Vương giả kia trên mặt nghi hoặc, chợt nói lại chuyện xảy ra ở khu vực Đế quốc Võ Linh từ đầu đến cuối:
- Có một Vương giả như vậy ở đây, Đế quốc Võ Linh xem như vững như Thái Sơn rồi, từ nay về sau còn ai dám tìm Đế quốc Võ Linh gây phiền toái chứ, không phải ngu ngốc thì chính là tự tìm đường chết, chậc chậc.
Lúc rời đi, Vương giả kia còn nhịn không được chậc chậc cảm thán.
Mấy người Liễu Hà Vương và Thiểm Đằng Vương trợn mắt há hốc mồm.
- Mẹ nó, Thiểm Đằng Vương, ngươi đây là để ta đi chịu chết sao?
Sau nửa ngày, Liễu Hà Vương mới hồi thần lại, gầm thét lên với Thiểm Đằng Vương.
- Liễu Hà Vương, ta không biết đối phương mạnh như vậy ah.
Thiểm Đằng Vương cũng luống cuống, trời của ta ơi, ngay cả đám Long Trượng Vương cũng thất bại, hắn hiện giờ đi qua chẳng phải là muốn chết sao?
- Không biết cái con mẹ mày.
Tung lên một cước, Liễu Hà Vương hung hăng đá vào phần bụng Thiểm Đằng Vương, trực tiếp đá cho hắn thổ huyết bay ngược:
- Thiểm Đằng Vương, về sau đừng có để ta thấy ngươi nữa, nếu không thấy ngươi một lần liền đánh một lần.
Vèo!
Cũng không quay đầu lại, Liễu Hà Vương xoay người rời đi, đi tìm một cường giả mà ngay cả Long Trượng Vương bọn hắn cũng không địch lại, Liễu Hà Vương hắn còn chưa ngu xuẩn đến mức đó.
- Ồ, đây không phải Thiểm Đằng Vương và Liễu Hà Vương sao? Nghe nói Thiểm Đằng Vương là người đầu tiên bị Lâm Tiêu giáo huấn, hắn hôm nay không phải là đến tìm đối phương gây phiền toái đấy chứ?
- Thật sự là ngu ngốc, chỉ bằng chừng đó người, không phải đi muốn chết sao.
Có Vương giả qua đường nhìn thấy, không khỏi xùy~~ cười ra tiếng, trong tiếng trào phúng của mọi người, Thiểm Đằng Vương hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, vội vàng mang theo thủ hạ của mình xám xịt rời đi.
Tin tức Lâm Tiêu một người quét ngang khu vực Đế quốc Võ Linh, đánh bại Long Trượng Vương như một hồi vòi rồng, nhanh chóng cuốn khắp thành Nhân Minh.
Cơ hồ chỉ một lát, cơ hồ tám thành Vương giả ở thành Nhân Minh đều biết cuộc đại chiến hôm nay, khiến cho cả thành Nhân Minh một mảnh xôn xao.
Đã bao lâu, đã bao lâu rồi thành Nhân Minh chưa xuất hiện tin tức như vậy rồi, trong lúc nhất thời, đầu đường cuối ngõ, tiệm cơm quán trà, khắp nơi đều là Vương giả nghị luận về chuyện của Lâm Tiêu.
Một ít Vương giả lòng hiếu kỳ nặng, cũng bắt đầu hỏi thăm tình báo về Lâm Tiêu, sau khi nghe ngóng qua, lại không khỏi càng thêm hoảng sợ, thì ra Lâm Tiêu từ lúc ở đại lục Thương Khung đã từng đánh chết qua lão tổ La Kinh Thiên của La Sơn Tông, một Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng đỉnh phong nắm giữ hai mươi bảy đạo Không Gian Đạo Văn chi lực, cũng khó trách hắn lại đáng sợ như thế.
Mà tin tức này, cũng theo mọi người nói chuyện với nhau truyền bá ra ngoài, La Kinh Thiên với tư cách là lão tổ La Sơn Tông, thế lực đỉnh tiêm tại Đế quốc Võ Linh, ở thành Nhân Minh cũng là nhân vật uy danh hiển hách, mà La Sơn Tông, cũng là một thế lực uy chấn đại lục, nhưng thế lực như vậy, nhân vật như vậy lại bị Lâm Tiêu nhổ tận gốc, khiến cường giả khắp thành Nhân Minh đều thổn thức không thôi.
Trong khi mọi người lan truyền tin tức về Lâm Tiêu. . .
Lúc này người khởi xướng là Lâm Tiêu lại đang hoàn toàn đắm chìm trong cảm ngộ võ đạo.
Từng đạo lôi quang chạy quanh thân hắn, mà ở biên giới lôi quang, một tia gió nhẹ màu đen tựa hồ đang xoay tròn, cơn gió nhẹ này ngay từ đầu hoàn toàn bị lôi quang áp chế, nhưng thời gian dần qua, gió nhẹ biến thành cuồng phong, cuồng phong biến thành vòi rồng.
Một ngày trôi qua.
Từng đạo vòi rồng màu đen quanh thân Lâm Tiêu phảng phất như một mảnh vòi rồng nhỏ dài hẹp, hoàn toàn sánh ngang với lôi quang màu xanh da trời, không chia trên dưới.
Hô một tiếng, lôi quang và vòi rồng tất cả đều tiêu tán, Lâm Tiêu mở to mắt, trong ánh mắt lộ ra một tia vui mừng, không nghĩ tới trải qua trận chiến lúc trước, phong chi áo nghĩa vốn đạt tới tám phần đỉnh phong cuối cùng đã bước ra một bước cuối cùng, cũng giống như lôi chi áo nghĩa, đạt đến chín thành đại thành.
Phong chi áo nghĩa đại thành, chắc hẳn lúc thi triển Phong Chi Vô Ảnh uy lực sẽ càng thêm đáng sợ.
- Phong chi áo nghĩa và lôi chi áo nghĩa đều đạt đến chín thành, muốn từ chín thành tấn cấp đến mười thành viên mãn, không phải là chuyện một sớm một chiều, kế tiếp liền tìm hiểu đao hồn đi.
Trận chiến lúc trước, cảm ngộ của Lâm Tiêu ở phương diện đao hồn cũng rất nhiều.
Tâm linh một mảnh không linh, chiến đao phong cách cổ xưa trong đầu nhẹ nhàng rung rung, cả người Lâm Tiêu đắm chìm trong cảm ngộ đao hồn.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Mười ngày sau.
Một cổ đao khí khiến người phải sợ hãi từ đỉnh đầu Lâm Tiêu phóng lên trời, cổ đao khí này ở trong hư không hình thành một chiến đao mờ ảo phong cách cổ xưa, tản mát ra uy áp khủng bố chém chết hết thảy.
Đao khí đến nhanh, đi cũng nhanh.
Lâm Tiêu mở ra hai mắt ra.
- Đao hồn của ta vậy mà đột phá nhị trọng rồi.
Đao hồn tổng cộng phân tam trọng, tấn cấp mỗi một trọng đều cực kỳ khó khăn, bình thường, Vương giả Sinh Tử cảnh nhất trọng có thể chuyển hóa võ ý thì võ hồn cũng đã xem như không tệ rồi, cơ hồ hơn 90% Vương giả Sinh Tử cảnh nhị trọng thường thường chỉ nắm giữ nhất trọng võ hồn, nhị trọng võ hồn bình thường chỉ có Vương giả Sinh Tử cảnh tam trọng mới có thể nắm giữ.
Hôm nay Lâm Tiêu mới Vương giả Sinh Tử cảnh nhất trọng đỉnh phong, đã đột phá đến nhị trọng đao hồn, không thể không nói quả thật là một kỳ tích.
Nhị trọng đao hồn với nhất trọng đao hồn, ở mọi phương diện đều có đề thăng về chất, uy lực không thể so sánh nổi, bình thường mà nói, Vương giả bình thường muốn vượt qua một bước này không có hơn mười năm thì căn bản không có khả năng, mà đao hồn bản thân Lâm Tiêu đã đến nhất trọng đỉnh phong, hơn nữa được nhị trọng quyền hồn của Bách Lý Tỳ tẩy lễ cùng với diệu dụng của Võ Đồ, càng quan trọng hơn là dựa vào thiên phú kinh người, lúc này mới có thể trong mấy năm ngắn ngủi từ võ hồn nhất trọng tỏa nhập đệ nhị trọng.
- Quả nhiên muốn tăng thực lực lên vẫn là cần không ngừng chiến đấu, chỉ có chiến đấu, mới có thể khiến bản thân càng thêm rõ ràng nhược điểm và đặc điểm của mình.
Lâm Tiêu đi ra phủ đệ của mình, vừa đến thành Nhân Minh, hắn đã chiến đấu khổ tu, còn chưa xem xét qua thành Nhân Minh lần nào.
- Lâm Tiêu.
Không nghĩ tới Lâm Tiêu vừa vừa đi ra khỏi phủ đệ, Cửu Long Vương đã bay vút đến, hiển nhiên hắn luôn thời khắc chú ý Lâm Tiêu, cũng không biết đã đợi bao lâu rồi nữa.
Đi đến trước mặt Lâm Tiêu, Cửu Long Vương lúc này lấy ra một đống thiệp mời giao vào tay Lâm Tiêu.
- Đây là. . .
Nhìn Lâm Tiêu sắc mặt có chút ngạc nhiên, Cửu Long Vương giải thích nói:
- Lâm Tiêu, những ngày này ngươi bế quan, một ít thế lực đưa thiệp mời tới, có một ít là thiệp mời yến hội, cũng có một ít là thiệp mời tư nhân.
- Cái này cũng quá nhiều đi?
Lâm Tiêu trở mình nhìn xuống, không khỏi có chút im lặng, đống thiệp mời này có gần trăm tấm, phần lớn nội dung đều là gì gì đó Vương nghe nói sự tích của hắn, thập phần kính nể, muốn kết giao một phen gì đó.