng mắt
“Tôi cũng muốn được như Khi phu nhân đây nghĩ nhưng con gái cô vẫn còn ngại.” Hắc Hoàng Thiên vẫn cợt nhả
Khi phu nhân lúc này liền quay sang nhìn con gái mình: “Vậy là lúc nãy hắn ta không làm gì con thật?”
“Dạ. Mà mẹ nghĩ con gái mẹ sẽ để yên nếu anh ta làm hay sao?”
Khi phu nhân sau khi đã chắc chắn không có chuyện gì xảy ra liền quay sang Hắc Hoàng Thiên cảnh cáo: “Cậu mà để tôi biết cậu làm gì con gái tôi thì cẩn thận đến cả con cậu lẫn mẹ của chúng cậu cũng không thể trông thấy đâu.”