Trung tâm thương mại lúc này đang có ba cô gái hớn hở đi hết cửa hàng này sang cửa hàng khác.
“Dung Nhi, bà mặc bộ này nè. Đảm bảo sẽ khiến tên cặn bã đó hối hận vì đã bỏ rơi bà.”
Dương Thư cầm lên một bộ lễ phục màu đỏ rực, cổ áo được khoét sâu tôn lên vòng một của người mặc.
“Tên cặn bã nào vậy ạ?” Lăng Ánh Nguyệt cũng nhiều chuyện
Chính là cái tên bạn trai cũ tưởng sẽ đi cùng nhau đến cuối đời đó. Người ta vẫn nói đi đám cưới người yêu cũ là dịp để thể hiện cho người đó thấy họ đã thật sai lầm khi chia tay với mình để đến với người khác. Lần này chính là cơ hội tốt để dằn mặt tên tra nam đó. Đôi cẩu nam nữ ấy muốn Hạ Ninh Dung đến để được đà chế nhạo cô, vậy cô sẽ cho chúng toại nguyện.
“Vậy chị có cần anh hai em đi cùng không? Có anh hai em chắc chắn hai người đó sẽ mất hết mặt mũi.” Lăng Ánh Nguyệt hừng hực khí thế
“Lăng thiếu gia sao? Dung Nhi, tôi thấy được đó.” Dương Thư cũng tán thành
“Không cần thiết đâu, không nên phiền đến Lăng tổng.” Hạ Ninh Dung từ chối ngay
“Anh thì được chứ? Anh rất rảnh.”
“Khi nhị thiếu sao? Được đó.” Dương Thư mắt sáng rực
“Hạ Ninh Dung, em nên chọn bộ này.”
Theo quan điểm của Khi Thế Dịch thì khi đi dự tiệc cưới nên chọn một bộ đồ màu nhã nhặn một chút, không nên quá nổi bật sẽ chiếm hết tiêu điểm chú ý của cô dâu. Tuy nhiên nếu muốn dìm hàng cô dâu thì lại khác.
Một bộ đồ màu tím phớt kiểu đuôi cá ôm sát cơ thể sẽ tôn lên từng đường cong cơ thể của người mặc. Phần đuôi cá được may từ vải voan lụa tạo cảm giác bồng bềnh, dịu dàng, thướt tha. Thiết kế này tuy không quá hở ở phần ngực nhưng lại có thể khoe ra toàn bộ phần lưng trắng nõn, mịn màng đầy quyến rũ. Tổng thể tạo cho người nhìn cảm giác tưởng như không lấn át những người xung quanh nhưng lại âm thầm đưa chủ nhân của chiếc váy lên vị trí đứng đầu.
Hạ Ninh Dung bước từ phòng thay đồ ra, cô đi đến đứng trước gương. Bất ngờ một bàn tay nắm lấy dải lụa buộc ngang eo, nhẹ nhàng kéo cho tuột ra. Trong gương hiện lên khuôn mặt cao quý, kiêu ngạo có phần gợi dục của ai đó.
“Hắc tổng. Anh sao lại ở đây?” Hạ Ninh Dung hốt hoảng quay lại
“Bất ngờ vậy sao?” Hắc Hoàng Thiên tiến đến
Hạ Ninh Dung cả người cứng đờ không thể di chuyển. Bàn tay to lớn từ từ luồn qua sau lưng. Cô cảm nhận được sức nóng truyền đến eo mình, liền lấy hết can đảm đưa tay chặn lại.
“Hắc tổng, anh là đang muốn phạm tội?”
“Tôi lại nghĩ là tự nguyện cơ.” khóe môi anh khẽ cong lên đầy mê hoặc
Hạ Ninh Dung bắt gặp nụ cười đó, bất giác nuốt nước miếng. Đương nhiên mọi cử chỉ hành động của cô đều thu trọn trong tầm mắt Hắc Hoàng Thiên.
“Em thấy thế nào?”
Anh bất ngờ siết chặt dải lụa khiến cô phải hóp bụng lại, theo quán tính bắt buộc phải ngước lên mặt đối mặt với anh. Ánh mắt cô lúc này khiến anh nhớ lại đêm hôm đó, cái đêm mà bản thân anh chưa từng nghĩ mình sẽ điên dại đến thế.
“Nói tôi nghe, giấu một bí mật lớn như vậy suốt ngần ấy năm. Mệt không?”
Giọng nói không lớn không nhỏ, chỉ đủ cho người đối diện nghe nhưng lại có sức mê hoặc đến không tưởng.
“Anh... có ý gì?” Hạ Ninh Dung có chút chột dạ
“Hạ Tử Minh. Nghe quen chứ?”
Cái tên vừa bật ra đã khiến sắc mặt cô tái nhợt đi, đồng tử lập tức co rút, cô cố gắng trấn an bản thân: “Hắc tổng đang muốn nói đến cái gì?”
Hắc Hoàng Thiên vẫn không hề rời mắt đi chỗ khác, anh nâng cằm cô lên: “Nhìn thẳng vào mắt tôi này, em không giấu được nữa đâu.”
“Tôi không biết anh muốn nói đến chuyện gì nhưng hiện tại anh đang làm phiền tôi đấy.”
Hạ Ninh Dung cố thoát ra nhưng không được. Tuy sức cô rất khỏe, trước nay chưa từng thua tên đàn ông nào nhưng có vẻ như hôm nay cô đã gặp phải khắc tinh rồi. Càng vùng vẫy thì càng bị siết chặt hơn, cuối cùng đành dùng lời lẽ để thương lượng.
“Hắc tổng à, có gì từ từ rồi nói. Anh có thể buông tôi ra trước được không?”
“Em nghĩ tôi dễ tin người đến vậy sao? Đặc biệt là một người như em?”
“Sao có thể? Hắc tổng là ai mà tôi có thể lừa được anh cơ chứ, đúng không?” Hạ Ninh Dung được đà tâng bốc
Hắc Hoàng Thiên thừa biết được những tâm tư nhỏ bé trong đầu cô, anh buông tay ra: “Thay đồ rồi mau ra đây nếu không muốn tôi vào đó cùng em.”
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa cùng tiếng gọi của ba người đi cùng cô.
“Mọi người, mau cứu tôi với.” . Tiên Hiệp Hay
Hạ Ninh Dung hét lên rồi nhanh chóng nhấc váy lên chạy nhưng lập tức bị Hắc Hoàng Thiên túm tóc giữ lại.
“Em chắc chưa biết hậu quả của việc dám làm trái lệnh tôi nhỉ?”
“Dung Nhi, bà trong đó xảy ra chuyện gì sao? Lên tiếng được không?”
“Chị Ninh Dung, chị không sao chứ?”
Rầm...
Cánh cửa bị Khi Thế Dịch đá bay sang một bên. Mọi người bên ngoài cùng xông vào, trông thấy Hắc Hoàng Thiên ai nấy đều ngơ ngác.
“Em gái tôi đâu? Anh đã làm gì con bé rồi? Hả?” Khi Thế Dịch xông đến hướng thẳng nắm đấm vào mặt Hắc Hoàng Thiên
Hạ Ninh Dung nhanh chóng ló đầu ra từ phòng thay đồ: “Em đây ạ.”
Khi Thế Dịch khựng lại, đi đến xem xét.
Hắc Hoàng Thiên lập tức ngăn lại, anh khẽ cau mày: “Khi nhị thiếu nếu không muốn bị kiện tội quấy rối tình dục thì đừng có lại gần.”
“Người sắp bị kiện nên là Hắc thiếu đây mới phải. Phòng thay đồ nữ anh vào đây làm gì?” Khi Thế Dịch cau mày
“Trung tâm thương mại này của tôi, tôi có quyền.”
“Hắc thiếu nhầm rồi thì phải, nơi này là của Lăng Thị.”
“Nó đã là của tôi từ một tiếng trước.”