Diệp Thiên ôm một cái chăn có thể vắt ra nước, còn có một bộ quần áo, quan sát mấy người trong phòng này, ngoại trừ Cổ Phàm ra còn có hai người bạn cùng phòng mới.
Lúc này đúng là nửa đêm, căn phòng này còn có đèn bên ngoài chiếu vào, có thể thấy rõ trong phòng như thế nào. Hai người bạn mới cùng phòng cũng không có gì là phản đối, chỉ là ánh mắt có gì đó cảnh giác.
“Anh bạn, đã tới đây rồi, sau này coi như là bạn bè! Ngươi có thể gọi ta là mũi to!” Người trung niên mũi đỏ đứng dậy, chỉ vào một người khoảng sáu mươi tuổi nói :“Đây là Tiểu Quân và Phàm Thúc!”
Trong ngục kẻ có thực lực thì đến đâu cũng được kính phục, nếu như hôm nay không phải Diệp Thiên Vân tới đây, có lẽ lại một cảnh như ở nhà ăn. Vài ngày trước khi hắn đánh nhau ở nhà ăn, mọi người đều nhìn thấy . Diệp Thiên Vân sống trong hoàn cảnh mới, cũng không bị bắt nạt.
Vị Phàm Thúc này đương nhiên là Cổ Phàm, ánh mắt của hắn rất phức tạp, bởi vì hắn không rõ Diệp Thiên Vân có phải là cố ý tới đây. Vô ý thức sờ lên tay áo của mình, liếm liếm môi nói:“Diệp Thiên Vân, ngươi trăm phương ngàn kế muốn ở đây?”
Mối hận giữa hắn và Diệp Thiên Vân có thể nói là từ khi Diệp Thiên Vân mới vào giang hồ. Đương nhiên không chỉ là Cổ Phàm, còn có Trương Thiên Phóng, cùng rất nhiều người đã bị chết, những người này trong nháy mắt hiện về trong suy nghĩ của hắn.
Cổ Phàm thấy Diệp Thiên Vân không để ý tới hắn, tự giễu cười cười nói:“Chỉ trách ta lúc đó nhìn nhầm ngươi, không ngờ ngươi có thể sống cho tới hôm nay, nếu không ta cũng không có kết cục như ngày nay!”
Mũi to thấy có gì đó không đúng từ lời nói của Cổ Phàm, hai người sớm đã có ân oán, hắn tất nhiên không muốn động đến chuyện này, cười mỉa hai tiếng, có thể đi xa bao nhiêu thì đi xa bấy nhiêu.
Diệp Thiên Vân rất bình tĩnh, mối hận của hắn và Trạc Cước Môn không thể nói rõ. Mặc dù hoàn cảnh ác liệt nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, hắn ngẩng đầu nhìn liếc Cổ Phàm, thản nhiên nói:“Cổ Phàm, ngươi lúc đầu muốn bắt nạt ta vì khi đó ta mới vào giang hồ đúng không?”
Cổ Phàm trầm mặc vài giây sau đó đột nhiên phẫn nộ quát:“Diệp Thiên Vân, là ai giết người của Trạc Cước Môn? Gần mười người của môn phái ta đều chết trong tay ngươi, mỗi đệ tử chúng ta đều tốn công tốn sức đào tạo ra.
Diệp Thiên Vân trong lòng cũng cáu giận, hắn đứng dậy nhìn chằm chằm vào Cổ Phàm lạnh lùng nói:“Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó! Từ đầu đến cuối, ta cũng không muốn gây chuyện với Trạc Cước Môn các người, là các ngươi không tha cho ta”
Cổ Phàm bị hai câu làm cho uất không nói nên lời trong phòng giam rất yên tĩnh, ngoài sự yên tĩnh ra còn có tiếng thở, và tiếng nước rò gỉ.
Diệp Thiên Vân thở dồn dập. Bởi vì hắn không tĩnh tâm. Trạc Cước Môn cố tình gây phiền toái cho hắn, mãi cho đến khi hắn đủ mạnh! Thật ra nếu như không có Cổ Phàm, thì hắn có lẽ đã có cuộc sống yên bình.
Quan trọng nhất là Trạc Cước Môn không cho hắn cơ hội nói chuyện! Sự tình đến bước này, Trạc Cước Môn cũng đã trượt dốc, rốt cuộc ai đúng ai sai cũng không quan trọng. Bởi vì trong lòng vốn đã có chút không thông, vô luận như thế nào cũng không thể giải quyết được.
Mũi to thấy hai người không nói chuyện, có phần ngượng ngùng ha ha nói:“Mọi người đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi làm việc.”
Hắn chỉ là tùy ý nhắc tới, Diệp Thiên Vân vô ý thức hỏi:“Công việc của các ngươi cũng là trồng cây thuốc sao?”
Mũi to cười, đứng dậy lắc đầu nói:“Đương nhiên không phải. Chúng ta phụ trách gia công. Đem thuốc rửa sạch, hong khô, sau đó đem thuốc say thành bột, cuối cùng giao cho hòa thượng đem đến Thiếu Lâm.”
Từ một câu nói vô tình, Diệp Thiên Vân lại có thêm chút tin tức, hỏi tiếp:“Ở đây cũng có các loại như mật gấu sao?”
Mũi to gật đầu, sau đó nói:“Đương nhiên, chỉ cần là dược liệu mà Thiếu Lâm Tự dùng đều trải qua tay chúng ta, sau đó mới có thể vận chuyển ra ngoài.Vốn chỉ có ba người chúng ta, nhưng nhân lực không đủ, lần này có ngươi nữa công việc sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Diệp Thiên Vân trong nội tâm không khỏi vui mừng, hắn không ngờ đổi phòng lại đem đến cho hắn cơ hội nâng cao sức mạnh.
Nhìn Cổ Phàm, hắn suy nghĩ một lát mới quyết định. Không thể lập tức gây sự với Cổ Phàm, bằng không sẽ mất đi cơ hội. Đôi khi nhường nhịn cũng rất cần thiết! Dĩ nhiên hắn phải phòng bị Cổ Phàm.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiên Vân đi tới cái nơi gọi là nơi gia công dược liệu, vừa tiến vào nhà xưởng vị thuốc đã truyền đến, hắn nhìn quanh thì đâu cũng thấy thuốc, có một số loại hắn chưa bao giờ nhìn thấy. Tuần tra giao cho Diệp Thiên Vân nhiệm vụ, phân loại nhân sâm, và bảo mũi to hướng dẫn hắn.
Mũi to có một đôi mắt tinh tường, hắn nhìn chằm chằm vào gần trăm gốc nhân sâm nói:“Nhiệm vụ tạm thời của ngươi là phân loại nhân sâm.Sản phẩm cấp một là để Thiếu Lâm tự dùng, cấp hai là để đem bán trong võ lâm, cấp ba là để bán cho khách du lịch! Ta nói vài đặc điểm, ngươi nhất định phải nhớ kỹ.”
Mũi to cầm lấy hai gốc nhân sâm so sánh với nhau:“Đây là nhân sâm Trường Bạch Sơn. Nhân sâm sinh trưởng trong môi trường ác liệt nên tuổi của nó sẽ thể hiện ở bề ngoài vỏ của nó. Màu vỏ càng đậm thì tuổi càng cao.
Mũi to thao thao bất tuyệt nói, tựa hồ như đã rất thành thục trong công việc này, Diệp Thiên Vân nhớ kỹ những điểm này. Hắn trước giờ đều nhờ người khác mua dược liệu hỗ trợ cho Kim Chung Tráo nên không phải đích thân làm, giờ đây có cơ hội như vậy, hắn cũng coi đó như là một kiểu rèn luyện.
Phân loại cả một buổi chiều, Diệp Thiên Vân đã có chút kinh nghiệm, có thể nhận ra tuổi của nhân sâm, chỉ có điều đôi khi vẫn nhìn lầm, nhưng mũi to nói thế là khá rồi .
Mấy ngày liên tục, Diệp Thiên Vân tập trung tinh thần, hắn phát hiện nhiều dược liệu để hỗ trợ luyện Kim Chung Tráo đều có ở đây, điều này làm cho hắn hưng phấn vô cùng
Linh Chi, Nguyệt Kiến Thảo, Đỗ Trọng, Hà Thủ Ô, Hoàng Kì, Xuyên Sơn Giáp, Xà Sàng Tử, Bách Lưỡng Kim, nhân sâm, Đông Trùng Hạ Thảo, mật gấu, đều có ở đây.
Nhưng có một chuyện khiến hắn thấy buồn bực đó là Kim Chung Tráo cần loại nhân sâm tốt, cần trăm năm hỏa hậu. Mà trong số mấy củ nhân sâm này, phần lớn đều là hai mươi ba mươi năm, đến bây giờ, loại tốt nhất cũng chỉ sáu mươi năm gì đó.
Nửa tháng sau, Diệp Thiên Vân không rời khỏi nơi gia công dược liệu , tay nghề của hắn ngày càng cao, hơn nữa hắn đôi khi còn lợi hại hơn cả mũi to. Bởi vì hắn dùng cảm giác để tiến hành phân loại, không chỉ nhanh hơn mà xác xuất cũng cực cao.
Cổ Phàm sống trong lo âu, nhưng mà mấy ngày nay hắn cũng yên tâm vì Diệp Thiên Vân dường như cũng không có ý muốn gây chuyện. Hắn âm thầm quan sát Diệp Thiên Vân, phát hiện hắn dường như đã quên mọi ân oán, điều này làm cho hắn có chút bất ngờ.
Diệp Thiên Vân không phải quên, mà là bởi vì có chuyện trọng yếu hơn phải làm, trái lại đối với Cổ Phàm hắn càng cẩn trọng hơn.
Lúc này nếu có người đứng ở phía sau của hắn, sẽ phát hiện Diệp Thiên Vân làm rất có tiết tấu, hơn nữa lúc nhanh lúc chậm.Dưới mặt bàn có một khối gạch bị móc ra, đây cũng là chỗ bí mật của hắn.
Cái lỗ này là do mười ngày trước bị Diệp Thiên Vân dùng ngạnh công móc ra mà ngay cả tuần tra cũng chỉ chú ý trên người hắn, chứ không có chú ý tới phía dưới. Cái lỗ này ước chừng rộng một thước vuông, bên trong có một lớp nilon..
Diệp Thiên Vân mỗi ngày cất dược liệu tốt đi, những dược liệu cần thiết hắn ném xuống sau đó dùng chân đá vào lỗ. Bởi vì mỗi ngày đều có thuốc mới chuyển đến nên rất nhanh hắn đã có thu hoạch.Buổi tối khi trở lại ngục giam hắn đem một phần về phòng giam..
Hôm nay hắn cần nphân loại Đông Trùng Hạ Thảo, những thứ mà Diệp Thiên Vân có, ở bên ngoài phải bán mấy vạn một cân! Diệp Thiên Vân bỏ thuốc trong túi ra, sau đó ném vào trong lỗ, chỉ chốc lát, hơn mười cây đã không cánh mà bay.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa mở, Diệp Thiên Vân vẻ mặt không thay đổi, trong tay còn đang không ngừng cử động, không nhanh không chậm dùng chân lấy gạch đá đặt lại vị trí cũ.
Thấu tuần tra đi vào mấy người đứng thẳng dậy, cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào bọn Diệp Thiên Vân, khác hẳn khi nãy.
Diệp Thiên Vân nhìn thoáng qua, ở giữa tuần tra chủ quản, giám sát trưởng là bốn vị cuồng tăng.
Cuồng Võ vừa nhìn thấy Diệp Thiên Vân, không khỏi có chút ngoài ý muốn, tiếp đó nhíu mày nói:“Diệp Thiên Vân sao lại đến đây? Ta không phải đã dặn các ngươi nhốt hắn vào ngục trọng phạm sao?”