Thuyền vừa vào bờ Hắc Hoàng Thiên nhanh chóng bế Hạ Ninh Dung xuống, xe cấp cứu đã đợi sẵn từ trước. Là do trong lúc xem pháo hoa Hạ An Chi cảm nhận được có một vật gì đó đã lao rất nhanh sượt ngang qua chỗ cô bé đang đứng, ngay sau đó thì trông thấy mami ôm bụng khom người xuống. Cô bé lập tức nhận ra đã có chuyện xảy ra với mami mình liền thông báo ngay cho Hạ Tử Minh:
“Anh hai, mami hình như xảy ra chuyện rồi.”
Cả ba đứa nhóc cùng hoảng hốt nhìn về boong thuyền phía đối diện. Sau khi đã chắc chắn có chuyện xảy ra với mami, Hạ Tử Minh vội vàng chạy vào bên trong chiếc du thuyền yêu cầu người lái cho thuyền trở về bờ biển. Cùng lúc đó, Hắc Lãnh Thần gọi điện cho Đằng Kiêu bảo anh ta lập tức mang một chiếc xe cứu thương đến địa điểm nhà hàng. Hạ An Chi liền đi kiếm một cái khăn thật sạch rồi đưa cho Hắc Hoàng Thiên để tạm thời cầm máu cho cô.
Sau khi y tá đã đưa Hạ Ninh Dung vào bên trong xe, Hắc Hoàng Thiên cũng vào theo cô. Quất Trương xuất hiện kịp thời đưa ba đứa nhóc đến bệnh viện, suốt cả quãng đường cậu ta hết sức ngạc nhiên vì biểu hiện của hai cô cậu bé nào đó. Hắc Lãnh Thần thì không nói vì từ khi sinh ra thằng bé đã phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm nên tính cách cũng mạnh mẽ, lạnh lùng hơn những đứa trẻ cùng trang lứa rất nhiều. Nhưng cậu không nghĩ đến khi trông thấy mami mình bị thương mà hai cô cậu bé này lại có thể bình tĩnh, không rơi một giọt nước mắt nào. Quả thật không bình thường!
“An Chi, em có trông thấy ai khả nghi không?”
Hạ An Chi lắc đầu nhìn Hắc Lãnh Thần.
“Kỳ lạ! Đến tận đây rồi mà vẫn còn có người muốn hại mami sao?” Hạ Tử Minh suy ngẫm
“Vậy lúc ở Mỹ đã từng xảy ra trường hợp như vậy rồi à?” Hắc Lãnh Thần cau mày
Hạ An Chi gật đầu: “Không chỉ có một lần đâu ạ. Vì đã xảy ra nhiều lần rồi nên tụi em mới có phản ứng như thế ngay sau khi biết tin mami bị thương.”
*Ra là cũng giống như tiểu thiếu gia nhà mình, đều đã trải qua nhiều lần nguy hiểm mà thành.
Quất Trương ngồi ở ghế trước lái xe nghe lỏm tụi nhóc nói chuyện, đầu khẽ gật gù.
~ Bệnh viện Hắc Châu ~
Hạ Ninh Dung được chuyển đến phòng phẫu thuật, Hắc Hoàng Thiên đứng thất thần nhìn vào bên trong thông qua ô cửa kính mờ nhỏ trên cánh cửa, áo anh dính đầy máu của cô. Ngay sau đó Quất Trương cùng ba đứa nhỏ chạy đến.
“Điều tra xem là ai làm? Hắn ta rốt cuộc muốn nhắm vào ai?” Hắc Hoàng Thiên lạnh giọng
“Rõ.” Quất Trương cúi đầu rồi nhanh chóng đi làm nhiệm vụ
Mấy tiếng trôi qua cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng được mở ra, Hắc Hoàng Thiên lập tức đi đến vẻ mặt hết sức lo lắng: “Cô ấy thế nào?”
“Phẫu thuật thành công.”
Bốn chữ ấy như khiến tâm trạng ai đó giãn hẳn ra, anh thở phào nhẹ nhõm.
Đằng Kiêu nhìn Hắc Hoàng Thiên với ánh mắt lạ lẫm: “Ông có vấn đề thật rồi.”
Hắc Hoàng Thiên trừng mắt: “Cô ấy đâu? Sao chưa ra?”
Vừa dứt lời y tá liền đẩy Hạ Ninh Dung ra khỏi phòng phẫu thuật rồi chuyển cô đến phòng bệnh VIP.
“Sao còn chưa tỉnh?” Hắc Hoàng Thiên lo lắng nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt cô nhắm nghiền lại, sắc mặt xanh xao yếu ớt
“Do mất quá nhiều máu lại cộng thêm việc thiếu ngủ nhiều ngày nên tinh thần không được ổn định, hiện tại vẫn đang trong tình trạng hôn mê.” Đằng Kiêu nhìn vào bảng báo cáo tình trạng sức khỏe
“Vậy khi nào mami cháu tỉnh lại ạ?”
Đằng Kiêu nhìn Hạ Tử Minh với vẻ mặt ngạc nhiên: “À... Khoảng 5 tiếng nữa.”
“Cảm ơn chú ạ.”
“Không... Không có gì.” Đằng Kiêu liếc mắt nhìn Hắc Hoàng Thiên với vẻ mặt khó hiểu
“Để ta bảo Quất Trương đưa ba đứa về, ở đây có ta rồi.” Hắc Hoàng Thiên nhìn lên đồng hồ treo trên tường rồi nói
Hạ Tử Minh: “Mai là cuối tuần, daddy cho tụi con ở lại cùng mami nha?”
Đằng Kiêu lại một lần nữa không tin vào mắt mình, vậy là cậu ta thật sự đã đoán đúng. Hai đứa nhóc trước mặt cậu chính là con của Hắc Hoàng Thiên, có nghĩa là Hắc Hoàng Thiên có đến những ba đứa con lận. Thật không thể tin nổi!
Như hiểu được suy nghĩ của cậu ta, Hắc Hoàng Thiên lạnh giọng: “Còn chưa đi?”
“Đi ngay đây.” Đằng Kiêu nhanh chóng chạy ra khỏi phòng
“Mấy đứa thật sự muốn ở lại?”
“Dạ.” Cả ba cùng đồng thanh đáp lại Hắc Hoàng Thiên
“Được, giường ở đó. Nếu muốn ngủ thì cứ tự nhiên.” Hắc Hoàng Thiên chỉ tay về phía chiếc giường đối diện với chỗ cô đang nằm
Căn phòng vào lúc ba giờ sáng vẫn còn sáng đèn, bốn con người không một tiếng động ngồi nhìn một người phụ nữ đang nằm trên giường, vẻ mặt đã bớt căng thẳng hơn so với lúc trước rất nhiều. Thời gian cứ thế trôi qua trong sự tĩnh lặng của màn đêm và bốn con người đó cũng lần lượt chìm vào giấc ngủ. Đầu tiên là Hạ Tử Minh, cậu nhóc mắt nhắm mắt mở tuột xuống ghế rồi đi đến một cách máy móc mà trèo lên giường ngủ. Tiếp đó là Hắc Lãnh Thần, cậu cũng y chang như Hạ Tử Minh mà lên giường ngủ.
Trời đã gần sáng, lúc này Hắc Hoàng Thiên cũng rời mắt khỏi màn hình máy tính, anh ngẩng đầu lên nhìn xem Hạ Ninh Dung đã tỉnh chưa nhưng người phụ nữ ấy vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Tay trái cô có cắm một cây kim truyền dịch đang bị một bàn tay nhỏ nhắn, mũm mĩm nắm chặt không buông.
Bỗng ánh mắt Hắc Hoàng Thiên đặt trên khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu của cô bé nào đó. Anh vô thức đưa tay ra giữa không trung rồi nhẹ nhàng tháo chiếc kính đeo trên mặt Hạ An Chi ra. Cô bé ngọ nguậy cái đầu, hàng lông mi cong dài khẽ rung lên rồi từ từ mở ra. Hắc Hoàng Thiên như chết lặng đi, anh không tin vào những gì bản thân mình vừa trông thấy. Đôi mắt ấy, chính là đôi mắt to tròn sáng lấp lánh ấy. Sao lại có tròng mắt màu đỏ?
Hạ An Chi vẫn còn ngái ngủ, cô bé dụi mắt ngồi dậy ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt: “Chú vẫn chưa ngủ sao ạ?”