Nói xong, một luồng ánh sáng tím đột nhiên xuất hiện, Tử Điêu vốn đứng ở trong vòng xoáy đan điền của Dương Diệp xuất hiện trên vai Dương Diệp, cùng lúc đó, Dương Diệp biến sắc, không chút nghĩ ngợi thi triển ra Tật Phong bộ lao về phía bên phải, sau đó rút kiếm chém một phát vào một góc tường trống không.
- Keng!
Ngay khi một kiếm một kiếm của Dương Diệp hạ xuống, một cái muỗng đen xì không hề có dấu hiệu báo trước xuất hiện trong không trung, chặn lấy một kiếm đó của Dương Diệp, cùng lúc đó, một bóng đen từ góc tường đó chậm rãi xuất hiện.
Cản xong một kiếm của Dương Diệp, bóng đen đó nhanh chóng rút lui, có điều lần này đối phương không trực tiếp biến mất trong bóng tối, mà là đứng ở cách trước mặt Dương Diệp mấy chục trượng.
Dương Diệp cũng không truy kích, nhìn bóng đen trước mắt này, sắc mặt của hắn rất ngưng trọng, thân pháp quỷ dị của đối phương thật sự là quá mức khủng bố, khiến cho hắn không thể không kiêng kị. Lần trước khi kỵ binh nhân loại và Huyền thú đại chiến, người trước mắt này đánh lén thất bại, hắn cho rằng đối phương sẽ từ bỏ việc ám sát, hoặc là chờ khi thời cơ có lợi khác xuất hiện, không ngờ đối phương không ngờ lại xuất hiện vào lúc này, là cố ý à?
Tần Tịch Nguyệt nhìn bóng đen đó, giống như là nghĩ tới gì đó, con ngươi co rút lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng, đồng thời, một cây trường tiên xuất hiện trong tay nàng tay nàng ta.
- Ngươi có thể ngự Huyền thú, phát hiện ra ta cũng là nhờ con Huyền thú trên vai ngươi phải không?
Bóng đen lên tiếng, là một giọng nữ, rất thanh thúy.
Là nữ à? Dương Diệp có chút bất ngờ, sau đó cười lạnh một tiếng, nói:
- Ta có thể trả lời ngươi vấn đề này, nhưng ngươi cũng phải trả lời ta một vấn đề, thế nào?
- Không thể nói với ngươi người muốn giết ngươi là ai đâu!
Giống như biết trước Dương Diệp muốn hỏi gì, bóng đen trực tiếp cự tuyệt.
Dương Diệp cười lạnh nói:
- Vậy ngươi cảm thấy ta sẽ nói với ngươi à?
Trầm mặc mấy giây, bóng đen nói:
- Lần sau xuất thủ chính là ngày chết của ngươi đó!
Nói xong, thân hình của bóng đen chậm rãi biến mất trong đêm đen.
Thấy bóng đen biến mất, Dương Diệp chau mày, vốn hắn còn muốn lợi dụng tiểu gia hỏa này để bắt sống bóng đen đó. Nhưng hiện tại xem ra, suy nghĩ này của hắn không khỏi có chút ngây thơ rồi. Đối phương có thân pháp quỷ dị thì đã đứng ở thế bất bại, giao chiến mấy lần, đừng nói là bắt sống, nếu đối phương không nói gì, hắn ngay cả giới tính của đối phương cũng không biết!
- Bọn họ là tổ chức Ngũ Sát!
Đúng lúc này, Tần Tịch Nguyệt trầm giọng nói.
- Tổ chức Ngũ Sát?
Dương Diệp nhướng mày hỏi:
- Ngươi có biết lai lịch của nàng ta không?
Tần Tịch Nguyệt gật đầu nói:
Nàng ta hẳn là thuộc tổ chức Ngũ Sát, đây là một tổ chức khiến đế quốc Đại Tần ta và sáu thế lực lớn đều cực kỳ đau đầu. Thế lực của bọn họ có thể nói là trải rộng cả Nam vực, chỉ cần trả tiền, cho dù là chưởng môn của Nguyên Môn bọn họ cũng dám ám sát.
- Chưởng môn của Nguyên Môn bọn họ cũng dám ám sát ư?
Dương Diệp trong lòng cả kinh. Chưởng môn của Nguyên Môn ít nhất cũng là Tôn Giả cảnh hoặc là Hoàng Giả cảnh, loại cường giả cấp bậc này mà tổ chức Ngũ Sát cũng dám ám sát, quả thật là quá ghê gớm rồi!
Tần Tịch Nguyệt trầm giọng nói:
- Trong tổ chức của bọn họ phân ra Tuyệt Sát, Huyết Sát, Thiên Sát, Địa Sát, Nhân Sát. Năm đó bọn họ xuất động Tuyệt Sát ám sát trưởng lão của Nguyên Môn đã bước nửa bước vào Hoàng Giả cảnh, sau một khoảng thời gian dài tới năm năm, tên trưởng lão đã bước nửa bước vào Hoàng Giả cảnh kia đã bị Tuyệt Sát ám sát thành công, chuyện này lúc ấy có thể nói là đã gây náo động toàn bộ Nam vực.
Yết hầu Dương Diệp giật giật, Tuyệt Sát này không ngờ lại khủng bố như vậy, cố nén sự khiếp sợ trong lòng, hỏi:
- Vậy Nguyên Môn không trả thù bọn họ à?
Tần Tịch Nguyệt lắc đầu, nói:
- Sao lại không trả thù? Lúc trước vì để trả thù tổ chức này, Nguyên Môn liên hợp với Bách Hoa cung và Quỷ tông, lại bỏ ra cái giá rất lớn để thuyết phục đế quốc Đại Tần ta phối hợp với bọn họ, nhưng mà đừng nói trả thù, bốn thế lực liên thủ ngay cả một nhân viên của tổ chức này cũng không bắt được! Sau khi trải qua một đoạn thời gian, Nguyên Môn không thể không từ bỏ việc đối phó với tổ chức Ngũ Sát này.
- Ngay cả Nguyên Môn cũng không làm gì được họ?
Dương Diệp trong lòng cả kinh. Nguyên Môn là một trong sáu thế lực lớn đó, thế lực như vậy không ngờ không làm gì được một tổ chức sát thủ? Tổ chức sát thủ ở không khỏi cũng quá khủng bố rồi.
- Ai biết được chứ?
Tần Tịch Nguyệt cười cười nói:
- Ngoài mặt thì là Nguyên Môn từ bỏ đối phó tổ chức này, nhưng trên thực tế có lẽ Nguyên Môn đã thẩm thấu vào bên trong tổ chức này rồi cũng chưa biết chừng! Tiểu đệ đệ à, ngươi rốt cuộc là chọc vào ai thế, không ngờ khiến đối phương bỏ ra một cái giá lớn như vậy để ám sát ngươi!
- Ta cũng muốn biết vấn đề này!
Dương Diệp nói. Hắn thật sự muốn biết, cừu nhân của Dương Diệp có thể giết thì đều bị hắn chém tận giết tuyệt rồi, kẻ không thể giết cũng chỉ còn Bách Hoa cung, mà Bách Hoa cung muốn giết Dương Diệp hắn cần phải bỏ tiền ra mời thích khách à?
Tần Tịch Nguyệt nghiêm mặt nói:
- Tiểu đệ đệ, bất kể là ai muốn giết ngươi, ngươi cũng phải cẩn thận, tổ chức này là không ám sát thành công thì tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Nói cách khác, từ một khắc tiếp nhận nhiệm vụ, trừ phi là tổ chức này giải trừ nhiệm vụ ám sát, bằng không người đó sẽ ám sát ngươi cả đời, cho đến khi ngươi chết rồi mới thôi!
Dương Diệp chau mày, đối với sát thủ này, hắn cũng vô cùng đau đầu, đối phương một kích không trúng liền trốn ngay, căn bản không chịu tử chiến với hắn, khiến hắn vĩnh viễn chỉ có thể ở trong thế bị động. Nếu không phải có tiểu gia hỏa ở đây, hắn chắc thật sự chỉ có nước trốn ở Phù Văn phong. Bởi vì thân pháp đó của đối phương thật sự là quá khủng bố.
Thấy Dương Diệp cau mày, Tần Tịch Nguyệt cười nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi cũng đừng lo lắng quá, ngươi có tiểu gia hỏa thần bí này, cộng với thực lực của ngươi, chỉ cần bọn họ không xuất động Địa Sát, hoặc là Nhân Sát thì căn bản không làm gì được không làm gì được ngươi đâu!
- Cũng đúng, có tiểu tử này ở đây, ta tuy bị động nhưng cũng coi như là đứng ở thế bất bại, mặt kệ tên sát thủ này đi, chúng ta đi tới mộ của Trụ Đế!
Tần Tịch Nguyệt cười cười gật đầu, Cứ như vậy, Dương Diệp và Tần Tịch Nguyệt ở trong thành hỏi thăm chỗ của mộ của Trụ Đế rồi sau đó liền bước đi.