Phòng trọng phạm? Không chỉ là Diệp Thiên Vân trong lòng chấn kinh, ngay cả giám sát trưởng, chủ quản tuần tra theo bọn Cuồng Võ đi tới cũng có chút kinh ngạc.
Phải biết rằng phòng trọng phạm, những người bị giam giữ đều là cao thủ cấp tông sư!
Chủ quản tuần tra trong nháy mắt trên mặt lấm tấm mồ hôi, phải biết Diệp Thiên Vân một mực ở dưới tay của hắn, hiện tại xảy ra vấn đề tất nhiên là hắn khó tránh khỏi có quan hệ, trong lòng thầm mắng mấy tên tuần sát sứ đáng ghét, rụt rè nói: "Ý tứ của sư thúc tôi không hiểu cho lắm...
Cuồng Võ mỉm cười, nói: "Gan của các ngươi đúng là không nhỏ, Diệp Thiên Vân sớm đã là cao thủ cấp tông sư rồi, ngươi nhốt hắn ở đây, một khi tâm tình của hắn không tốt, sợ rằng các ngươi đều gặp họa đấy!"
Chủ quản tuần tra lập tức cảm thấy sau lưng lạnh toát, phòng trọng phạm và những phạm nhân bình thường không nhốt chung với nhau, chính là bởi vì thực lực của họ khác nhau, cho nên cấp bậc của cai ngục cũng có khác biệt rất lớn.
Cao thủ cấp bậc tông sư, phải phòng bị nghiêm mật. có lẽ chỉ một sơ xuất rất nhỏ đều có thể tạo thành biến số cực lớn.
Trong hắc ngục, võ giả cấp bậc tông sư và cấp bậc bình thường được chia ra, chính là bởi vì người trông chừng cao thủ cấp bậc tông sư đều là do tinh anh của Thiếu Lâm cấu thành, tất nhiên không thể giống với người ở nơi đây.
Chủ quản tuần tra lau mồ hôi, hắn đã nghe rất nhiều lời đồn có liên quan tới Diệp Thiên Vân, nhưng đối với những lời đồn này thì chỉ cười xòa cho qua. Diệp Thiên Vân đa số là dựa vào vận khí, nhưng hôm nay sau khi nghe lời nói của Cuồng Võ, mới minh bạch Diệp Thiên Vân đã lên tông sư, không khỏi có chút sợ hãi!
Mấy ngày nay ở trong ngục giam, hành động của Diệp Thiên Vân một mực đều không phải chịu ước thúc, thậm chí mỗi ngày đều phải lao động. Vạn nhất Diệp Thiên Vân muốn làm gì đó, vậy thì... hắn quả thực không dám nghĩ tiếp.
Diệp Thiên Vân không hề hiền lành như bọn họ tưởng. Mấy ngày hôm nay ngoại trừ tích trữ dược liệu ra, hắn không hề quên chạy trốn. Nhưng ở đây cao thủ có thể phối hợp với hắn lại không có một ai. Giả như Trần Mễ Lạp ở đây, hoặc là Ngô Lập Sâm của Thái Cực môn, hắn có năm mươi phần trăm hi vọng có thể thoát ra. Tuy sự phòng bị của hắc ngục có lỗ hổng, nhưng hắn lại có chút một tay không thể vỗ vang!
Cuồng Cảnh cười hắc hắc rất giống như một lão hồ ly, nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Ngươi bắt cóc phương trượng Thiếu Lâm, nếu án theo quy củ của Thiếu Lâm chúng ta thì tuyệt đối không thể sống tới ngày hôm nay. Có điều... mấy lão bất tử của chúng ta lai mặt dày cướp ngươi từ trong tay phương trượng lại, ngươi đừng khiến chúng ta thất vọng nhé!"
Diệp Thiên Vân yên lặng không nói gì, trong lòng thì hận không được vả cho hắn mấy cái. Mang hắn tới Thiếu Lâm là mấy tên này, mà giam cầm hắn thì cũng vẫn là mấy tên này! Cô phụ kỳ vọng gì chứ, người tốt người xấu đều bắt hắn làm cả. Đối với sự trêu đùa của Cuồng Cảnh, hắn không cảm thấy vui vẻ gì cả, ngược lại còn cảm thấy bực bội!
Đã muốn đen tới nhốt trong phòng trọng phạm, vậy thì Diệp Thiên Vân dù liều mạng cũng phải gây náo loạn, một khi thành công, nhất định phải khiến Thiếu Lâm cũng được thưởng thức tư vị này!
Giám sát trưởng nhìn thấy Diệp Thiên Vân vẫn còn đang làm việc, liền lập tức hạ lệnh: "Từ giờ trở đi, đối với việc canh chừng Diệp Thiên Vân tăng lên một cấp bậc, buổi tối mang Diệp Thiên Vân tới phòng trọng phạm.”
Mấy tuần tra sứ chỉ mong sao Diệp Thiên Vân đi càng nhanh càng tốt, không ngờ bình thường hắn luôn lặng lẽ mà lại là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Tuần tra sứ lập tức gật đầu, nói: "Xin giám sát trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ gia tăng phòng bị!"
Bọn Cuồng Võ tùy tiện nhìn xung quanh rồi được người ta đưa ra khỏi đây.
Sau khi bọn họ đi, sự đối đãi của tuần tra sứ đối với Diệp Thiên Vân lập tức phát sinh biến hóa. Tựa hồ như mỗi một giây đều nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân thầm kêu đáng tiếc, chỗ dược liệu sắp xếp vừa rồi, không có cơ hội để mang chúng đi nữa rồi. Ánh mắt của những tuần tra sứ này dừng trên người hắn, do cảm tri vô cùng linh mẫn, cho nên vô luận là làm gì, hắn đều cảm thấy không được tự nhiên.
Có điều may mắn là mấy ngày trước chỗ thuốc mang đi ở đây đủ cho hắn dùng nửa năm rồi, nếu không thì thật sự không không thể ứng đối kịp với sự kiện đột phát hôm nay.
Một mực cho tới lúc mặt trời xuống núi, Diệp Thiên Vân đều không có cơ hội để mang dược liệu đi, chỉ có thể chôn chỗ bảo bối này ở trong đất.
Về tới nhà ăn, Diệp Thiên Vân lần đầu tiên chủ động chào hỏi mấy người. Bởi vì hắn biết, bắt đầu từ ngày mai, sẽ không thể tới đây ăn cơm được nữa rồi. Mình lại một lần nữa bước vào hoàn cảnh mới, nơi đó sẽ có những võ giả cường đại hơn.
Trừ bọn Tinh thúc, Hồng Hữu, còn quen mấy võ giả không tồi nữa. Bình thường khi hóng mát, có thể nhỏ giọng nói mấy câu, những gì thường nói đều là một số kiến văn và tri thứ võ học.
Hàn Thắng Thiên chính là một trong số đó, hắn thích kết giao bằng hữu nhất, mà người trong ngục giam đông đảo, hắn vốn là võ giả của Tây Bắc môn, do trộm thứ gì đó trong Tàng Kinh các của Thiếu Lâm nên mới bị bắt.
Hà Thiên Thắng từng chứng kiến Diệp Thiên Vân xuất thủ, trong lòng cực kỳ hâm mộ. Trải qua mấy chục ngày ở cùng nhau, đối với Diệp Thiên Vân cũng rất bội phục xuất phát từ nội tâm, có một loại người là vì võ học mà sinh ra, Diệp Thiên Vân cũng chính là người như vậy, cho nên trong lúc nói chuyện rất là kính trọng nhau.
Lúc này hắn đang ngồi đối diện với Diệp Thiên Vân, nhìn ra vẻ mặt của gã không đúng lắm nên bèn hỏi: "Diệp huynh đệ, cậu có tâm sự gì phải không?"
Diệp Thiên Vân không nhanh không chậm nhai nốt miếng cơm trong miệng, nói: "Ngày mai tôi sẽ rời khỏi nơi này!"
Hàn Thắng Thiên lập tức giật nảy mình, hắn cho rằng là Diệp Thiên Vân muốn chạy trốn khỏi hắc ngục, liền liếc mấy tuần tra sứ ở ngoài mấy mét một cái, hạ thấp giọng nói: "Cậu chuẩn bị tốt rồi à? Có cần huynh đệ giúp cậu chuẩn bị gì đó không? Công phu của tôi tuy không giỏi, nhưng yểm hộ thì vẫn có thể làm được!"
Diệp Thiên Vân nhìn ra là Hàn Thắng Thiên đã hiểu lầm ý của hắn, nhưng đối với biểu hiện của Hàn Thắng Thiên lại cảm kích trong lòng, lắc đầu, nói: "Tôi ngày mai phải tới phòng trọng phạm rồi!"
Hàn Thắng Thiên không khỏi xấu hổ, sờ sờ mũi, nói: "Là tôi tưởng nhầm! Canh gác trong phòng trọng phạm so với nơi đây còn nghiêm ngặt hơn mấy lần, vào đó rồi mà muốn ra thì còn khó hơn lên trời!"
Diệp Thiên Vân cười ha ha, nói: "Ở đây tôi cũng không trốn thoát được, có khác gì so với phòng trọng phạm đâu!"
Hàn Thắng Thiên tựa hồ như do dự một lúc, rất thần bí, nói: "Trong môn của tôi có một vị trưởng lão cũng ở trong đó, ông ấy chỉ có một mắt, rất dễ phân biệt. Nếu như cậu gặp ông ấy, thay tôi hỏi thăm một câu, với quan hệ của chúng ta ông ấy sẽ chiếu cố cho cậu!"
Tuần tra sứ ở bên cạnh vốn đang nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên Vân, thấy hai người bọn họ nói chuyện không chút cố kỵ, không khỏi bước tới đập bàn, quát: "Không được phép nói chuyện!"
Ăn cơm xong, Diệp Thiên Vân trước tiên tới phòng ngủ, bắt đầu sắp xếp đồ đạc, tiến hành đóng gói quần áo và chăn màn. Chỗ thuốc lấy được mấy ngày trước, đều nhân cơ hội này đút vào trong chăn, kẹp ở giữa bông. May mà dược liệu không có trọng lượng mấy, cho nên không quá bắt mắt.
Mũi To thấy Diệp Thiên Vân phải đi, có chút không nỡ. Diệp Thiên Vân lúc mới tới đây tri thức đối với dược liệu căn bản là bằng không, tất cả là nhở ông ta dạy dỗ, do đó cảm tình với Diệp Thiên Vân là sâu đậm nhất. Có chút cảm thán, nói: "Tiểu Điệp, cậu tới đó nhất định phải chú ý bảo vệ mình, võ giả nơi đó so với nơi đây còn nguy hiểm hơn, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, suy trước tính sau!"
"Cám ơn đại sư phụ!" Diệp Thiên Vân mấy ngày nay một mực xưng hô như vậy với ông ta, đối với người truyền thụ tri thức cho mình, hắn đều vô cùng tôn trọng.
Có lúc ngục giam chính là một đoàn thể nhỏ, thời gian ở đó lâu dài thì tự nhiên có cảm tình. Diệp Thiên Vân không giỏi biểu đạt, do đó đại đa số mọi người đều kính nhi viễn chi đối với hắn. Có điều Mũi To thường ở với hắn, cho nên có chút liễu giải về bản tính của hắn.
Cổ Phàm mấy ngày nay thấy Diệp Thiên Vân không hề có bất kỳ hành động gì đối với hắn, tâm tư lại có chút mạnh dạn hơn. Tính tình của Diệp Thiên Vân hắn hiểu rất rõ. Người hiểu mình nhất chính là địch nhân của mình, hắn đối với câu này rất có cảm xúc.
Diệp Thiên Vân quá bình tĩnh, từ sau khi tới phòng giam này, ngoại trừ ngày đầu tiên nói mấy câu ra, những thời gian khác đều coi hắn là người vô hình.
Công tác bình thường có thể dùng từ cần cù để hình dung, giống như là đã thích ứng với nơi đây rồi vậy! Với sự liễu giải của Cổ Phàm đối với hắn, Diệp Thiên Vân tuyệt đối không cam chịu cuộc sống này, nếu không thì trong võ lâm cũng không làm ra được động tĩnh lớn như vậy.
Dưới biểu hiện bình tĩnh này, nhất định ẩn tàng những hành động khác. Sau mấy ngày quan sát, Cổ Phàm phát hiện một số điểm đáng ngờ, chỉ là không có chứng cớ gì. Hắn biết Diệp Thiên Vân cực kỳ mẫn cảm đối với giường của mình, chỉ cần có người đi qua, hoặc là có người tiếp cận giường của hắn, vậy thì sức chú ý của hắn sẽ tập trung ở đó.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền tới giọng nói và tiếng mở khóa, Diệp Thiên Vân đứng dậy ôm chăn màn, định rời khỏi nơi này.
Sức chú ý của Cổ Phàm lúc này toàn bộ đều tập trung ở trên người Diệp Thiên Vân. Vào sát na mà hắn đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy có một số bụi bặm không bình thường từ trong chăn rơi ra, có vị đạo rất nhạt tỏa ra trong không khí, một bí mật kinh người đột nhiên hiện ra trước mắt!
Diệp Thiên Vân rất nhanh cũng phát hiện điển này. Linh giác của hắn đồng thời phát hiện ra sự chú ý của Cổ Phàm, ánh mắt cơ hồ biến thành thực chất đột nhiên bắn về phía Cổ Phàm.
Cổ Phàm sớm đã không còn phong phạm năm đó, bị Diệp Thiên Vân dọa cho cả người run rẩy, lập tức lui ra sau hét lớn: "Tuần tra sứ, hắn..."
Diệp Thiên Vân không ngờ hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, kế hoạch tới lúc này vẫn rất thành công, tuyệt đối không thể để Cổ Phàm làm lộ bí mát, nếu không công lao lúc trước của mình sẽ mất sạch!
Cơ hồ là trong nháy mắt Diệp Thiên Vân đã làm ra một quyết định, tay thả hành lý ra, tung người lao tới gần Cổ Phàm, đá quét một cái vào hắn. Lực lượng mà Diệp Thiên Vân bạo phát trong nháy mắt, cơ hồ vượt quá phạm trù của nhân loại, tiếng phá không cường đại, giống như một con mãnh hổ gào thét cắn vào cổ Cổ Phàm.
Lao phòng vốn không lớn, lại có hai cái giường, không gian dành cho Cổ Phàm thì càng không cần phải nói. Mắt Cổ Phàm trợn trừng nhìn Diệp Thiên Vân xuất thủ, nhưng lại không thể né tránh, cắn răng đánh ra một quyền.
Vào khoản thời gian điện quang hỏa thạch mà hai người chạm nhau, một tiếng "rắc" vang lên, cánh tay của Cổ Phàm theo tiếng mà gãy lìa, hét lên một tiếng đau đớn như xé ruột xé gan.
Diệp Thiên Vân gộp cả thù mới hận cũ vào với nhau, liên tục đá quất vào đầu Cổ Phàm, cả lao phòng phát ra tiếng vang quái dị, âm trầm giống như là địa ngục.