Võ Đạo Đan Tôn

Chương 717: Chương 717: Lâm Tiêu đấu Thiến Mộng Vũ. (1)




- Cái gì?

Đông Phương Nguyệt Mính chấn động, hiển nhiên không ngờ rằng phản ứng của Trương Thuần Hi lại nhanh như thế, trong suy nghĩ của nàng cũng không ngờ tới chiêu này đối với Trương Thuần Hi không tạo thành bao nhiêu tổn thương, theo nàng thấy dưới tiến công điên cuồng của mình, Trương Thuần Hi tuyệt đối không cách nào phân biệt rõ đạo công kích âm thầm này của mình, đến lúc đó chỉ cần khi Trương Thuần Hi tránh né có chút bối rối, nàng sẽ nắm lấy cơ hội phát động tiến công mãnh liệt, thật không nghĩ đến Trương Thuần Hi lại phảng phất đã sớm biết được sắp xếp của nàng, hoàn toàn không chút bối rối, đồng thời tránh né còn lập tức tiến công, ngược lại khiến nàng luống cuống tay chân.

- Liệt Nhật Phần Thiên.

Sắc mặt Đông Phương Nguyệt Mính đại biến hét lên giận dữ, trên Nhật Nguyệt song câu bỗng nhiên bộc phát ra một đoàn hào quang lăng lệ ác liệt, đụng vào thủ chưởng của Trương Thuần Hi.

Oanh một tiếng, Đông Phương Nguyệt Mính rốt cuộc rơi vào thiệt thòi, cả người bay rớt ra ngoài, chà trên mặt đất ra một vết dài.

Trương Thuần Hi thấy thế thân hình tiến về trước, song chưởng liên tục đánh ra, chỉ một thoáng, trên cả tòa lôi đài khắp nơi đều là chưởng ảnh hiển hiện, như sóng biển ù ù bạo tuôn về trước, thế không thể đỡ.

- Đáng chết.

Sắc mặt Đông Phương Nguyệt Mính tái nhợt, chiêu trước nàng rơi vào hạ phong, hiện giờ lại lâm vào nguy cảnh trùng trùng điệp điệp, đặt mình trong cân nhắc, một khi xuất hiện cơ hội, bọn hắn thân là thiên tài đỉnh tiêm tự nhiên sẽ không cho đối phương bất luận khả năng lật bàn nào rồi.

- Nhật Nguyệt Thiên Tâm Quyết -- Truy Nguyệt Trục Nhật.

Ngay khi chưởng phong tiến đến, thân thể Đông Phương Nguyệt Mính đột nhiên trở nên hư ảo mơ hồ, mạnh mà tránh đi tiến công của Trương Thuần Hi, đồng thời Nhật Nguyệt song câu xẹt qua giữa không trung một đạo dấu vết mờ ảo quỷ dị, như Phượng Hoàng điểm đầu, biến ảo làm chín đạo tinh quang hỏa hồng sắc bắn nhanh tới các nơi quanh thân Trương Thuần Hi.

- Cửu Phượng Tề Minh.

Chín đạo hỏa mang lăng lệ ác liệt đồng thời bạo tán, tốc độ nhanh như thiểm điện, hơn nữa không ngừng biến ảo lộ tuyến tiến công, khiến người ta căn bản không cách nào phòng ngự, những cường giả Hóa Phàm cảnh trên thính phòng từ xa nhìn lại, thậm chí chỉ có thể thấy được chín sợi tơ màu đỏ điên cuồng vặn vẹo, như tinh quang lóe lên trong trời đêm, đừng nói ngăn cản rồi, căn bản ngay cả quỹ tích cũng không thấy được.

Đây là chỗ cường đại và đáng sợ của Nhật Nguyệt song câu, so sánh với sự cuồng mãnh và bá đạo của bọn người Hoàng Phủ Chân, Tuyệt Vô Danh, Úy Trì Quật thì hai tuyển thủ nữ là Thiến Mộng Vũ và Đông Phương Nguyệt Mính lại đi lộ tuyến khác, một ngươi trên thân pháp đạt đến đăng phong tạo cực, một người khác thì công kích quỷ dị, khiến người căn bản cân không thấy rõ lộ tuyến, đến lúc đó ở trên lôi đài chỉ có thể mệt mỏi ứng phó, một khi xuất hiện sai lầm sẽ có thể phải lập tức bại trận, vô cùng hung hiểm.

- Lần này xem ngươi còn trốn thế nào.

Ánh mắt Đông Phương Nguyệt Mính lăng lệ ác liệt, tràn đầy tin tưởng, quỹ tích tiến công của Cửu Phượng Tề Minh căn bản không phải cố định, lại không có vết tích, phạm vi tiến công trải rộng toàn thân võ giả, vô luận Trương Thuần Hi phòng ngự đạo nào thì tám đạo công kích kế tiếp đều sẽ khiến hắn trọng thương, cuối cùng bại trận.

Nhưng không chờ lãnh ý trong mắt Đông Phương Nguyệt Mính toát lên, cặp mắt của nàng lại đột nhiên trợn trừng, toát ra thần sắc khó có thể tin.

Phốc phốc.

Đối mặt với tiến công của Đông Phương Nguyệt Mính, thần sắc Trương Thuần Hi không hề bối rối, bàn tay hóa đao, đột nhiên bổ ra chín chưởng về tám hướng, chưởng ảnh mờ ảo, vậy mà đánh tan toàn bộ Cửu Phượng Tề Minh, không có đạo nào có thể may mắn thoát được.

Ngay sau đó chín chưởng quy nhất, như thiểm điện ấn tới ngực Đông Phương Nguyệt Mính, trong lòng bàn tay dâng lên nguyên lực khủng bố, xa xa nhìn lại nhìn như bình thản, kì thực uy lực vô cùng.

- Không có khả năng.

Đông Phương Nguyệt Mính khó có thể tin, lên tiếng kinh hô, khoảng cách gần như thế nàng căn bản đến không kịp né tránh, trên Nhật câu nơi tay trái nguyên lực phụt lên, hóa thành một đạo lưu quang sáng chói chém tới thủ chưởng Trương Thuần Hi đang đánh tới, ngay sau đó Nguyệt câu nơi tay phải không thấy tung tích, hóa thành một đạo ám kình vô hình phụt lên, lặng yên không một tiếng động bạo lướt tới bụng dưới Trương Thuần Hi .

Nhật câu phòng ngự, Nguyệt câu tiến công, vào thời khắc nguy cấp này Đông Phương Nguyệt Mính phản ứng linh mẫn, thể hiện ra thực lực đáng sợ của mình.

Sau một khắc, tình huống hoàn toàn nằm ngoài dự đoán Đông Phương Nguyệt Mính, ngay khi thủ chưởng Trương Thuần đánh ra sắp va chạm với Nhật câu của Đông Phương Nguyệt Mính, đột nhiên chuyển di phương hướng, như quỷ mị tránh đi công kích của Nhật câu, hung hăng bổ trên vai phải nàng.

Răng rắc.

Tựa hồ có âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên, một cổ ám kình kinh khủng phụt lên trong lòng bàn tay Trương Thuần Hi, lực lượng khủng bố khiến Đông Phương Nguyệt Mính kêu lên đau đớn, thân thể như diều bị đứt dây bay ra, đồng thời trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

- Trúng cho ta.

Trong đau nhức kịch liệt, Đông Phương Nguyệt Mính không quên Nguyệt câu nơi tay phải, một cổ ám kình vô hình cơ hồ đồng thời đi vào trước bụng dưới Trương Thuần Hi, một kích này chỉ cần đánh trúng, thương thế đối phương tuyệt đối sẽ nghiêm trọng hơn mình, chút thương tổn trên vai phải căn bản không coi vào đâu.

Nhưng một màn khiến Đông Phương Nguyệt Mính khó có thể tin lại lần nữa xảy ra, tựa hồ như đã sớm biết rõ có đạo công kích này, Trương Thuần Hi tay phải đánh trúng nàng, đồng thời tay trái không biết lúc nào đã sớm tới trước bụng dưới, nhẹ nhàng bóp vào, lập tức liền bóp nát đạo ám kình Quỷ Thần khó lường kia.

- Điều đó không có khả năng.

Trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, khóe miệng Đông Phương Nguyệt Mính lại lần nữa chảy ra một dòng máu tươi, vai phải rũ xuống, trong ánh mắt tràn đầy khó có thể tin.

Vũ kỹ của nàng dùng quỷ dị, nhanh chóng làm chủ, võ giả bình thường rất khó kịp phản ứng, đối mặt thiên tài ngang cấp trời sinh đã chiếm ưu thế nhất định, nhưng Trương Thuần Hi này lại tựa hồ như biết trước vậy, các ám chiêu của nàng đều bị đối phương đơn giản nhìn thấu, nhẹ nhõm tránh đi, mang đến cho Đông Phương Nguyệt Mính đả kích cực lớn.

- Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?

- Đông Phương Nguyệt Mính sao lại đột nhiên trúng chiêu rồi.

Trên khán đài, một mảnh thanh âm xôn xao truyền đến, rất nhiều võ giả châu đầu ghé tai, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, không rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Hai người giao thủ nói thì dài, thực chất chỉ trong chớp mắt, hai người vừa chạm vào liền phân ra, tiến công của Đông Phương Nguyệt Mính và phản kích của Trương Thuần Hi cơ hồ đồng thời xảy ra, tốc độ nhanh như thế khiến hơn 90% võ giả ở đây đều không thể thấy rõ chuyện đã trải qua, như lọt vào trong sương mù, chỉ có một phần nhỏ võ giả thực lực đạt đến Hóa Phàm cảnh hậu kỳ đỉnh phong mới miễn cưỡng thấy rõ quá trình giao thủ giữa hai người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.