Võ Đạo Đan Tôn

Chương 716: Chương 716: Cao thủ khiêm tốn.




- Chủ quan rồi.

Sắc mặt Úy Trì Quật tái nhợt, thân hình khẽ động liền chuẩn bị lần nữa xuất kích.

- Ta nhận thua.

Tuyệt Vô Danh ngã trên lôi đài lại chủ động đưa tay nhận thua, lau đi máu tươi nơi khóe miệng đứng lên, sắc mặt khó coi.

Duy Tâm Nhất thương là một chiêu cường đại nhất của hắn, uy lực bộc phát ra rất lớn, lại không nghĩ rằng cũng chỉ có thể đâm rách vai trái Úy Trì Quật mà thôi, nếu như một thương vừa rồi có thể đâm thủng vai trái Úy Trì Quật thì có lẽ Tuyệt Vô Danh còn có dục vọng tiếp tục chiến đấu tiếp, nhưng thấy kết quả như thế hắn liền chủ động nhận thua.

Bởi vì hắn biết rõ tiếp tục chiến đấu thì cũng chỉ có bại.

- Ông.

Trận đấu vừa kết thúc, Tinh Thần số mệnh trên người Tuyệt Vô Danh đột nhiên giảm ít đi một phần, cùng lúc đó Tinh Thần số mệnh trên người Úy Trì Quật lại gia tăng lên một phần, nếu có võ giả giờ phút này ngẩng đầu nhìn lên vòm trời sẽ lập tức phát hiện, vốn trong chín ngôi sao độ lớn nhỏ và độ sáng giống nhau như đúc, đột nhiên có một biến đổi lớn, khỏa thì sáng lên một phần, khỏa khác thì hơi tối đi và nhỏ lại một chút.

- Úy Trì Quật này thật là đáng sợ, ngay cả một thương chí cường của Tuyệt Vô Danh cũng chỉ có thể lưu trên người hắn một lỗ nhỏ, ở đây còn tuyển thủ nào có thể hoàn toàn phá vỡ phòng ngự của hắn sao?

- Đặc sắc, thật sự là đặc sắc, một thương vừa rồi của vừa rồi Tuyệt Vô Danh ngay cả ta đang ở ngoài lôi đài cũng cao thấy lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, phảng phất như sắp chết, Úy Trì Quật sau khi trúng chiêu lại chỉ bị chút vết thương nhỏ, thật sự là biến thái.

- Thua trận đấu cũng không phải bởi vì Tuyệt Vô Danh yếu, mà là phòng ngự Úy Trì Quật quá mạnh mẽ.

Mọi người trên khán đài vẻ mặt rung động, nguyên một đám liên tục cảm khái.

Nhìn qua Úy Trì Quật, Lâm Tiêu cũng hơi nhíu mày, phòng ngự của đối phương quả thật đáng sợ, cẩn thận mà nói còn trên cả Long Tượng Luyện Thể đệ ngũ trọng, dùng thực lực hắn triển lộ ra trước mắt đoán chừng cũng giống như Tuyệt Vô Danh, rất khó chính thức phá vỡ phòng ngự của Úy Trì Quật, đương nhiên, cũng may một thương cuối cùng của Tuyệt Vô Danh đã đâm rách phòng ngự Úy Trì Quật, khiến Lâm Tiêu đối với lực phòng ngự của Úy Trì Quật đã hiểu rõ hơn, tin tưởng mười phần, nếu như ngay cả một thương cuối cùng của Tuyệt Vô Danh cũng không có tác dụng thì trong lòng Lâm Tiêu chỉ sợ sẽ rất hoang mang.

Lôi đài số 1 trận đấu thứ nhất chấm dứt, trận thứ hai lập tức sẽ bắt đầu.

Vòng này bị rút trúng chính là Trương Thuần Hi quận Kim Hà và Đông Phương Nguyệt Mính quận Hiên Dật.

Hai người xa xa mà đứng trên lôi đài.

- Trận này ngươi nói ai sẽ thắng?

- Rất khó nói, bất quá ta vẫn coi trọng Đông Phương Nguyệt Mính một chút, các trận đấu trước Nhật Nguyệt song câu của nàng quỷ dị khó lường, hơn nữa là quận chúa quận Hiên Dật, Phong Vân Bảng đại tái lần trước tỷ tỷ của nàng Đông Phương Nguyệt Linh đã từng đạt được đệ tam Phong Vân Bảng đại tái, hiển nhiên nàng thân là muội muội thực lực tuyệt đối không thể nào yếu được.

- Ta cũng thấy vậy, Trương Thuần Hi quá mức bình thường rồi, tuy rằng cẩn thận quan sát các trận đấu của hắn có một loại cảm giác thâm bất khả trắc, nhưng so với Đông Phương Nguyệt Mính tựa hồ Đông Phương Nguyệt Mính càng mạnh hơn một chút.

Mọi người mỗi người phát biểu ý kiến của mình, dự phán kết quả trận đấu.

Cảm giác của Lâm Tiêu lại hoàn toàn trái lại:

- Đông Phương Nguyệt Mính gặp nguy hiểm rồi.

Trương Thuần Hi từ đầu đến giờ, thủy chung không có gì quá mức kinh người, ra tay bình thường, ánh mắt bình tĩnh, gặp người nào cũng bất động thanh sắc, khi giao thủ với người khác cũng bình thản không có gì lạ, sẽ có rất ít tình huống một chiêu miểu sát xuất hiện, nhưng chính bởi vì như thế, ngược lại khiến Lâm Tiêu cực kỳ coi trọng hắn.

Trương Thuần Hi cũng như hắn, từ đầu đến cuối đều không thi triển ra toàn bộ thực lực, đối mặt địch nhân cường đại sẽ thể hiện ra thực lực cường đại, người như vậy đối với khống chế lực chiến đấu của mình cực kỳ tinh diệu, lại cực kỳ tỉnh táo, trước khi lá bài tẩy của hắn chưa ra hết toàn bộ ngươi vĩnh viễn cũng không biết hắn còn ẩn dấu những gì.

Ầm ầm.

Trong khi Lâm Tiêu suy nghĩ, trên lôi đài, hai người dĩ nhiên đã giao chiến lại với nhau.

- Nhật Nguyệt Song Hoa.

Ngay khi bắt đầu Đông Phương Nguyệt Mính đã phát động ra tiến công mãnh liệt, không có thăm dò, Nhật Nguyệt song câu trong tay hóa thành từng đạo lưu quang bạo lướt về phía trước, phô thiên cái địa, uy mãnh vô biên, như mặt trời đỏ và trăng sáng liên tục xoay tròn hiển hiện trên lôi đài, xoay tròn bốc lên, tách ra sát cơ đáng sợ.

- Bài Không Chưởng.

Trương Thuần Hi bất động thanh sắc, đánh ra một chưởng, chưởng như kỳ danh, không khí chung quanh tất cả đều bị bài trừ ra, hình thành một đạo luồng khí xoáy vô hình, đánh tan tất cả kình khí, lệ mang lướt đến từ chung quanh, nhìn như bình thường, kì thực vô cùng uy mãnh.

- Minh Nguyệt Phổ Chiếu.

Trong nguyên lực kình khí khắp trời, trước thân thể Đông Phương Nguyệt Mính song câu hóa thành từng vòng cong quỷ dị khó lường, như ánh trăng từ trên trời phổ chiếu xuống, vô khổng bất nhập, từ từng phương hướng bất đồng tiến công tới chỗ Trương Thuần Hi, khiến cho người khó lòng phòng bị, khó phân biệt thật giả.

Xuy xuy Xùy~~

Tiếng kình phong kịch liệt vang vọng lôi đài, Nhật Nguyệt song câu trong hai tay Đông Phương Nguyệt Mính nhanh đến cơ hồ không còn bóng dáng, chỉ có thể thấy được từng tia lệ mang mơ hồ từ bốn phương tám hướng quấn quanh đến, khiến người căn bản khó có thể phân biệt rõ công kích chính thức ở nơi nào, một hồi gió nhẹ ẩn chứa sát ý quét khắp nơi, bao lấy tất cả chung quanh.

- Công kích thật quỷ dị, quá nhanh, căn bản không thấy rõ bản thể Nhật Nguyệt song câu ở nơi nào.

- Cái này trốn thế nào đây?

Trên thính phòng truyền ra trận trận kinh hô.

Bang bang BOANG...

Trong lệ mang công kích đầy trời, Trương Thuần Hi mặt không biểu tình, đảnh ra từng chưởng, cước bộ của hắn chậm rãi di động, tốc độ song chưởng đánh ra cũng không nhanh, nhưng vô luận công kích của Đông Phương Nguyệt Mính quỷ dị thế nào, mãnh liệt thế nào, hai tay của hắn đều phảng phất như có mắt, trước khi công kích đến đều bị chăn lại, ngăn cản được tất cả, nhìn từ đàng xa đi thậm chí cảm giác như Đông Phương Nguyệt Mính cố ý đánh tới bàn tay Trương Thuần Hi vậy.

Thấy thế Đông Phương Nguyệt Mính ánh mắt tỉnh táo, trong miệng đột nhiên lăng không quát lên một tiếng chói tai.

- Bạo.

Sau một khắc, mặt đất dưới chân Trương Thuần Hi bỗng nhiên tuôn ra một đoàn nguyên lực lệ mang lăng lệ ác liệt, như một đoàn lưỡi đao gió lốc điên cuồng xoay tròn, lập tức bao trùm lấy hai chân hắn.

Ở này ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, Trương Thuần Hi tựa hồ như biết rõ tình huống dưới chân mình, ngay khi lệ mang tuông ra liền phóng lên trời, nhẹ nhõm tránh né, đồng thời một chưởng phản công tới chỗ Đông Phương Nguyệt Mính, thần thái nhẹ nhõm, động tác cực kỳ nối liền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.