Vô Địch Kiếm Vực

Chương 376: Chương 376: Người quen cũ! (1)




Sau khi tát Hổ Tông Nguyên một cái, Túy đạo nhân lại nhìn về phía Ngọc Hành nói:

- Ta đã gặp tiểu tử kia rồi, để mất hắn là một tổn thất của Kiếm Tông, ngươi, với cái đám vô dụng đó của Kiếm Tông đều có trách nhiệm trong chuyện này. Nhưng giờ đây, ta đã không còn là người của Kiếm Tông nữa rồi, ta cũng không muốn quản việc này làm gì. Trở về nói với lão già Tô Mạc, nếu không muốn Kiếm Tông bị hủy trong tay hắn, thì bảo hắn kiếm một kẻ giống người ra mà quản lý Kiếm Tông đi, rồi hẵng đi mà bế quan!

Túy đạo nhân nói xong đột nhiên nhìn về phía Tô Thanh Thi nói:

- Chính là nha đầu này, không sai, chính là nàng!

Túy đạo nhân nói xong cũng không để ý tới Ngọc Hành, hắn chỉ xoay người liếc mắt nhìn mọi người ở đây, rồi nói:

- Quy củ của Thanh Vân bảng như thế nào cứ để nó như thế đấy, lão đạo đây còn không dám phá, vậy nên mong các ngươi cũng đừng có phá hư nó!

Dứt câu, trong sân xuất hiện một đường kiếm, chỉ thấy trên cánh tay của Hổ Tông Nguyên vừa lom khom đứng dậy phía đứng xa xuất hiện một đường máu, trong nháy mắt máu văng ra ngoài.

- Sở dĩ ta lưu lại cái mạng chó này của ngươi là vì muốn cho những người ở đây biết, Kiếm Tông tuy đã xuống dốc, nhưng không phải ai cũng có thể khi dễ sỉ nhục được!

Nhìn sắc mặt Hổ Tông Nguyên đã trắng bệch, Túy đạo nhân lạnh lùng nói một câu, sau đó cơ thể lóe lên một cái, trực tiếp biến mất tại chỗ.

Ngọc Hành nhìn Túy đạo nhân biến mất trước mắt, trong lòng thầm cười khổ. Hắn thật không dám nghĩ tới mình trải qua trăm năm, lần đầu tiên được gặp Túy sư bá lại ở trong tình cảnh này, nghĩ lại lời nói lúc nãy của Túy sư bá, Ngọc Hành thầm thở dài, hắn thầm nghĩ:

- Mình yếu đuối đến mức đó sao? Với tình cảnh của Kiếm Tông hiện giờ, thật sự là không nên gây thù!

Ngọc Hành lắc đầu, không muốn suy nghĩ thêm về mấy vấn đề này nữa, vì từ giờ trở đi, trước khi Tông chủ xuất quan, Kiếm Tông sẽ do Tô Thanh Thi cai quản.

Tuy Túy đạo nhân không phải là người của Kiếm Tông, nhưng những lời mà lão đạo đó nói ở Kiếm Tông chẳng khác gì lời vàng ý ngọc, dù là ai cũng sẽ không dám vi phạm, kể cả Tông chủ cũng thế. Nếu lão đã muốn Tô Thanh Thi làm chấp kiếm trưởng lão, vậy thì những kẻ kia dù có bảo thủ đến mức nào cũng sẽ không dám có ý kiến!

Lúc này đây, Tô Thanh Thi chỉ nhìn về phía Thanh Vân Sơn, im lặng không nói gì.

Trong rừng cây, sau khi Túy đạo nhân rời đi, Dương Diệp bỗng dưng cảm thấy hưng phấn hẵng lên, vì sao nhỉ? Vì trước mắt hắn bây giờ chính là thi thể của một huyền thú Linh cấp, là thi thể của huyền thú Linh cấp đấy, cả người đều là bảo bối cả đấy! Đương nhiên, Dương Diệp hắn chỉ nhìn trúng hai thứ, thứ nhất là nội đan của con huyền thú Linh cấp này, nội đan đó phải to bằng nắm tay, Dương Diệp còn chưa kịp nhìn thì đã bị tên tiểu tử kia trực tiếp ôm luôn vào ngực.

Dương Diệp nhìn Tử Điêu. Dương Diệp trợn tròn mắt, hóa ra tiểu tử này còn nóng ruột hơn so với hắn, nội đan của huyền thú có thể giúp con tiểu tử kia gia tăng thực lực, nội đan này lại là của một con huyền thú Linh cấp, hắn đương nhiên là chuẩn bị cho tiểu tử kia rồi!

Ngoài nội đan của huyền thú ra, Dương Diệp còn để ý một thứ, đó chính là da của con huyền thú này, đây là da của một huyền thú Linh cấp lận đấy, nếu dùng nó làm giáp, thì ít nhất đẳng cấp cũng phải đến Địa cấp!

Ngay khi Dương Diệp chuẩn bị rút gân lột da Man Sư thì một đám người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Dương Diệp, nhìn trang phục của đám người đó thì hẳn là đệ tử thế gia và Tán Tu, có khoảng mười lăm người. Mà mười lăm người này đang đi về phía Dương Diệp, hắn nhíu mày, nhưng rất nhanh sau đó, Dương Diệp cũng trực tiếp xem nhẹ đám người kia, sau đó lấy ra Tử Linh Kiếm, bắt đầu rút gân lột da Man Sư.

Tử Điêu trên vai Dương Diệp cũng trừng mắt nhìn, sau đó cũng không thèm để ý đến mấy người đó, tiếp tục vung móng vuốt nhỏ thưởng thức viên nội đan kia.

Rất nhanh sau đó, mười lăm người kia chỉ còn cách Dương Diệp khoảng mười trượng, đến khi còn cách cỡ mấy trượng, mười lăm người kia mới dừng lại. Ánh mắt của cả mười lăm người đều nhìn vào thi thể Man Sư đang nằm trên mặt đất, sau khi nhìn thấy thi thể của Man Sư thì trong mắt ai nấy cũng nổi lên lòng tham, mà khi nhìn viên nội đan trong tay của tên tiểu tử kia thì trong lòng không còn là lòng tham nữa, mà là lửa chiếm đoạt!

- Dương huynh đệ!

Đúng lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc, Dương Diệp nghe xong thì lập tức dừng lại hành động rút gân lột da của mình, nhìn về phía đám người kia.

Dương Diệp sau khi nhìn mấy người đứng phía sau đám người kia thì trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, vì hắn biết ba người đứng sau đám người kia, ba người kia không phải ai khác, họ chính là những người mà Dương Diệp trước đây từng gặp mặt: Hoàng Thanh, Thanh Hải và Hải Tuyết.

Ba người họ chậm rãi tiến lên phía trước, người đứng đầu là Hoàng Thanh, cười nói:

- Lúc nãy ta đã cảm thấy ngươi có chút quen, không ngờ lại chính là Dương huynh đệ, thật là trùng hợp!

Dương Diệp nghe thế thì vẻ kinh ngạc trong mắt càng rõ thêm vài phần, sau đó hắn hỏi:

- Chẳng phải các ngươi đã đến Lạc Vân Cốc tập hợp rồi sao?

Lúc này, Dương Diệp phát hiện ra, những người ở đây hình như vẫn không nhận ra hắn.

Hoàng Thanh lắc đầu nói:

- Chúng ta vẫn chưa đi. Đúng rồi, ta giới thiệu cho ngươi một người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.