Tám tên tiếp chiêu của Diệp Thiên Vân bay ra ngoài, trong đó có hai người nằm không động đậy.
Còn lại sáu tên đứng lên, nhìn Diệp Thiên Vân với vẻ mặt lo lắng sợ hãi. Lúc nãy mỗi người xuất chiêu lên người hắn, nhưng đối phương lại không bị hao tổn gì, điều này khiến cho người ta nảy sinh một loại chướng ngại vật không thể vượt qua.
“Chúng ta…lên”. Tên cách xa nhất hô to, nhưng ngữ khí lại thiếu tự tin, hắn sớm đã bị bán đứng bởi âm thanh đó.
“Từ đã!” tên trung tuổi nhìn thấy tình cảnh như vậy, biết hai bên chênh lệch nhau quá lớn. Sau người nếu lại tiếp tục ra tay, cũng không hề hấn gì.
Hắn cởi áo khoác ra, xuất hiện trước mặt Diệp Thiên Vân, ngạo nghễ nói; “Võ công được lắm, không ngờ ngươi là tay trong hành gia”.
Diệp Thiên Vân cẩn thận quan sát tên xấu xí đối diện, làn gia đen như bao công, trên mặt có chi chít những vết sẹo. Mắt một to một nhỏ, không chút sợ hãi nói: “Ngươi cũng phải ra tay sao?”
Tên trung niên ấy cười ha ha, sau đó khẽ gật đầu nói: “Ta tên Nguyễn Trầm, là nhị thúc của Tiểu Thất. Ngươi có gan lắm, dám một mình đến Song Phong trấn, xem ra võ công của ngươi cũng kha khá”. Nói xong một tay chỉ vào Tiểu Thất, mặt biến sắc nói: “Tiểu Thất nó lập tức sẽ xuất giá, còn ngươi thì xuất hiện không đúng lúc”.
Diệp Thiên Vân phát hiện ra tướng mạo hắn na ná như Ngũ Vĩ, nên thêm phần ấn tượng với hắn. Vừa nãy Nguyễn Trầm động thân. Thì hắn biết đối phương là một cao thủ. Nguyễn Tiểu Thất và hắn không có bất cứ quan hệ nào, bèn giải thích: “Song Phong trấn ta nghe danh đã lâu, hôm nay đến muốn thỉnh giáo một phen”.
Nguyễn Trầm còn muốn nói, ông nội Nguyễn Tiểu Thất lại có chút không kiên nhẫn được, tức giận nói: “Tiểu Thất đã trở về, Hoàng gia nhất định có tin này, sẽ đưa người đến bắt giữ, không thể để cho Hoàng gia hiểu lầm Tiểu Thất có quan hệ bất chính với hắn được”.
“Con hiểu, cha yên tâm!” Nguyễn Trầm nhận được mệnh lệnh, lộ vẻ tiếc hận: “Thằng khốn, ủy thác cho ngươi đến nhà thù ở vài hôm, đợi Tiểu Thất xuất giá đâu vào đấy, chúng ta sẽ thả ngươi đi”. Nói rồi thò tay chộp lấy vai Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân thấy đối phương lắm lời như vậy, sẽ nhốt hắn vài hôm, cảm thấy không thoải mái chút nào. Hắn cho dù đi đâu chăng nữa, đều không muốn bị người ta bó hẹp. Đây chính là đặc điểm hắn làm người.
Nhìn thấy đối phương ra tay. Diệp Thiên Vân nhún vai xuống, tránh đòn của Nguyễn Trầm. Lùi lại một bước nhỏ.
“Ai chà, thằng khốn, còn muốn chống lại hả?” Nguyễn Trầm biết hắn có võ công cực đỉnh, nhưng cũng không lấy làm sợ hãi, một chiêu hụt, ngược lại càng làm cho hắn thêm hứng thú, hai tay thình lình tóm lấy cánh tay.
Diệp Thiên Vân ngoài kim trung tráo ra, kiêu ngạo nhất chính là lực lượng khủng bố của hắn, hạ thấp cơ thể xuống, hừ nhạt một tiếng, sức mạnh cực đại truyền hết vào cánh tay.
Nguyễn Trầm vốn muốn đánh cho hắn một đòn phủ đầu, nào ngờ khi hai người vừa tiếp xúc, trong nháy mắt cơ thể đã bị va chạm trên không trung. Hắn mới biết sức mạnh của Diệp Thiên Vân hơn mình mấy lần. Nhẹ buông tay quấn quanh bả vai của đối phương, ánh mắt như rắn vồ mồi đâm tới.
Diệp Thiên Vân không nhìn biến chiêu, Nguyễn Trầm muốn ấn hắn xuống dưới nhưng không được, cậy vào cơ thể trên không trung, chân phải theo nửa bước, ra ba chiêu ngay lúc đó. Đòn trước ngực đánh ra.
Pháo quyền giống như lửa đạn. Pháo quyền vừa xuất ra vô kiên không thôi, quay lại nhìn, vạn mã thiên quân vẫn hừng hực khí thế.
Nguyễn Trầm ở trên không trung sao có thể giống như trên mặt đất được, ở một cự ly gần nghe thấy đòn của Diệp Thiên Vân xuất ra đánh vỡ tan không khí, dường như bị người ta đốt pháo ngay mang tai.
Nguyễn Trầm sợ rụt cổ lại, gào thét. Hắn chỉ cảm thấy lỗ tai ù ù lên, như có hàng vạn con ruồi bay loạn. Trong lúc luống cuống, hai tay mượn đòn của pháo quyền Diệp Thiên Vân lùi lại phía sau, lợi dụng quán tính thoát ra ngoài đòn.
Diệp Thiên Vân càng thêm hứng thú, thấy đối phương muốn bỏ chạy. Chân trái tiến nhanh đến, hữu chưởng nâng lên kết hợp với tả chưởng, hai chưởng thuận theo cơ thể bắn về phía trước.
Pháo quyền liên hổ hình.
Hai chân Nguyễn Trầm vẫn chưa chạm đất, cơ thể Diệp Thiên Vân đã đến phía trước. Hai mắt hắn còn to hơn cả mắt trâu. Tóc gáy dựng đứng, trong lúc nguy cấp chỉ có dùng hai tay chắn trước ngực, hy vọng có thể đỡ được đòn kia.
Thân pháp Diệp Thiên Vân vô cùng nhanh lẹ. Mũi chân vừa chạm xuống đất thì thành Ngũ hình hoành quyền. Đánh thẳng vào hai tay che trước ngực của Nguyễn Trầm. Hoành quyền đi theo đường xoắn ốc.
“Răng rắc!” Âm thanh vỡ vụn truyền đến tai mọi người, Nguyễn Trầm dường như bị giáng một búa mạnh vào người. Lui lại mười bước, máu phun ra, ôm lấy ngực ngã quỵ xuống.
“Trầm Nhi!” Lão già vừa rồi chăm chú theo dõi, nhưng lại quên đứa con của chính mình đang lâm vào thế yếu. Lúc này cơ thể của Nguyễn Trầm mềm nhũn, hắn đột nhiên bừng tỉnh.
Cơ thể phát lực một lát rồi đỡ Nguyễn Trầm dậy. Hai tay vuốt trước ngực con, ánh mắt của lão già ánh tia máu: “Thủ đoạn thật ác độc! Thằng khốn, ngươi dám đánh thương người của Nguyễn gia. Hôm nay nếu ngươi có thể ra khỏi Song Phong trấn, thì ta sống vô ích mấy năm nay.
Mấy tên đứng một bên sống sót sau tai nạn vừa rồi, theo bản năng sờ tay lên ngực.
Tên trước mắt ra tay vô cùng tàn nhẫn, Nguyễn Trầm tuy đã lấy tay bảo vệ, nhưng rõ ràng là, xương sườn trước ngực giờ đã bị gẫy, lại thêm quả đấm. Vết thương ấy c hai ba năm, sẽ không thể khỏi hẳn. Và vẫn không thoát khỏi bị thương nội tạng bên trong.
Diệp Thiên Vân ngẩn người, kim trung tráo của hắn là ngẫu nhiên cho nên hắn càng đánh càng có hứng. Kết quả ra tay cho đối phương đi gặp diêm vương. Vốn không muốn nặng tay như vậy, từ khi theo nhập tôn sư đến giờ, hắn rất ít ra tay với người, luôn giữ chừng mực, ai ngờ lại xảy ra chuyện.
“Đưa hắn về điều trị đi!” Lão già nhẹ đặt Nguyễn Trầm nằm trên mặt đất, sau đó hằn học nhìn chằm chằm Diệp Thiên Vân, lạnh lùng nói: “Thằng khốn nạn, hôm nay là ngày giỗ của ngươi”. Nói rồi ra một đòn đánh tới.
Diệp Thiên Vân như bị dội một gáo nước lạnh. Nguyễn Trầm trọng thương không nghi ngờ, hắn sờ mình vẫn còn nguyên vẹn, nghiêng người tránh đòn, chợt nói: “Từ đã!”
Lão già nào có nghe thấy, tay không ngừng xuất chiêu, lãnh đạm nói: “Để đến cầu Na Hà nói”.
Diệp Thiên Vân do không tránh né kịp đòn nên bị thương chút, nhất thời bị một chiêu đánh vào cằm, nửa mặt nóng rực, hắn vốn muốn có ý cứu người, lại không muốn gặp sự kháng cự của đối phương, sắc mặt trầm xuống. Võ công của lão già không yếu chút nào, cho nên hắn phải cẩn thận hơn.
Ông nội Nguyễn Tiểu Thất giận dữ che hai mắt, thấy một chiêu vừa xuất, công kích phát cuồng, mỗi chiên xuất ra đều là sát chiêu, rõ ràng cho thấy muốn Diệp Thiên Vân phải chết.
Diệp Thiên Vân tập trung tinh lực gặp chiêu sách chiêu. Lợi dụng cơ thể của mình đấu đến cùng với đối phương.
Sau mười chiêu, Diệp Thiên Vân cuối cùng cũng hiểu được thế đòn của Nguyễn gia, trong ngoài tương nặng. Vừa nhu vừa cương, dài ngắn cùng sử dụng. Vừa không thuộc nhà ngoại, ngừa không thuộc nhà nội, có chút nội ngoại xen lẫn nhau.
Lão già càng đánh càng thấy khiếp sợ, võ công của đối phương xuất thần quá, hắn lặng người, Diệp Thiên Vân càng mạnh hơn. Các quyền hòa với nhau như gió lốc ào tới. Điểm chết người chính là lấy cứng chọi cứng, lấy mau đánh mau, ra tay đang lúc có ba phần quyết đoán. Quyền phong tàn nhẫn khác thường. Rõ ràng là chiêu thức ra đã có ba phần thắng lợi. Đánh bề ngoài đả thương nội tạng, không còn gì độc hơn.
Diệp Thiên Vân chậm rãi cảnh giác võ công của lão già. Mỗi chiêu xuất ra đều toàn lực ứng phó được. Theo gặp chiêu hóa giải chiêu, từ từ bắt đầu tấn công đối phương.
Lão già chớp chớp mắt, mồ hôi như hạt đậu rơi xuống mặt. Hắn hô hấp trở nên dồn dập. Chiêu thức mà hắn tung ra nhanh chóng bị hóa giải. Đối thủ là một thanh niên, sức mạnh vốn không thể so sánh được, nếu còn như vậy nữa thì chỉ có đường chết.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, mắt lão già sáng lên. Cắn răng cơ thể hạ thấp xuống, nhún một cái nhảy lên, dùng hai ngón của tay phải tiến thẳng vào ngực của Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân hiểu được đòn này của hắn, vội đem toàn lực ra chiến đấu. Mọi người thấy như có một con hổ một con rồng đang gào thét xâu xé nhau, họ đều cảm thấy sợ hãi, mặt cắt không còn giọt máu.
“Không được!” Một giây trước khi đòn kia tiến đến, một giọng nói sợ hãi đột nhiên lọt tới tai hai người.
Vài tên đứng xung quanh nhìn thấy vậy. Hai người đều bảo đảm được tính mạng mình, sao có thể dừng tay.
Lão già mặt khó hiểu đánh tới. Hắn có thể nghe thấy giọng nói của Tiểu Thất, hắn biết thực lực của Diệp Thiên Vân và hắn sàn sàn như nhau, chỉ sợ chiêu này xuất ra hai người sẽ cùng mất mạng. Trong lúc hít thở, hắn đột nhiên làm một động tác khiến người ta giật mình. Hai ngón nay rút mạnh lại, nhắm chặt mắt.
Diệp Thiên Vân cũng bị bừng tỉnh bởi giọng nói ầm ĩ đó. Phát hiện ra đối phương đã thu đòn lại. nếu hai người dồn toàn sức lực đối chiến, như vậy sẽ chết chắc chắn, nhưng lão già thu tay lại, hắn không thể dương mắt nhìn một võ sư ưu tú dựa vào phương thức này mà chết, cho nên chỉ có thể trong khoảng thời gian vội vàng, liều mạng thay đổi phương hướng của sức mạnh.
Hai người thay đổi trên không trung, không hẹn mà cùng phun ra một ngụm máu.
Sau khi hoán đổi chiêu, lão già đặt mông ngồi xuống đất, sau một lúc lâu mới mở mắt ra, nói thầm thì: “Ta…còn…sống sao?”
Trong tình huống ra đòn kịch liệt, Diệp Thiên Vân vì thay đổi đòn đánh nên bị chút nội thương, hắn có cảm giác nếu chiêu đó mà hai người hợp lại với nhau, nhất định sẽ cùng chết. Tuy kim trung tráo đã đến cực hạn, nhưng có thể cảm thận được uy lực trong hai ngón tay của lão già kia.
“Ông nội, cháu không dám lừa ông nữa. Cháu sẽ không dám lừa ông nữa!”. Nguyễn Tiểu Thất không biết từ khi nào chạy tới trước, khóc thất thanh: “Cháu lấy, cháu sẽ gả cho Hoàng gia…”
Diệp Thiên Vân đột nhiên cảm thấy mình có chút oan uổng, mơ hồ bị lừa đến Song Phong trấn, sau đó lại giao đấu, chỉ sợ vừa nãy Nguyễn Tiểu Thất lại có một màn kịch lừa đảo.
Lão già chưa trả lời Nguyễn Tiểu Thất, lau nhẹ máu ở miệng, rồi đột nhiên cười to nói: “Tiểu tử thối kia, ngươi không sao chứ?”
Sau một hồi chiến đấu, Diệp Thiên Vân cảm thấy có một sự trao đổi không thể nói được, loại trao đổi này là điểm hạn chế của các võ sư. Hơi gật gật nói: “Cũng tốt!”
Lão già được Nguyễn Tiểu Thất nâng đứng dậy, hít sâu vài hơi nói: “Chuyến trở về thật vô cùng. Trong nháy mắt ta rất lâu không cảm nhận được. Người thanh niên, ngươi thật không tồi!”
Diệp Thiên Vân mỉm cười, biết rằng cái nháy mắt được nói đó chính là mấy giây đối diện với cái chết. Trong thời gian dài ở võ lâm, được tôi luyện, lĩnh hội được vô số kinh nghiệm sinh tử, cho nên rất đồng cảm nói: “Mỗi lần đều có thể lĩnh hội được một thứ nào đó mà bình thường không thể lĩnh hội được”.
“Không tồi!” Lão già thấy ánh mắt hắn hơi phức tạp, thất lạc nói: “Chỉ tiếc rằng con trai ta lại không thể tập võ!”