Vẻ mặt nam tử tóc đỏ cung kính, lấy ra chìa khóa phát tán ra bạch quang đưa tới trong tay một trung niên mặc áo lam khí thế bàng bạc trước mặt.
- Tốt lắm, Hỏa Luân Vương, ngươi làm không tệ, ta nhất định trọng thưởng cho ngươi.
Cầm chìa khóa, trung niên phát ra tiếng cười to, nhẹ nhàng đi tới, nháy mắt biến mất.
Một lát sau Thiên Uyên Vương đi tới một phủ đệ khác.
- Thiên Uyên Vương, ngươi đi tới chỗ của ta có chuyện gì.
Một thanh âm trong suốt như thanh tuyền từ trong phủ truyền ra, trong trẻo lạnh lùng như thiên tiên.
- Di Thiên cung chủ, không nghĩ tới hiện tại ngươi còn bình tĩnh như vậy, ngươi đã nghe qua tin tức về Chí Bảo điện rồi đi.
Thiên Uyên Vương cười ha ha, đi vào trong phủ đệ nhưng không tiếp tục tiến thêm, bởi vì hắn biết nếu còn tiến thêm, nữ tử bên trong tuyệt đối dám ra tay với hắn.
- Hiện tại trên tay chúng ta có một chìa khóa, nếu hai chúng ta liên thủ, phân một chén canh thật dễ dàng.
Thiên Uyên Vương đề nghị.
- Thiên Uyên Vương, ngươi là ngươi, ta là ta, Chí Bảo điện tổng cộng có chín chìa khóa, sáu chìa khóa khác chia ra trong tay Yêu tộc cùng Man tộc, mà Mê Không Châu nằm trong tay Tà Hồn Vương, nếu ta đoán không sai, cường giả Man tộc cùng Yêu tộc sẽ không dễ dàng bỏ qua, rất có thể không lâu sau liên thủ cùng tới, hiện tại thảo luận phân bảo vật, còn quá sớm, trong ba tộc chỉ sợ đều phải làm thỏa hiệp.
Thanh âm nữ tử không mang theo chút cảm tình, như đã nhìn thấu hết thảy trên thế gian.
- Ha ha, đó cũng là chuyện sau này, ta trước tiên đi qua chỗ Tà Hồn Vương, nhìn xem Mê Không Châu có nằm trong tay hắn hay không.
Thiên Uyên Vương cười ha ha, biến mất tại chỗ.
Vốn Đế quốc Thần Võ chỉ có một mình hắn tọa trấn, nhưng một tháng trước Di Thiên cung chủ đột nhiên tới Thành Nhân Minh rèn luyện, hiện tại trong Thành Nhân Minh có năm vương giả tam trọng, Đế quốc Thần Võ hai người, tâm tình Thiên Uyên Vương đương nhiên sảng khoái, hắn không sợ Di Thiên cung chủ không chịu hợp tác, hai người đều là người Đế quốc Thần Võ, mặc dù giao tình không sâu, nhưng trước mặt bảo vật, chút quan hệ như vậy Di Thiên cung chủ hiển nhiên hiểu rõ ràng.
Khu vực Đế quốc Thiên Huyền.
Không khí nặng nề tràn ngập.
- Thậm chí cả một chìa khóa cũng không lấy được, các ngươi làm việc kiểu gì, một đám thùng cơm!
Bên trong phủ đệ xa hoa, một cường giả thân thể cao lớn trừng mắt, khí tức bá đạo tung hoành khắp nơi.
- Đại nhân nguôi giận, khi ấy mặc dù thuộc hạ đang ở trong Chiến trường Cổ Tộc, nhưng cách chỗ Mê Không Châu rất xa, chờ khi thuộc hạ chạy tới thì chín chìa khóa đều bị cướp hết.
Vài vương giả nhị trọng bên dưới run rẩy nói.
- Phế vật!
Một cỗ kình khí ập tới, đem vài người đánh bật ngửa, miệng phun máu tươi nhưng không ai dám động.
- Lập tức phái người cướp chìa khóa, đặc biệt là Đế quốc Võ Linh, không có một vương giả tam trọng nào tọa trấn thì không tư cách lấy chìa khóa, đều cút đi!
Vài vương giả hoảng sợ lui xuống.
Sắc mặt Linh Diệt Vương âm trầm, trầm giọng nói:
- Chìa khóa là việc nhỏ, Mê Không Châu là quan trọng nhất, đi qua chỗ Tà Hồn Vương trước.
Bá!
Linh Diệt Vương vừa lên tiếng, thân hình đã biến mất không thấy.
Bên trong Thành Nhân Minh lòng người bàng hoàng, mạch nước ngầm dũng động.
Bên trong phủ đệ của Lâm Tiêu, mọi người đang chờ đợi tin tức.
Sưu…
Đột nhiên một đạo lưu quang bay vào, toàn thân Tiêu Kiền đầy máu, chật vật chạy tới.
- Tiêu Kiền, sao chỉ có một mình ngươi, Lâm Quảng Vương đâu?
Cửu Long Vương đứng bật dậy hỏi.
- Lâm Tiêu, ngươi về rồi, thật tốt quá, nhanh đi cứu Lâm Quảng Vương bọn họ, bọn họ bị nhóm người Hàn Băng Vương Đế quốc Thiên Huyền ngăn chạn, ta thừa dịp bọn hắn không chú ý mới chạy thoát ra tới.
- Hàn Băng Vương? Chuyện gì xảy ra? Tiêu Kiền, ngươi vừa dẫn đường vừa nói.
Sắc mặt Lâm Tiêu âm trầm đáng sợ, một nhóm người theo sự dẫn dắt của Tiêu Kiền chạy nhanh ra phủ đệ.
Nguyên lai Lâm Quảng Vương cùng Chỉ Lực Vương nghe Lâm Tiêu khuyên rút lui trong Chiến trường Cổ Tộc, sau đó đi quanh bên ngoài rèn luyện, lúc Mê Không Châu xuất thế hai người họ ở bên cạnh, nhất thời kịp lúc chạy tới hiện trường, chiếm được một chìa khóa, vốn định đuổi theo lấy thêm chìa khóa khác, nhưng phát hiện có cường giả Man tộc đuổi tới nên lập tức rời khỏi sơn cốc, trốn khỏi Chiến trường Cổ Tộc.
Sau khi rời khỏi Chiến trường Cổ Tộc, bọn họ biết thực lực của mình còn yếu, mang ngọc mắc tội, sẽ bị thật nhiều người truy sát, vì thế đi vòng qua con đường quay về Thành Nhân Minh, quanh co một vòng lớn đi về thành.
Sắp tới Thành Nhân Minh, hai người thông qua ám hào của Đế quốc Võ Linh gặp mặt nhóm người Tiêu Kiền tới tiếp ứng, vừa đi vào Thành Nhân Minh còn chưa về tới phủ đệ Đế quốc Võ Linh đã bị đám người Hàn Băng Vương ngăn chặn, uy hiếp giao ra chìa khóa.
Tiêu Kiền thừa dịp đối phương không kịp chuẩn bị mới chạy thoát đi tìm viện binh.
Biết được nhóm người Lâm Quảng Vương bị ngăn chặn trong thành, Lâm Tiêu thoáng chút thả lỏng, Thành Nhân Minh nghiêm cấm giết chóc, mặc dù Lâm Quảng Vương bị ngăn cản nhưng ít ra không nguy hiểm sinh mạng.
Giờ phút này cách chỗ bọn họ không xa, một đoàn vương giả tụ tập, đang quan sát gì đó, còn đang nghị luận với nhau.
- Mấy vương giả Đế quốc Võ Linh bị đánh thật thảm!
- Chìa khóa Chí Bảo điện Man tộc tuy tốt, nhưng phải có thực lực bảo trụ mới được, nhóm người Lâm Quảng Vương thậm chí còn chưa đạt tới sinh tử nhị trọng đỉnh phong, còn dám chống đối với nhóm người Hàn Băng Vương?
- Bọn họ không phải đang chống đối, mà là đang đợi cứu viện!
- Cứu viện, hừ, lúc này Đế quốc Võ Linh còn cứu viện được gì, các ngươi đang nói Lâm Tiêu sao? Các ngươi cũng không nhìn xem, nếu đám người Hàn Băng Vương dám ngang nhiên ra tay tại Thành Nhân Minh, tuyệt đối đã nhận lệnh của Đế quốc Thiên Huyền Linh Diệt Vương đại nhân phân phó, tuy thực lực Lâm Tiêu cường hãn, nhiều nhất cũng chỉ cùng cấp với Hàn Băng Vương, đứng trước mặt Linh Diệt Vương đại nhân không tính là gì.
- Nói cũng phải, Hàn Băng Vương cùng Bá Thương Vương đều là một trong mười đại vương giả đỉnh phong, còn bài danh hàng đầu, có hai người họ ngoại trừ sinh tử tam trọng, những người khác thật sự khó lấy chìa khóa, thay vì tử thủ, không bằng ngoan ngoãn giao ra thì hơn.
- Chí Bảo điện Man tộc quá trọng đại, trừ phi là vương giả tam trọng, căn bản không có tư cách tranh đoạt.
Không ít người lắc đầu than thở, đều không tin tưởng nhóm người Lâm Quảng Vương.
Đám vương giả đứng vây quanh ngã tư đường, một gã nam tử tuấn mỹ mặc áo lam một chân giẫm lên ngực Lâm Quảng Vương, đem hắn giẫm sâu vào trong mặt đất, miệng phun máu tươi.
- Lâm Quảng Vương, ngoan ngoãn giao ra chìa khóa, ta thả ngươi rời khỏi, nếu không hậu quả đắc tội ta ngươi không phải không biết!
Ánh mắt Hàn Băng Vương lạnh lùng, khóe môi cười lạnh, ở bên cạnh hắn còn có không ít cường giả Đế quốc Thiên Huyền lược trận.
- A!
Lâm Quảng Vương cười lạnh một tiếng:
- Hàn Băng Vương, chìa khóa nằm trên người ta, có bản lĩnh thì ngươi giết ta, cướp đoạt chìa khóa, muốn ta giao ra, không có cửa!
Nói xong hắn nhẫn nhịn thống khổ, phi một tiếng, một búng máu văng lên chân Hàn Băng Vương.