Hắc Hoàng Thiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, cổ họng khô khốc không nói nên lời, tay anh siết chặt lấy gọng kính.
“Chú ơi?” Hạ An Chi giơ tay lên quơ qua quơ lại trước mặt Hắc Hoàng Thiên
Lúc này anh mới hoàn hồn nhìn xuống chiếc kính trên tay mình rồi lại nhìn cô bé trước mặt. Sau khi đã xem xét thật kỹ anh thật sự ngỡ ngàng khi nhận ra đây vốn không phải kính cận mà là kính giúp đổi màu tròng mắt từ đỏ sang đen. Mặt kính có màu xanh dương nhạt khi người có tròng mắt màu đỏ đeo vào sẽ trông giống như là có tròng mắt màu đen, nếu không để ý kỹ thì sẽ không thấy được màu xanh nhạt trên mặt kính.
“Chú có thể hỏi cháu vài câu được không?”
Hạ An Chi nhìn vào chiếc kính trên tay Hắc Hoàng Thiên: “Có thể ạ.”
“Cháu sinh ngày bao nhiêu?”
“Dạ là ngày 14 tháng 9 năm 2016.”
Hắc Hoàng Thiên khó nhọc thốt ra vài chữ: “Vậy... Cháu có biết daddy mình là ai không?”
Hạ An Chi khẽ gật đầu: “Nhưng hình như daddy không thích con cho lắm.”
“Sao có thể? Chắc chắn ông ấy cảm thấy rất vui khi có một cô con gái đáng yêu như cháu!”
Hạ An Chi ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt: “Thật ạ?”
“Đúng vậy. Cho dù là trước đây khi chưa biết cháu là con của ông ấy thì ông ấy cũng đã rất có cảm tình với cháu rồi, và còn mong cháu có thể là con dâu của ông ấy nữa. Chỉ là do tính cách có hơi ích kỷ vì chưa thể chấp nhận được chuyện người phụ nữ của mình lại có con với người đàn ông khác nên ông ấy mới trút giận lên cháu mà thôi.” Khóe mắt Hắc Hoàng Thiên ửng đỏ, sống mũi hơi cay cay, anh đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô nhóc trước mặt
“Vậy chú nói cho con biết, hiện tại ông ấy có cảm xúc gì trong lòng ạ?”
“Cảm xúc gì sao? Đầu tiên chắc chắn sẽ là cảm giác vui sướng đến tột cùng khi biết tin bản thân còn có một cô con gái nữa, nhưng ngay sau đó sẽ là cảm giác hối hận.”
“Hối hận?” Hạ An Chi tròn mắt
Hắc Hoàng Thiên gật đầu: “Hối hận vì trong suốt quãng thời gian vừa qua đã không quan tâm đến con. Hối hận vì ta đã gặp con rất nhiều lần nhưng lại không phát giác ra được con chính là con gái của ta. Hối hận vì đã khiến con phải chịu tổn thương. Hối hận vì đến tận bây giờ mới nhận ra được con chính là cô con gái duy nhất mà ta có.”
Anh nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy, đôi mắt phủ một lớp sương mờ như chỉ đợi một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua là sẽ không kìm được mà tạo thành những giọt nước mắt từ từ rơi xuống:
“Ta xin lỗi! Con gái của ta, ta xin lỗi con rất nhiều!”
Khóe mắt Hạ An Chi đỏ ửng, những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má phúng phính hồng hào. Cô bé ôm chầm lấy cổ anh khẽ gọi một tiếng: “Daddy!”
Giữa đêm khuya vắng lặng khi mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ, ở đâu đó trong thành phố hiện đại này có hai người đang ngập tràn trong niềm hạnh phúc khó tả. Niềm hạnh phúc của tình thân gia đình, thứ tình cảm không gì có thể thay thế được...
Sáng ngày hôm sau, ánh Mặt Trời ấm áp rọi qua khe rèm chiếu vào căn phòng yên ắng. Như đã nói sau năm tiếng kể từ lúc phẫu thuật thành công, Hạ Ninh Dung từ từ mở mắt nhìn lên trần nhà. Cô có cảm giác tay phải mình như bị ai đó nắm chặt liền cúi đầu nhìn xuống. Bất ngờ trông thấy hình ảnh một người đàn ông tay phải ôm chặt lấy một cô bé, cả hai chụm đầu vào nhau ngủ say sưa. Tay trái anh ta vẫn nắm lấy tay người phụ nữ đang nằm trên giường không buông.
Môi cô bất giác cong lên đầy hạnh phúc, khóe mắt không kìm được mà trào ra hai giọt lệ trong suốt được ánh sáng chiếu vào sáng lấp lánh như viên pha lê. Viên pha lê được tạo thành từ sự viên mãn.
Vì đã nằm hơn năm tiếng đồng hồ cả người đều ê ẩm, Hạ Ninh Dung muốn ngồi dậy, cô nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay anh. Hắc Hoàng Thiên bỗng dưng thấy tay trống trải, từ từ mở mắt liền trông thấy người phụ nữ trước mặt đã tỉnh, vẻ mặt anh không giấu được sự mừng rỡ.
“Em tỉnh rồi sao? Thấy trong người thế nào? Còn đau không? Tôi gọi Đằng Kiêu vào kiểm tra cho em nha?”
“Tôi tỉnh rồi. Trong người không ổn lắm. Vẫn còn hơi đau nhưng có thể chịu được. Anh gọi bác sĩ dùm tôi được không?” Hạ Ninh Dung trả lời lần lượt từng câu hỏi của anh
“Vậy em cố chịu một chút đi nha. Đừng ngồi dậy ngay, lỡ động phải vết thương thì không hay đâu.”
Hắc Hoàng Thiên vươn tay chạm vào chuông gọi bác sĩ trên tường rồi nhẹ nhàng bế Hạ An Chi lên đi đến chiếc giường phía đối diện đặt cô bé nằm xuống.
“Chuyện tối qua...” Hạ Ninh Dung ngập ngừng
“Tôi đã cho người điều tra rồi.”
“Ý tôi không phải vậy.”
Hắc Hoàng Thiên đi đến ngồi xuống bên cạnh giường của cô: “Tôi biết tối qua em định nói chuyện gì.”
Hạ Ninh Dung: “...”
Anh đột nhiên nắm lấy tay cô: “Cảm ơn em! Cảm ơn em vì đã sinh cho tôi ba đứa con dễ thương như vậy! Em đã vất vả nhiều rồi!”
Nghe anh nói như vậy cô bỗng chẳng thể nói được câu gì, trong lòng lúc này hỗn loạn vô cùng.
“Hắc Hoàng Thiên, tôi đến rồi đây. Cô ấy tỉnh lâu chưa?” Đằng Kiêu tức tốc chạy từ ngoài vào
Hạ Ninh Dung nhanh chóng rụt tay lại nhưng lập tức bị anh giữ chặt. Đằng Kiêu nhìn thấy cảnh tượng này thì sốc nặng, nói không nên lời.
“Còn đứng đó?” Hắc Hoàng Thiên cau mày
Đằng Kiêu hoàn hồn đi đến hỏi Hạ Ninh Dung một số câu hỏi rồi tiêm cho cô một liều thuốc giảm đau.
“Hắc Hoàng Thiên à, cô Hạ hiện tại đang cần tiêm thuốc giảm đau.”
“Vậy thì tiêm tay bên kia đi, phân chia ra. Tay bên này vừa mới truyền dịch rồi.” Hắc Hoàng Thiên chỉ vào bên tay còn lại của Hạ Ninh Dung, tay trái anh vẫn nắm chặt tay cô
*Ôi trời! Vẫn nhất quyết cho mình ăn cẩu lương sao? Thật là.
Đằng Kiêu đành chấp nhận số phận.