Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ! Diệp Thiên Vân đồng dạng coi là cha, tự nhiên có thể hiểu được cảm nhận sốt ruột, nếu không phải là thiếu lâm xuất hiện ở Thục Trung, hắn tuyệt đối sẽ không hứa đưa con nhỏ này đi.
“Có lẽ hắn còn có hy vọng”. Diệp Thiên Vân bất chợt nói ra những lời này, mà ngay cả chính hắn cũng không quá tin tưởng.
Người cao to, anh nói là thực đó hả?” Đây là tin tốt nhất mà Nguyễn Tiểu Thất nghe thấy, tràn ngập hy vọng nhìn Diệp Thiên Vân.
Ánh mắt lão già chợt sáng rồi biến mất. Lắc đầu có mục đích nói: “Thương bên ngoài có thể trị, thương bên trong thì khó trị”. Nói đến đây lại cười đau khổ nói: “Cái này không trách ngươi, trong lúc giao đấu khó tránh được bị thương…haiz…”
Diệp Thiên Vân hoàn hồn lại, lúc trước Diệp Vô Nhai và Trần Mễ Lạp bị thương nặng, kết quả giờ vẫn không phải là kẻ mạnh nữa. Hắn chậm rãi nói: “Thuốc này có thể giúp đỡ trị vết thương bên trong”.
Nguyễn Tiểu Thất vội vàng đón lấy, cẩn thận xem xem. Nửa tin nửa ngờ hỏi: “Người cao to này, ngươi không lừa người đó chứ? Thuốc này có thể cứu Nhị thúc của ta sao?”
Không đợi Diệp Thiên Vân trả lời, lão già nói chậm rãi: “Nhị thúccủa cháu chết, cũng là do cháu hại chết. Tiểu Thất, tất cả những chuyện này đều do mình cháu làm nên, không biết áy náy là gì sao?”
“Cháu…cháu…” Nguyễn Tiểu Thất cố gắng lắm mới quên đi nỗi đau. Giờ lại nhắc đến, mặt cô ta đỏ ửng như quả hồng chín, vừa nâng lão già, vừa giải thích: “Ông ơi, là bởi vì cháu không muốn gả cho Hoàng gia, họ…”
“Không muốn gả?” Lão già hừ một tiếng, vung tay giãy Tiểu Thất ra, cháu ngươi nói: “Hai mươi mấy năm trước đã quyết định việc này, Nguyễn gia ta lại chưa bao giờ thất hứa, huống chi Hoàng gia lại để cho cháu nói đổi là đổi sao?” Nói đến đây đột nhiên ho.
Diệp Thiên Vân và lão già đều bị thương, và cùng cho rằng Tiểu Thất làm như vậy là hơi quá đáng, đưa một người ngoài dính vào chuyện gia đình nhà mình.
Nguyễn Tiểu Thất đã muốn yên, nhưng lại bị ông nội quở trách muốn tìm một cái lỗ chui vào. Cố nén không để nước mắt rơi xuống, đôi mắt nhìn xung quanh, nghẹn ngào nói: “Cháu lấy…nhị thúc lấy thuốc chữa đi!” Nói rồi ôm mặt chạy vào phòng.
“Thanh niên, võ công của ngươi từ đâu mà có vậy?” Lão già không ngăn cô ấy lại, trầm mặc một lúc rồi đặt câu hỏi cho Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân mỉm cười, liền hỏi ngược lại: “Có quan trọng lắm không?”
Lúc nãy còn là đối thủ, nhưng giờ thì không phải nữa rồi. Có câu nói, không đánh không quen biết. Giữa các võ sư rất phức tạp, vừa là địch, vừa là bạn.
“Ha ha, chỉ thấy lạ thôi”. Lão già đứng ở phía sau quan sát Diệp Thiên Vân, và không hỏi thêm nữa, lắc đầu nói: “Ở cái Song Phong trấn này đã lâu không có người ngoài đến”.
Diệp Thiên Vân nhìn theo ánh mắt của hắn, mơ hồ có thể nhìn thấy ngọn núi Nga Mi. Liền nói: “Song Phong trấn rất đẹp, khiến người ta lưu luyến không quên”.
Lão già “ừm” một tiếng, vui vẻ nói: “Ta tên là Nguyễn Đồng, ta cũng sắp hết đời rồi, anh gọi ta một tiếng ông nội cũng không đi đâu mà thiệt”.
Diệp Thiên Vân ngạc nhiên. Ông nội của Nguyễn Tiểu Thất đã gần trăm tuổi? Nhìn bề ngoài cũng không nghĩ là đến cái tuổi đấy. Trong võ lâm, có danh sư Vũ Đương Tông Su đều thua Nguyễn Đồng một bậc.
Tuổi hắn gần đất xa trời, đây mới là điểm khiến người ta thấy lạ.
“Không cần phải thấy kỳ lạ như vậy, người của Song Phong trấn đều như vậy”.
Nguyễn Đồng vuốt nhẹ râu, mặt tươi cười nói: “Song Phong trấn có một nguồn nước danh viết Bích Thủy, nó rất tốt cho người luyện võ như chúng ta, uống thời gian dài sẽ kéo dài tuổi thọ”.
Diệp Thiên Vân không biết bí mật này của Song Phong trấn, nhưng Nguyễn Đồng lại nói cho mình biết, điều này khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
“Anh quen Tiểu Thất bao lâu rồi?” Nguyễn Đồng hài lòng nói: “Cái con nha đầu này đầu óc đều là âm mưu quỷ kế. Sơ xểnh cái là mắc bẫy luôn”.
Diệp Thiên Vân vừa nãy còn mê mẩn, nghe đến câu nói này đột nhiên tỉnh ngộ. Hóa ra Nguyễn Đồng cho rằng mình và Nguyễn Tiểu Thất có quan hệ gì đó. Nghĩ đến đây biết cần phải giải thích rõ, lập tức nói: “Ta và Tiểu Thất không có bất cứ quan hệ gì. Lần này đến Song Phong trấn chẳng qua là muốn mở mang tầm mắt, hiểu một chút về học thuật Nga Mi, mong tìm được người bạn có thể bàn luận”.
“Cái gì?” Lão già mặt biến sắc, híp mắt hỏi: “Ngươi và Tiểu Thất thực sự không có bất cứ quan hệ gì?”
Diệp Thiên Vân không chút do dự gật đầu, hắn không muốn mình lại bị người hiểu lầm, không muốn dây vào chuyện nhà người ta, cho nên nói: “Thực sự là không có, chúng tôi…chỉ là bạn mà thôi”.
Vẻ mặt của Nguyễn Đồng thoáng chốc trầm xuống, cảnh cáo nói: “Thanh niên, Song Phong trấn từ trước đến nay không hoan nghênh người ngoài vào, nếu ngươi và Tiểu Thất không có quan hệ gì, thì mau chóng rời khỏi nơi này, chậm thì sẽ xảy ra chuyện”.
Diệp Thiên Vân không ngờ thái độ của Nguyễn Đồng lại thay đổi nhanh như vậy. Kim trung tráo của hắn giật giật. Đi cùng Tiểu Thất đến Song Phong trấn, chính là tìm cao thủ giúp mình phá vỡ cổ chai.
“Không phải là ta muốn đuổi anh đi, mà là Song Phong trấn không bao giờ có thái độ tốt đối với vị khách lạ. Ngươi còn ở đây thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng”. Nguyễn Đồng cầm một cái tấm bài gỗ màu vàng, ném cho Diệp Thiên Vân, trịnh trọng nói: “Cầm lấy nó, ngươi có thể ra khỏi Song Phong trấn, lát nữa ta phái người đưa ngươi đi”.
Diệp Thiên Vân hơi bất đắc dĩ, không ngờ vừa nãy còn nói chuyện vô cùng hợp, chớp mắt một cái thì lại xảy ra chuyện này, nhìn sắc mặt của Nguyễn Đồng, rõ ràng là mình không có hy vọng ở lại nơi này lâu nữa, hắn gật đầu nói: “Được, một khi như vậy, thế tôi xin phép cáo từ”.
Nguyễn Đồng vẫy tay gọi một đầy tớ đến, dặn dò: “Đưa cậu ta ra ngoài, nhưng nếu có người cản các ngươi thì phải thông báo cho ta biết”.
Ra Nguyễn gia, tên đầy tớ đi trước, sắc mặt vô cùng cảnh giác, Diệp Thiên Vân đi theo sau hắn, lúc này đã sáng tỏ. Người qua lại tương đối đông, nhưng nhiều người lại nhìn Diệp Thiên Vân với ánh mắt khác thường.
“Bình thường nơi này không có người ngoài đến sao?” Diệp Thiên Vân biết lần này đến Song Phong trấn là một chuyến vô ích.
Tên đầy tớ nhìn xung quanh, lắc đầu nói: “Bình thường có vài khách du lịch tưởng rằng Nga Mi đây là điểm du lịch, đến đều bị đuổi đi hết”.
Diệp Thiên Vân đột nhiên cảm thấy Song Phong trấn giống như võ lâm, nhưng lại có một điểm khác, không phải người bình thường có thể đụng vào, điểm khác biệt thứ hai là rất ít giao tiếp với bên ngoài, bất kỳ người ngoài nào đến đều bị loại trừ.
Cách cổng ra càng ngày càng gần, tên đầy tớ thở phào nói: “Quãng đường chúng ta đi may đấy, không có ai làm phiền”.
Diệp Thiên Vân không sợ ai đó tới làm phiền. Vừa đến Song Phong trấn mà phải rời khỏi. Điều này khiến hắn không cam lòng.
“Đứng lại, các ngươi ra ngoài làm gì? Có lệnh bài không?” Hai gã trông coi hỏi từ phía sau.
“Đem cái lệnh bài kia cho chúng. Thì ngươi có thể đi”. Tên đầy tớ thở phào một cái.
Diệp Thiên Vân ngược lại cảm thấy khả nghi, vì khi hắn đến hai tên này đã giao đấu với hắn, hơn nữa là lúc đó hắn vào Song Phong trấn, cho nên ấn tượng rất sâu. Hai tên trước mắt tuổi khá cao, do dự rút lệnh bài ra.
Một tên cầm lấy lệnh bài xem, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Thiên Vân, quát: “Ngươi là khách mời của Nguyễn gia?”
“Đúng, Lão gia bảo ta đưa hắn đến đây”. Tên đầy tớ nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ, nhanh nhẹn trả lời.
Tên trông coi nhìn lệnh bài, cười hắc hắc nói: “Sao ta lại thấy nó giống giả thế nhỉ?”
“Sao lại thế được?” Tên đầy tớ nghe xong quýnh cả lên, sắc mặt hơi biến nói: “Không tin ngươi có thể đi Nguyễn gia hỏi”.
Trong nháy mắt, Diệp Thiên Vân đột nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu mình có tiếng gió, tuy rằng nó rất nhỏ, nhưng hắn vẫn phát hiện ra, đây là một trường hợp vô cùng nguy hiểm, hắn lập tức thúc kim trung tráo đến cực điểm.
“Phịch” một tiếng, Diệp Thiên Vân dường như mở hết kim chung trác, sau lưng nặng trịch, cơ thể bị một sức mạnh đánh bay, hắn ngã mạnh xuống đất.
Quá nguy hiểm! Diệp Thiên Vân vô cùng lo lắng, tim đập nhanh.
Nếu không phải là trước một giây mở kim chung trác ra. Đòn này sợ rằng sẽ bị trọng thương.
“Giải quyết rồi”. có một tên cười nhạt nói: “Nguyễn Tiểu Thất tìm đến một thứ rác rưởi như này, dám cắm sừng cho tứ đệ, thực là tự tìm đường chết”.
“Nhị ca. Tên hầu của Nguyễn gia làm sao giờ?” Một giọng nói nhỏ hơn hỏi.
“Giết hắn! Nếu người của Nguyễn gia hỏi, thì nói tên tiểu tử cùng ra”. Một giọng cười thô kệch: “Giờ còn may là thay phiên túc trực Hoàng gia. Nếu không thì không biết giải thích ra sao, ha ha ha”.
Diệp Thiên Vân vẫn không nhúc nhích nằm soài trên mặt đất, miệng toàn mùi bùn đất hôi tanh. Hắn không biết Song Phong trấn rốt cuộc có bí mật gì. Tại sao lại cảm thấy không có tác dụng với họ. May mắn phát hiện ra đỉnh đầu có gió, nếu không thì giờ đã nằm liệt.
“Nguyễn gia thực coi Hoàng gia chúng ta không ra gì. Dám công khai mang về đôi gian phu dâm phụ, không giết hắn thì làm sao hả giận được”.
Diệp Thiên Vân lại lặng lẽ mở cảm giác, có thể phát hiện ra rõ ràng đối phương. Giọng nói thô bạo là một tên râu rậm. Tên này lông người cao vút, mặt hung ác. Dáng người khôi ngô, khoảng bốn mươi tuổi.
Tên kia sắc mặt trắng bệnh đáng sợ, tóc dài đến ngang lưng, mặc quần áo tím. Cho người ta một cảm giác lạnh.
Diệp Thiên Vân cuối cùng hiểu ra. Đối phương có lẽ luyện một loại võ công đặc biệt. Có thể né tránh cảm giác lục tìm.
Tên áo tím đi đến trước tên hầu hôn mê. Không hề dự liệu được một cú đá. Hắn ra tay vừa nhanh vừa mạnh, tên hầu đó suýt thì mất mạng, giọng nói lạnh lùng nói: “Ra tay đi, không cần để lại hậu họa”.
Sau khi tên lông vàng, nhe răng cười đi về phía Diệp Thiên Vân, cười hì hì nói: “Nguyễn Tiểu Thất chỉ sợ phải hối hận cả đời thôi, cô ta nằm mơ cũng không nghĩ ra là chúng ta ra tay”. Nói xong dồn lực xuống chân, nhằm đầu Diệp Thiên Vân mà đá.
Diệp Thiên Vân cảm thấy bị khống chế. Chân hắn giống như bị gãy, cơ thể mềm nhũn. Năm ngón tay tóm lấy hạ âm chỗ của tên lông vàng, ngón tay phát lực.
“A!” mặt mũi tên lông vàng nhăn lại. Người cong như con tôm, kêu thê thảm.
Cơ thể Diệp Thiên Vân trèo lên tên lông vàng. Hai chân kẹp lấy đầu hắn, mượn lực lưng vắt chéo sang bên phải, phát ra tiếng bánh răng chuyển động.
Đầu của tên lông vàng bị xoay 120 độ, sức lực nhanh chóng bị biến mất, giống như cây đại thụ bị đổ.
“Nhị ca!” Tên áo tím kêu thất thanh. Hắn không ngờ lại như vậy. Chỉ còn một giây quyết định sinh tử thì lại thay đổi khả năng.
Diệp Thiên Vân mượn lực của cơ thể, chạy về phía tên áo tím.
Tên này nhìn thấy Diệp Thiên Vân chạy lại, liền lùi về phía sau né, rồi cầm lấy cái còi thổi ầm lên.
“U…” Một tiếng còi dài kêu, đanh thép, chói tai đến tận phía chân trời.