Vô Địch Hắc Quyền

Chương 534: Q.2 - Chương 534: Không đánh không quen biết




Bảy ngày thoáng một cái đã qua, không ít tuần tra đều rất hiếu kì không biết phòng tạm giam thế nào, bởi vì hai người kia từ khi bị nhốt đến nay, chỉ có lúc mới đầu là có tiếng động, thời gian còn lại đều im lặng. Tuần tra ở đây, còn đứng trước cửa nghe ngóng, chỉ tiếc bọn họ không nghe thấy gì.

Diệp Thiên Vân mấy ngày nay vẫn rất tốt, thậm chí có thể dùng từ thoải mái để hình dung. Trong căn phòng chật hẹp,tăm tối này, hắn tĩnh tâm luyện Kim Chung Tráo. Bởi vì căn phòng này ngăn người ở phía ngoài không vào được, người ở trong không ra được cho nên hắn có thời gian nân cao sức mạnh của mình.

Tốc độ vận hành Kim Chung Tráo ngày đầu tiên tăng 1,5 lần và gấp đôi trong những ngày sau. Mặc dù có chậm hơn so với sử dụng thuốc, nhưng mà hắn lại phát hiện ra một cách mới! Một khi kết hợp với thuốc, sẽ có kết quả mới, có lẽ sẽ tốt hơn hoặc là xấu đi, nhưng mà hắn cũng rất mong chờ ngày đó.

Hồng Hữu từ khi vào đây, đã bị đánh ngất xỉu, các khớp tay cũng bị khống chế. Bảy ngày, tỉnh rồi lại hôn mê. Mỗi một lần tỉnh lại, trước mặt hắn lại xuất hiện một bàn tay, sau đó ăn vài chưởng và lại tiếp tục hôn mê! Đối với hắn Diệp Thiên Vân đúng là đáng sợ. Hắn đã nghĩ rằng mình sẽ không thể tỉnh lại nhưng kỳ tích luôn xảy ra.

Trong thời gian bảy ngày, hắn phần lớn đều hôn mê, ngoại trừ thân thể mỏi nhừ ra, hai vai đau đớn, những thứ khác cũng bình thường, không có gì khác nhau.

Diệp Thiên Vân trong nội tâm vẫn luôn để ý thời gian, đây là trưa buổi giam cuối cùng, trước buổi tối nhất định sẽ được ra ngoài, cho nên hắn cũng không định đánh Hồng Hữu ngất đi nữa, bởi vì còn phải nhân cơ hội này tìm hiểu một chút nhà giam này.

Hồng Hữu đem thân thể dựa sát vào tường, hai con mắt khẽ động đậy nhìn Diệp Thiên Vân, sợ Diệp Thiên Vân đánh hắn. Hắn nuốt nước bọt, nói:“Chúng ta cần phải nói chuyện với nhau, ngươi đừng động thủ!”

Mấy ngày này râu ria Diệp Thiên Vân dài ra không ít, thoạt nhìn giống như một người đứng tuổi, hắn trực tiếp hỏi:“Ngươi trước kia là người của môn phái nào?”

Hai người cách nhau rất gần, Hồng Hữu có chút bất ngờ, Diệp Thiên Vân lại hỏi về lai lịch của hắn, nhưng mà hắn giờ đây không dám giấu diếm, nói:“Ta là người của Ngũ Tổ Môn !”

Diệp Thiên Vân “Ân” một tiếng, hắn hy vọng hai người có thể nói chuyện với nhau như thế này. Ngũ Tổ môn hắn đã gặp một lần ở hội võ. Ngũ Vĩ từng nói qua Ngũ Tổ môn thuộc hệ Nam Quyền, còn Ngũ Tổ Quyền là tên gọi chung của năm loại quyền Thái Tổ quyền, Đạt Tôn quyền, La Hán Quyền, Hành Giả quyền, Bạch Hạc quyền.

Năm loại quyền pháp thuộc cùng một môn, là điển hình của ngoại gia công lực hình quyền thuật. Đặc điểm mạnh mẽ bởi vậy người luyện tập Ngũ Tổ quyền ít hay nhiều đều có ngạnh công.

Hơi chút hồi tưởng lại, Hồng Hữu hẳn là không thể lừa gạt hắn, cũng không phải lừa hắn, hắn tiếp tục hỏi:“Ngươi tới đây bao lâu rồi? Tại sao lại tới đây?”

Hồng Hữu thấy Diệp Thiên Vân không định đánh hắn, cũng an tâm, nhớ lại nói:“Năm năm trước ta đến Thiếu Lâm khiêu chiến, kết quả bị mấy tên ngốc Thiếu Lâm lừa! Ta tức giận, giết chết mấy tên ngốc đó, kết quả không may đã bị bắt vào đây!”

Nói đến đây trong mắt hắn chợt lóe lên sự tiếc nuối, có chút cả giận nói:“Càng đáng hận hơn chính là, trước khi ta tới Thiếu Lâm chưởng môn biết rõ hành tung của ta, nhưng sau khi ta bị bắt, không hề có chút tin tức nào. Có lẽ nghe đến Thiếu Lâm đã sợ mất mật!”

Hồng Hữu oán hận, nhưng mà sau đó thở dài một hơi nói:“Giờ đây ngẫm lại cũng không trách bọn họ, chỉ vì ta quá lỗ mãng. Những người bị bắt vào đây hầu hết là đều thuộc môn phái nào đó, nhưng không có người nào tới cứu. Ngũ Tổ cũng không phải là đại phái. Ta cũng không có hi vọng họ đến cứu ta!”

Diệp Thiên Vân kinh ngạc hóa ra Hồng Hữu còn có quá khứ như vậy, hỏi:“Ở đây có người của Hình Ý, Bát Cực, hoặc là Thái Cực sao?” Tay của hắn thình lình chuyển động, nối các khớp tay trong nháy mắt lại cử động như cũ.

Hồng Hữu sợ nhảy dựng lên nhưng mà một giây sau hắn đã hiểu ra, hoạt động thân thể, phát hiện cũng không có gì dị thường, trong ánh mắt lộ vẻ cảm kích nói:“Bát Cực Môn cũng có, người đó ta cũng quen! Thái Cực thì ta chưa từng thấy, Hình Ý môn cũng có một người, nhưng người này là trọng phạm!”

Diệp Thiên Vân cẩn thận suy ngẫm lời của Hồng Hữu, nếu như người đó là Hình Ý tông sư, như vậy địa vị của hắn ở Hình Ý môn chắc là đời đệ tử thứ nhất. Thì ra là sư đệ của Vô Vi đạo nhân, không ngờ trong này lại gặp đồng môn.

“Trọng phạm? Ở đây còn phân nặng nhẹ sao?” Diệp Thiên Vân nghe thế có chút hiếu kỳ. Không rõ Thiếu Lâm sao lại lắm trò vậy!

Hồng Hữu không còn nhìn Diệp Thiên Vân như kẻ thù nữa, giải thích nói:“Đương nhiên là có, trong ngục này có tất cả mười hai tên trọng phạm. Được gọi là trọng phạm , cũng không phải bọn họ tội danh nặng, mà là bọn họ có thực lực của tông sư! Người như vậy nhốt cùng chúng ta, không khiến chỗ này loạn lên mới lạ.

Diệp Thiên Vân gật nhẹ đầu, mười hai tên trọng phạm chính là mười hai tông sư, nếu như những người này mà để tuần tra trông giữ, thì khả năng tẩu thoát rất cao.

Đang nói đến đó bụng Hồng Hữu kêu lên, bất luận là hắn hay Diệp Thiên Vân, bảy ngày đều không ăn cơm chỉ uống chút ít nước, những ngày này đúng là gầy hẳn đi.

Diệp Thiên Vân vô ý sờ vào trong túi quần, mấy ngày hôm trước quá bận luyện Kim Chung Tráo nên hắn đã quên mất, đưa tay lấy ra hai quả trứng gà, có vẻ vẫn chưa hỏng, liền tiện tay đưa cho Hồng Hữu một quả.

Hồng Hữu nhìn thấy hai quả trứng gà, quả thực chỉ muốn đưa tay cướp lấy, nhưng mà hai người khó khăn lắm mới hòa bình được với nhau, nếu như hắn phá hỏng thì chỉ có thiệt. Thấy Diệp Thiên Vân đưa cho mình quả trứng gà, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người, sau đó dùng ngón tay chỉ mình nói:“Ngươi cho ta à?”

Diệp Thiên Vân nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Hồng Hữu cầm lấy quả trứng, nhét vào mồm, không bỏ sót chút nào, sau khi ăn xong có chút trịnh trọng, chắp tay nói:“Nhân tình này ta ghĩ nhớ trong lòng, nếu có cơ hội chắc chắn sẽ hồi báo!”

Diệp Thiên Vân không biết một quả trứng gà lại khiến cho Hồng Hữu nói ra những lời như vậy, lập tức có phần dở khóc dở cười.

Hồng Hữu cho rằng Diệp Thiên Vân không tin tưởng, bèn trừng tròng mắt nói:“Lão đệ, ta mấy năm nay, kết giao không ít bạn bè, có lẽ ngày nào đó có thể giúp đỡ ngươi!”

Hai người đang trò chuyện thì cửa sắt mở ra:“Đã đến giờ , có phải là chỉ còn lại có một người không ?”

Diệp Thiên Vân mấy ngày nay chỉ luyện tập Kim Chung Tráo, thân thể bởi vì thời gian dài không được ăn cơm, nên bước đi có hơi lảo đảo, ánh mắt thì lại rất bình tĩnh.

Hồng Hữu cũng từ bên trong đi ra, thân thể của hắn có vẻ kém hơn nhiều, vì hắn bị Diệp Thiên Vân dẫm nát vai, hai chân có phần chống đở không nối thân thể, đi vài bước lại té ngã.

Tuần tra rất kinh ngạc, không có nhiều người có thể tự mình đi ra được.

Hai người đi về phòng giam của mình, Hồng Hữu ôm quyền nói:“Tiểu huynh đệ, Hồng Hữu ta nợ ngươi một chuyện , chúng ta ngày mai gặp lại!”

Diệp Thiên Vân thật ra cũng không có thù hận gì với hắn cả, chỉ là Hồng Hữu có chút không thỏa đáng. Giờ đây hai người đã không có mâu thuẫn gì, mà lại càng thêm thân thiết, quan hệ đã tốt hơn nhiều, đó là không đánh nhau thì không quen biết.

Trở lại nhà tù, Diệp Thiên Vân thấy Tình Thúc cảm ơn nói:“Đa tạ hai quả trứng của ngươi.””

“Ở trong đó không dễ chịu đúng không, ta đã trải qua rồi!” Tình Thúc cười ha hả khoát khoát tay:“Không có gì, những người mới tới đều phải nếm trải. Hồng Hữu cũng không tồi đâu, chỉ là có chút kiêu ngạo ương ngạnh!”

Minh Luân thấy Diệp Thiên Vân đã trở lại, nói:“Thiên Vân huynh đệ, ngươi ngủ một giấc đi, không cơ thể lại không chịu nổi.”

Diệp Thiên Vân sau khi đi ra, cũng thấy mệt mỏi. Sau khi cảm ơn Minh Luân, hắn cũng chẳng quan tâm gì nữa, nhanh chóng lên giường ngủ.

Chỉ là vừa vừa nằm xuống, lại nghe tiếng mở cửa. Trước cửa xuất hiện bốn vị tuần tra, một người đi tới, dùng thiết côn màu đen gõ lên đầu giường của Diệp Thiên Vân nói:“Ngươi, thu dọn đồ đạc đi cùng chúng ta!”

“Đi đâu?” Diệp Thiên Vân không khỏi ngây ra, vừa bị nhốt, mà hắn cũng không vi phạm quy tắc gì.

Tuần tra mất kiên nhẫn nói:“Bảo ngươi đi thì đi, hỏi nhiều làm gì!”

Diệp Thiên Vân cố nén giận, chậm rãi thu chăn mền.

Tuần tra số bảy đi cuối cùng nói:“Bạn cùng phòng của ngươi nói ngươi bắt nạt hắn, chúng ta đổi phòng cho ngươi!”

Diệp Thiên Vân có chút bất ngờ, trong phòng có ba người, nói đến ấu đả chỉ có Minh Luân, không khỏi hướng hắn nhìn một cái.

Minh Luân thấy ánh mắt Diệp Thiên Vân sắc lạnh có chút không được tự nhiên, quay đầu không nhìn hắn.

Tình Thúc biến sắc, sau đó nhìn Minh Luân, nói với Diệp Thiên Vân:“Tiểu huynh đệ, bảo trọng!”

Diệp Thiên Vân không ngờ lại có chuyện này, cáo biệt Tình Thúc đi theo tuần tra ra khỏi phòng. Đi mấy vòng, tuần tra mở cửa ra, nói:“Đi vào!”

Sau khi cánh cửa sắt đóng vào, Diệp Thiên Vân dần dần thích ứng với ánh sáng trong phòng.Ngoài hắn ra, căn phòng này còn có ba người. Thú vị nhất là ở chỗ, Cổ Phàm ở đây, có lẽ đổi phòng giam cũng không phải là chuyện gì xấu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.