Võ Đạo Đan Tôn

Chương 642: Chương 642: Cung điện viễn cổ.




- Không xong!

Nhóm võ giả giật mình, bất chấp hái linh dược vội vàng ra tay phòng ngự.

Phốc xuy…

Máu tươi phun tung tóe, nhóm người bay ngược ra sau, sắc mặt trắng bệch, hai tay cầm vũ khí run rẩy.

Bởi vì Hổ Ngạc Giao đột ngột ra tay nên uy lực không quá mạnh mẽ, tuy họ bị thương nhưng dù sao còn bảo vệ được tính mạng.

Một kích trúng đích, Hổ Ngạc Giao vẫn giận dữ xông về phía trước, uy thế kinh người, yêu khí cuồn cuộn.

- Mau lui lại!

Nhóm người không dám dừng lại, chật vật rời khỏi dược điền, không quay đầu lại rời đi.

- Đi, nơi này yêu thú viễn cổ quá nhiều, muốn lấy linh dược còn khó hơn lên trời, chúng ta lên đỉnh núi nhìn xem có gì không.

Nhìn một màn này Lâm Tiêu nhìn thấy thật rõ ràng, cũng không dây dưa, hai người cùng nhay bay nhanh lên đỉnh núi.

Dọc theo đường đi, chung quanh thường có tiếng kêu thảm thiết của võ giả truyền tới, hiển nhiên đều là một ít người không chịu nổi hấp dẫn, muốn cướp lấy linh dược kết quả tặng mạng của mình.

- Đáng chết, yêu thú nơi này sao đáng sợ như vậy, ngay cả Kim Thương Tình này cũng không hái được gốc linh dược nào.

Trên sườn núi, Kim Thương Tình gian nan đào thoát một yêu thú toàn thân bao phủ gai nhọn màu bạc truy kích, lau máu tươi trên khóe miệng, vô cùng chật vật.

- Ta cũng không tin ta tiến vào bảo sơn lại phải tay không mà về!

Giận quát một tiếng, Kim Thương Tình tiếp tục đi lên đỉnh núi.

Nhiều lần trắc trở, tránh né vài đầu yêu thú, hai người Lâm Tiêu rốt cục đi lên trên đỉnh, chứng kiến cảnh vật phía trước, vẻ mặt hai người đều chấn động.

- Đây là…

Xuất hiện trước mặt hai người là một cung điện thật lớn, cao hơn mười trượng, toàn thân không biết làm từ chất liệu gì, hà quang sáng ngời, rộng rãi đại khí, vô cùng thần bí.

Giờ phút này ngay quảng trường trước cửa cung điện có mười mấy võ giả đã tới, ánh mắt đầy lửa nóng nhưng không ai tiến lên.

Bởi vì đi thông cửa cung điện là một thông đạo rộng rãi, cuối thông đạo có một đầu Hoàng Kim Man Thú như một pho tượng đang ngồi tại đó, toàn thân tản mát ra uy áp kinh người, thủ hộ lấy thông đạo cung điện, nếu muốn đi vào bên trong nhất định phải xông qua đầu man thú kia.

- Đáng chết, như vậy chúng ta còn làm sao tầm bảo, đầu Hoàng Kim Man Thú canh giữ cửa cung điện, thông đạo lại hẹp như vậy, chúng ta không thể liên thủ, một mình tiến lên cũng không phải đối thủ của nó.

- Nói rất đúng, căn cứ theo sách sử ghi lại, Hoàng Kim Man Thú chính là vương giả trong yêu thú viễn cổ, có được huyết mạch vương giả, tuy thực lực chỉ là lục tinh nhưng rất mạnh mẽ, còn mạnh hơn toàn bộ yêu thú dưới sườn núi, chúng ta căn bản không thể chống cự.

Trên quảng trường, sắc mặt các võ giả xanh mét nghị luận, trong lòng buồn bực.

Nhìn thấy tòa cung điện thần bí kia, dù là kẻ ngu ngốc cũng biết bên trong có nhiều bảo vật, là đại kỳ ngộ, nhưng gặp phải Hoàng Kim Man Thú lại không ai dám tùy tiện tiến lên.

Ánh mắt Lâm Tiêu ngưng tụ, thực lực Hoàng Kim Man Thú còn mạnh hơn Hổ Ngạc Giao, vậy làm sao đi vào?

Ca sát…

Ngay khi Lâm Tiêu vừa đi vào quảng trường, đột nhiên cửa cung điện sau lưng Hoàng Kim Man Thú phát ra tiếng vang thanh thúy, ngay sau đó cửa điện chậm rãi mở ra.

Một đạo bạch sắc quang mang truyền ra ngoài, dừng trên quảng trường, mọi người cảm giác nguyên lực trong thân thể vận chuyển nhanh hơn thật nhiều, tinh thần sảng khoái, vô cùng hưng phấn.

- Cửa cung điện mở ra, các ngươi xem bạch quang kia, ta cảm giác lực lĩnh ngộ gia tăng hơn rất nhiều, bên trong nhất định có bảo vật, chỉ cần đi vào là có thể lấy được.

Có võ giả kích động kêu to.

Những người khác cũng bị kích thích, nhưng bọn hắn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Hống hống hống…

Trong nháy mắt cửa cung điện mở ra, bên dưới sườn núi, thật nhiều yêu thú viễn cổ đều đột nhiên phát ra tiếng gào thét, thanh chấn như sấm, cuồn cuộn tràn tới, kinh thiên động địa.

- Trời ạ, đám yêu thú kia sẽ không xông lên đi!

Sắc mặt các võ giả đều đại biến, cẩn thận lắng nghe hồi lâu phát hiện yêu thú dưới sườn núi chỉ ngửa mặt rít gào mà không di chuyển, lúc này mới thả lỏng tinh thần.

- Ân?

Không giống như những võ giả khác, khi bạch quang rơi xuống người Lâm Tiêu chẳng những gia tăng nguyên lực vận chuyển, hơn nữa hắn cảm giác có cỗ lực lượng thần bí lại cực kỳ quen thuộc, tác dụng lên linh hồn của hắn, đồng dạng ảnh hưởng tới phân thân Toàn Địa Giáp ở xa ngoài vạn lý.

Trong phút chốc trong sơn cốc màu đen sâu trong sơn mạch Liên Vân, Toản Địa Giáp đang thống soái thật nhiều yêu thú tiến hành chém giết bỗng nhiên phát ra tiếng gầm rú kinh thiên động địa.

Hơn một năm nay, Lâm Tiêu ở bên ngoài lịch lãm đồng thời Toản Địa Giáp cũng không chút nhàn rỗi, suất lĩnh đàn thú điên cuồng chinh chiến trong sơn cốc màu đen kia, hiện tại đã đạt tới ngũ tinh đỉnh phong, chỉ còn một bước là lên lục tinh.

Chẳng qua bởi vì yêu thú thăng cấp khó khăn hơn võ giả, cho nên dù săn giết không ít lục tinh yêu thú sử dụng yêu đan, nhưng vẫn chưa thể đột phá.

Nhưng hôm sau sau khi cảm nhận được chân khí bạch quang, Toản Địa Giáp lập tức phát ra tiếng gầm rú theo bản năng, yêu nguyên điên cuồng lưu chuyển, đồng thời trong đầu sinh ra cảm giác khát vọng kịch liệt, giống như tên ăn mày đói bụng đã lâu nhìn thấy một bàn mỹ vị, trong đầu chỉ còn dục vọng cắn nuốt.

Đồng thời yêu đan bắt đầu rục rịch, tựa hồ như muốn đột phá.

- Cỗ khí tức này là…

Toản Địa Giáp dị động khiến Lâm Tiêu nhớ lại cỗ khí tức kia có vẻ quen thuộc thế nào, bởi vì cỗ chân khí này cực kỳ tương tự như cỗ khí tức truyền tới trong sơn cốc màu đen tại Liên Vân sơn mạch, điều này làm toàn thân hắn như bị sét đánh.

- Rốt cục trong cung điện này có vật gì? Nếu như có thể nhất định phải nghĩ biện pháp lấy được.

Lâm Tiêu thầm suy tư.

- Tiểu huynh đệ, các ngươi cũng đã tới, đáng tiếc cung điện này không dễ vào đi.

Tiều phu cười hì hì đi tới, nhìn Lâm Tiêu cười nói.

- Từ từ xem đi, ta cũng không tin không thể đi vào, nhất định phải có biện pháp.

Lâm Tiêu thật sự tin tưởng, bất kỳ di tích viễn cổ nào cũng sẽ có phương pháp xâm nhập vào bên trong, chỉ một đầu Hoàng Kim Man Thú lục tinh cũng không thể hoàn toàn ngăn trở nhiều người như vậy.

Hoàng Kim Man Thú dù sao chỉ là lục tinh yêu thú, mà những võ giả nơi này đều là cao thủ đứng đầu, trừ phi nó đạt tới thất tinh mới đủ lực chấn nhiếp, đương nhiên, nếu thật sự là thất tinh yêu thú chỉ sợ mọi người không cần suy nghĩ, xoay người thối lui.

Sưu sưu sưu…

Theo thời gian trôi qua không ngừng có võ giả tiến tới, số lượng võ giả trên quảng trường đã hơn trăm người.

Khí tức của họ cực kỳ kinh người, có thể đi tới nơi này tuyệt đối đều là người nổi bật.

- Nơi này lại có tòa cung điện, ha ha, vận khí của ta thật không tệ.

Đột nhiên một thanh âm cao ngạo vang lên, kim quang lóe ra, Kim Thương Tình đã rơi xuống quảng trường.

- Ân? Hoàng Kim Man Thú?

Kim Thương Tình vừa xuất hiện trên quảng trường, ánh mắt dừng ngay cửa cung điện, biến thành ngưng trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.