Đôi mắt Hàn Băng Vương càng thêm băng sương.
- Lâm Quảng Vương, ngươi có gan, muốn ta giết chết ngươi, ta không làm, ta thật muốn xem tiểu tử ngươi rốt cục còn có thể kiên trì bao lâu!
Hàn Băng Vương giẫm mạnh chân phải, từng luồng hàn băng lực truyền vào người Lâm Quảng Vương, không ngừng đóng băng trái tim hắn, huyết nhục cùng khung xương của hắn, thống khổ sâu tận xương tủy.
- Ha ha…khụ khụ…
Lâm Quảng Vương phun ra máu tươi:
- Hàn Băng Vương, hay là ngươi chỉ có chút năng lực này, cái gì mà mười vương giả đỉnh phong, chỉ là chó má!
- Ngươi…muốn chết!
Ánh mắt Hàn Băng Vương tràn ngập sát cơ, hận không thể một cước giết chết Lâm Quảng Vương, nhưng vẫn gắng gượng nhịn xuống.
Ở trong Thành Nhân Minh động thủ với võ giả thế lực khác, hắn đã làm trái quy định trong thành, nhưng nếu có Linh Diệt Vương bảo vệ, nhiều nhất chỉ bị chút xử phạt, so sánh với việc hoàn thành mệnh lệnh được ban thưởng, căn bản không tính là gì, nhưng nếu hắn giết chết Lâm Quảng Vương trong thành, hậu quả sẽ thật lớn, đây là quy củ nghiêm ngặt của Thành Nhân Minh từ khi thành lập tới nay, nếu hắn làm như thế, chỉ sợ không ai bảo hộ được hắn, chẳng những là hắn, thậm chí cả Linh Diệt Vương cũng không dám làm như vậy.
- Tiểu tử, ngươi tiếp tục càn rỡ, có bản lĩnh đời này ngươi đừng rời khỏi Thành Nhân Minh, nếu không ta nhất định lấy mạng của ngươi!
Hàn Băng Vương truyền âm cho Lâm Quảng Vương, thanh âm băng sương.
- Xuy!
Lâm Quảng Vương giễu cợt một tiếng:
- Thậm chí uy hiếp cũng không dám ngang nhiên nói ra, Hàn Băng Vương cái gì, mười vương giả đỉnh phong cái gì, ta xem ngươi chỉ là một đống phân chó!
- Hỗn đản!
Hàn Băng Vương tức tối đá một cước lên người Lâm Quảng Vương, trực tiếp đá bay hắn ra ngoài, máu loãng cùng băng tra bay loạn trên không trung, hàn băng lực mãnh liệt làm Lâm Quảng Vương thống khổ vặn vẹo run rẩy toàn thân.
- Các ngươi thật quá đáng, thật nghĩ mình có thể vô pháp vô thiên!
Ở một bên, Chỉ Lực Vương toàn thân đẫm máu cả giận nói.
- Vẫn còn quá đáng hơn!
Hàn Băng Vương vung tay phải, đoàn hàn băng phong bạo hình thành, hóa thành băng nhận phong bạo đầy trời thổi quét về hướng Lâm Quảng Vương, một kích này nếu đánh trúng Lâm Quảng Vương phải mất nửa mạng.
Tê lạp…
Ngay trong nháy mắt Lâm Quảng Vương sắp bị đánh trúng, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước người hắn, một quyền oanh thẳng vào giữa băng nhận phong bạo đầy trời, băng nhận bị quyền khí cuồng mãnh xé rách, phát ra thanh âm chói tai như vải vóc bị xé mở.
- Người nào?
Đám người Hàn Băng Vương nhìn vào thân ảnh vừa xuất hiện, đó là một nam tử tóc ngắn màu đen, ánh mắt lạnh băng nhìn tới trước.
- Lâm Tiêu!
Ánh mắt Bá Thương Vương híp lại, lên tiếng nói.
- Nguyên lai ngươi chính là Lâm Tiêu, ta còn tưởng rằng là kẻ ba đầu sáu tay đâu, hiện tại nhìn thấy thật bình thường thôi!
Hàn Băng Vương cười lạnh.
- Những gì ngươi làm với bọn họ, ta đều sẽ trả lại cho ngươi gấp đôi!
Lâm Tiêu lên tiếng, bàn tay đặt lên người Lâm Quảng Vương, lực chữa trị của Tử Tuyền Thiên Thương Viêm lan tràn vào thân thể hắn, nhanh chóng trị liệu vết thương đồng thời Lâm Tiêu vận chuyển băng áo nghĩa, đem hàn băng lực trong thân thể hắn bài trừ sạch sẽ.
Có Tử Tuyền Thiên Thương Viêm trị liệu cùng băng áo nghĩa bài trừ, sinh mệnh lực trong thân thể Lâm Quảng Vương nhanh chóng hồi phục, huyết nhục diễn sinh, thương thế nhanh chóng khép lại.
- Không việc gì.
Lâm Tiêu nhìn Lâm Quảng Vương gật gật đầu, thu tay xoay người.
- Hắc hắc, thật sự cuồng ngôn không biết thẹn.
Hàn Băng Vương cười lạnh:
- Vừa rồi sở dĩ bọn hắn có thể kiên trì tới bây giờ là vì chờ ngươi đi, cũng được, đánh bại ngươi, đám phế vật kia cũng không còn hi vọng, tới lúc đó sẽ ngoan ngoãn giao ra chìa khóa.
- Lâm Tiêu, đây là chìa khóa, bây giờ là của ngươi.
Lâm Quảng Vương lấy ra chìa khóa trong không gian giới chỉ đưa cho Lâm Tiêu.
- Lâm Quảng Vương, đa tạ.
Lâm Tiêu vỗ vỗ vai đối phương, ánh mắt cảm kích, đối phương dù lấy được chìa khóa cũng không đủ khả năng tham dự tranh đoạt Chí Bảo điện, hoàn toàn có thể giao ra để giữ an toàn cho mình, nhưng hắn lại không làm như thế.
- Không cần nói vậy, mặc dù thực lực của ta không cao, nhưng là phần tử Đế quốc Võ Linh, chúng ta đều là huynh đệ, huống chi ta nghe nói toàn bộ vương giả đi vào Hỏa Diệm sơn đều cửu tử nhất sinh, ta vốn thiếu ngươi một mạng.
Lâm Quảng Vương nghiêm mặt nói.
- Tốt, yên tâm đi, những thống khổ mà ngươi thừa nhận ta sẽ không để cho ngươi nhận oan ức.
Ngữ khí Lâm Tiêu kiên định nói.
- Ta không biết ngươi làm sao có tự tin như vậy, nhưng lòng tự tin của ngươi ở trong mắt ta thật ngu xuẩn!
Hàn Băng Vương lên tiếng.
- Phải, ta sẽ cho ngươi biết lòng tự tin của ta từ đâu mà có.
Lâm Tiêu nói.
- Lâm Tiêu ca ca, cần đánh nhau sao? Tên kia nhìn giống như cương thi, để cho ta tới!
Không chờ Lâm Tiêu ra tay, tiểu Viêm đột nhiên kích động toát ra, vẻ mặt hưng phấn.
- Nha, trên người tên này lạnh quá ah, tiểu Viêm chán ghét lạnh như thế, ta phải đem hắn nướng chín, xem hắn còn lạnh hay không, không biết nướng chín rồi có ăn ngon như đùi dê hay không nữa.
Tiểu Viêm đánh giá Hàn Băng Vương từ trên xuống dưới, thật giống như đánh giá con dê nướng.
- Hì hì…
Người vây xem chung quanh buồn cười không khỏi cười thành tiếng, nhưng tuyệt đại đa số người lại trợn mắt, ngơ ngác nhìn tiểu Viêm.
Dã nhi đồng từ đâu chạy tới, chẳng lẽ hắn không biết mình đang đứng trước mặt ai sao? Lại dám nói đem Hàn Băng Vương nướng chín, còn so sánh với đùi dê, trời ạ!
- Tiểu Viêm, không được nói vậy.
Lâm Tiêu lắc đầu nói, người khác không hiểu nhưng hắn hiểu rõ lời của tiểu Viêm là thật sự, nếu đem Hàn Băng Vương nướng chín, phiền toái lớn!
Tiểu Viêm khờ khạo nhìn Lâm Tiêu:
- Lâm Tiêu ca ca, vì sao không được?
- Bởi vì thịt trên thân hắn là thịt thối.
Lâm Tiêu chân thật trả lời.
- Nguyên lai thịt của hắn là bị thối sao.
Tiểu Viêm liên tục lắc đầu, nói:
- Tiểu Viêm không ăn thịt thối, tiểu Viêm chỉ ăn thịt thơm ngon.
Dứt lời, ánh mắt tiểu Viêm nhìn Hàn Băng Vương mang theo vẻ xem thường.
Hai người nói chuyện đã sớm làm mọi người xung quanh cười to.
Ánh mắt Hàn Băng Vương lạnh băng muốn giết người.
- Hỗn đản, chết đi cho ta!
Gầm lên một tiếng giận dữ, Hàn Băng Vương nhảy lên đấm thẳng một quyền, oanh long một tiếng, trên nắm tay ngưng tụ hàn băng, hóa thành hàn băng phong bạo đem hai người trước mặt nhấn chìm, băng áo nghĩa giống như đóng băng cả mặt đường.
- Hừ, dám đánh ta cùng Lâm Tiêu ca ca, tiểu Viêm muốn đánh ngươi!
Sưu!
Không đợi Lâm Tiêu ra tay, tiểu Viêm đã toát ra ngoài, nắm tay nhỏ vung thẳng về hướng Hàn Băng Vương.
- Tiểu Viêm, đừng đánh chết người!
Lâm Tiêu lớn tiếng nhắc nhở.
Nghe được lời này, những người vây xem chung quanh đều lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã, Lâm Tiêu bị choáng váng hay sao, đó chính là Hàn Băng Vương, hắn lại để một tiểu hài tử đừng đánh chết Hàn Băng Vương, nói giỡn hay sao.
Mà hài tử kia chẳng lẽ không muốn sống nữa hay sao.
- Lâm Tiêu ca ca, ngươi yên tâm đi!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tiểu Viêm bĩu môi, nắm tay nhỏ bé mập mạp đánh thẳng tới Hàn Băng Vương.