~ Quán cà phê ~
Soạt...
Hắc Hoàng Thiên lôi ra một xấp ảnh ném xuống mặt bàn. Nhìn thoáng qua cũng thấy nhân vật chính trong đó là con trai cô.
“Hắc tổng, đứa bé này là?” Hạ Ninh Dung giả bộ không quen biết
“Vẫn còn chưa thừa nhận?” Hắc Hoàng Thiên nhếch mép
“Tôi trước giờ chỉ tin vào những bằng chứng xác thực mà thôi.”
Hắc Hoàng Thiên đẩy hai tấm ảnh về phía Hạ Ninh Dung. Một tấm là cảnh cô đang đi đón hai tiểu bảo bối tan học, một tấm là ảnh chụp hình một cậu bé có đôi mắt đặc trưng của Khi Gia. Tiếp đó là sơ yếu lý lịch của Hạ Tử Minh.
Hạ Ninh Dung biết mình không thể chối được nữa nên đành liều một phen, tới đâu hay tới đó: “Ok, tôi thừa nhận. Tiểu bảo bối trong ảnh là con tôi. Nhưng chuyện đó thì có vấn đề gì sao?”
“Cô giải thích sao về chuyện này?” Hắc Hoàng Thiên ném hai bức ảnh về phía cô
“Đúng là khá giống nhau. Rồi sao?” Hạ Ninh Dung ngước lên đầy thách thức
“Không phải KHÁ là RẤT. Cô cũng biết Lãnh Thần là con tôi mà.” Hắc Hoàng Thiên nhấn mạnh
“Thì sao? Trên đời này người giống người cũng đâu phải ít.” Hạ Ninh Dung nhún vai
“Đúng là trên đời này người giống người không ít. Nhưng còn bản xét nghiệm ADN, tính chứ?” Hắc Hoàng Thiên nhướng mày
Hạ Ninh Dung khẽ cau mày nhưng ngay sau đó cô liền nở nụ cười đầy tự tin: “Hắc tổng, bản xét nghiệm ADN mà anh nói cho ra kết quả gì? Tôi có thể mượn xem một chút được không?”
*Thú vị rồi đây!
Khóe môi Hắc Hoàng Thiên khẽ cong lên.
Hạ Ninh Dung thừa biết là anh ta không có bản xét nghiệm nào cả vì căn bản anh ta chưa từng tiếp xúc qua với Hạ Tử Minh. Hơn nữa, cô đã xóa toàn bộ dữ liệu gen của tiểu bảo bối trong ngân hàng gen thành phố rồi. Anh ta có bản lĩnh đến mấy cũng không thể khôi phục lại được.
“Cô Hạ tự tin đến vậy sao?”
“Không thì sao? Hắc tổng có thể làm được gì? Nếu anh nói con trai tôi là con anh vậy chẳng lẽ một người là mami như tôi lại không biết daddy nó là ai mà phải nhờ đến một người không trực tiếp sinh ra nó nói cho tôi biết?” Hạ Ninh Dung khoanh tay trước ngực nhìn thẳng vào mắt Hắc Hoàng Thiên
Hắc Hoàng Thiên: “...”
“Hơn nữa, nếu thật sự như anh nói thì tại sao tôi lại phải từ chối cơ hội tốt như vậy cơ chứ? Chẳng phải người muốn sinh con cho Hắc tổng nhiều không kể hết hay sao?”
“Vậy sao cô không nhân cơ hội đó mà một bước lên mây?”
“Tôi chỉ đơn giản không muốn lừa anh thôi.” Hạ Ninh Dung nói hết sức chân thành
“Tôi lại thấy chính cô đang tự tìm lý do cho mình đấy. Chỉ cần thử là biết ngay thôi mà. Cô dám không?”
Hai tay Hạ Ninh Dung đặt dưới gầm bàn đang siết chặt lại nhưng mặt cô vẫn không hề lộ ra một chút dao động nào.
“Được, tôi sẽ dẫn thằng bé đến gặp anh.”
Hắc Hoàng Thiên khẽ cau mày. Anh có chút bất ngờ khi thấy biểu cảm trên gương mặt cô. Bình tĩnh đến mức khiến người ta phải tin những gì cô nói là thật. Vậy không lẽ lần này người sai lại là anh? Đương nhiên không thể nào.
“Quất Trương sẽ liên lạc lại với cô. Đến lúc đó đừng có trốn đấy, cô biết mình trốn không thoát đâu mà.”
*Tôi thật muốn xem thử em có thể giở trò gì sau lưng tôi?
Hắc Hoàng Thiên đứng dậy rời đi.
Lúc này ba người nào đó mới lại gần nhiều chuyện...
“Dung Nhi, tiểu bảo bối nhà tôi thật sự là con của Hắc tổng sao?” Dương Thư hét lớn
“Bà bé lại dùm tôi được không? Anh ta chưa đi xa đâu.” Hạ Ninh Dung nhanh chóng bịt miệng bà bạn lại
“Vậy là thật sao chị? Vậy anh em phải làm sao đây?” Lăng Ánh Nguyệt nhăn nhó
Khi Thế Dịch: “Hạ Ninh Dung, em như vậy là đã có chuẩn bị?”
Hạ Ninh Dung lắc đầu.
Dương Thư sửng sốt: “Vậy giờ phải làm sao? Bà như vậy chẳng thà tự thú luôn cho rồi, còn cần phải kiểm tra làm gì cho mất thời gian?”
Hạ Ninh Dung: “...”
Tối hôm đó, Hắc Hoàng Thiên cho người đến đón hai mẹ con Hạ Ninh Dung.
Vì là lần đầu tiên được gặp mặt trực tiếp daddy nên Hạ Tử Minh rất vui nhưng xen vào đó là một chút nỗi lo lắng, hồi hộp. Cô cảm nhận được điều đó nên có chút dao động trong lòng muốn để tiểu bảo bối và daddy cậu bé nhận nhau. Nhưng cô cũng rất sợ không được gặp thằng bé nữa.
~ Biệt thự riêng ở ngoại ô thành phố ~
Chiếc xe dừng lại ngay trong khuôn viên biệt thự, một người chạy đến mở cửa xe cho hai mẹ con Hạ Ninh Dung xuống.
“Chào chú ạ.” Hạ Tử Minh lễ phép chào hỏi
“À... ờ... Chào cháu.”
Quất Trương ngẩn người vì cậu nhóc trước mặt quá giống tiểu thiếu gia nhà cậu ta đi, chỉ có điều cậu nhóc này lễ phép và dễ thương hơn rất nhiều.
“Cô Hạ, mời đi theo tôi.”
Quất Trương dẫn hai người vào trong.
“Hắc tổng đâu?”
“Hắc tổng hiện đang có một cuộc họp đột xuất, khoảng ba mươi phút nữa sẽ về ạ. Cô Hạ có thể ngồi đây đợi được không?”
“Vậy... vậy sao? Vậy mẹ con tôi sẽ ngồi đợi ở đây.” Hạ Ninh Dung có chút bất ngờ trước thái độ cung kính của Quất Trương
“Nếu có gì yêu cầu thì cô cứ nói với tôi.”
“Ừm. Vậy tôi không phiền anh nữa.”
Ba mươi phút trôi qua, chiếc Bugatti đen cuối cùng cũng xuất hiện tại khuôn viên biệt thự. Hắc Hoàng Thiên nhanh chóng xuống xe, ném chìa khóa cho Quất Trương lái vào trong hầm.
“Đang ở trong?”
“Dạ. Cô Hạ và tiểu thiếu gia đang ở phòng khách ạ.”
Hắc Hoàng Thiên không nói gì mà đi thẳng vào trong. Nhìn từng động tác nhanh gọn của anh cũng có thể đoán anh mong ngóng được trông thấy con trai mình đến nhường nào.
Vừa đẩy cửa bước vào anh đã trông thấy một cậu nhóc đang đứng trước cửa như đợi một ai đó. Anh thận trọng bước lại gần, ngồi xuống trước mặt cậu bé.
“Cuối cùng chú cũng trở về. Chào chú ạ, con rất vui được gặp chú!”
Giọng nói non nớt vang lên bên tai Hắc Hoàng Thiên, anh bất giác mỉm cười đầy hạnh phúc.
“Chào con! Lần đầu gặp mặt, ta cũng rất vui!”
Anh ôm chầm lấy Hạ Tử Minh, đưa tay lên dịu dàng xoa đầu cậu bé. Anh đã phải cố kìm nén mọi cảm xúc để có thể tiếp tục cuộc họp, bây giờ đã không cần nữa rồi. Khóe mắt anh hơi ửng đỏ...!